- Em có mục tiêu đặt ra mà, vì thế em phải cố gắng.
- Đến nỗi thức tới tận nửa đêm?
- Không. Thức đến nửa đêm là vì muốn ở bên con lâu hơn chút thôi.
- Ít ra thằng con trai anh còn có cơ hội gần gũi em.
- Anh đang nói gì vậy?
Kỳ Tuấn chỉ nói tới đó rồi lại kéo chăn trùm qua khỏi đầu mà ngủ. Minh Thư quay sang nhìn Kỳ Tuấn, cô hiểu rõ Kỳ Tuấn đang muốn ám chỉ điều gì. Thư thở dài lên giường mà nằm im cho qua chuyện.
Sáng hôm sau, Minh Thư và Kỳ Tuấn cùng nhau đi làm. Cả hai đi chung xe mà chẳng nói với nhau được lời nào. Đến bãi đổ xe, Kỳ Tuấn tháo dây an toàn định đi ra. Minh Thư hỏi:
- Ngày hôm nay sẽ diễn ra như thế nào nhỉ?
- Giống mọi khi thôi.
- Sao anh không làm như mọi khi?
Kỳ Tuấn chỉ im lặng, anh nhìn Minh Thư khá lâu rồi lại nói:
- Khi anh làm điều đó, anh tự hỏi : “Liệu em có lại từ chối và đẩy anh ra?”. Thực sự anh không bao giờ quên. Chỉ là, vào lúc này… Thực sự nó không nên diễn ra đâu bà xã ạ!
Rồi Kỳ Tuấn mở cửa xe ra và đi trước. Minh Thư thở dài nhìn theo. Cô biết cứ tiếp tục dùng cách này sẽ không hay chút nào. Kỳ Tuấn vừa định mở xem có tin nhắn gì không. Anh chợt nhìn lịch, ngày hôm nay đặc biệt đó chứ. Đúng là có lý do Minh Thư mới hỏi những câu như khi ở ngoài xe. Kỳ Tuấn nhìn sang bàn của Minh Thư, cô làm việc mà gương mặt có vẻ không vui cho lắm. Nghĩ ngợi điều gì đó một chút, anh lại chú tâm vào công việc sau khi trong đầu đã vạch ra một kế hoạch.
Trình Can đã nắm rõ mọi chứng cứ tội lỗi của Phương Dung, cô chính là chủ mưu kẻ bắt cóc Minh Thư. Và anh nghĩ anh đã sai lầm khi để cô nghĩ lệch lạc về tình cảm của anh dành cho Minh Thư. Nhưng Trình Can không thể hành động, vì Phương Dung mới chính là người anh chọn. Anh không thể thẳng tay trừng trị cô bởi vì anh cảm thấy một phần làm Phương Dung thêm thù hận Minh Thư cũng chỉ vì quyết định không cứng rắn của anh. Trình Can đành âm thầm theo dõi Phương Dung làm mọi chuyện và sẽ cùng cô chịu đựng mọi trách nhiệm. Dù sao đó cũng là việc làm duy nhất anh có thể bù đắp cho Phương Dung.
Cũng có lẽ vì phần nào cảm thấy kế hoạch mình đã chọn là đúng, giờ đây Minh Thư chẳng còn gì. Vị trí của cô đã bị chiếm đoạt. Việc mua chuộc những người chọn cho mình xem ra là quá dễ dàng bởi cô đã cao tay nắm rõ mọi điểm yếu của họ. Giờ ngồi trong phòng riêng, nhìn Minh Thư làm quần quật với công việc của một người dưới quyền càng làm Phương Dung cảm thấy hài lòng.
Vương Khang đặt một cài áo hình hoa hồng lên bàn Minh Thư, cô mỉm cười:
- Chào cậu Khang!
- Chào mừng đến với tuổi 26.
- Sao cậu lại biết hôm nay sinh nhật của tôi?
- Nhã Trúc nói.
Rồi nhìn quanh qua lại, Vương Khang lạ lẫm:
- Đã gần 12 giờ rồi, trải qua nửa ngày mà đây mới chỉ là món quà đầu tiên thôi sao? Không lẽ mọi người không biết ngày sinh nhật của chị?
- Biết thì có lẽ cũng không ít. Nhưng, nếu tôi ngồi ở kia thì quà đã chất đống từ sớm rồi. Cậu hiểu chứ!
Vương Khang gãi đầu nhìn sang chỗ của Kỳ Tuấn cách đó không xa. Anh vẫn quay lưng vào và chú tâm với phần mềm photoshop vừa đặt mua. Vương Khang nói:
- Vậy món quà của chồng yêu phải đợi đến tối nay à?
- Cũng không biết chừng.
- Anh ấy quên hay sao?
- Thôi, đi làm việc đi. Không sợ sếp mới chỉnh khi thân mật với tôi à?
Vừa lúc đó, thư ký đem lại cho Minh Thư một chồng tài liệu. Cô và Vương Khang ngạc nhiên:
- Của ai đây?
- Tổng biên tập nhờ chị Thư làm số công việc này. Phải nộp vào sáng mai.
- Sáng mai ư? Cái này làm có mà ba ngày không xong
Vương Khang phản kháng, cô thư ký nhún vai:
- Sếp giao việc như thế. Tôi có thêm bớt gì cho a
i đâu.
- Nhưng hôm nay là …
- Cậu Khang!
Minh Thư nghiêm mặt, cô gật đầu:
- Nói với sếp tôi sẽ làm xong.
Vương Khang nhăn mặt nhìn theo vẻ khiêu khích từ giọng nói của cô thư ký quen nịnh hót, Minh Thư nhún vai và chăm chỉ làm việc. Cô thỉnh thoảng lại quay sang Kỳ Tuấn, anh vẫn chú tâm tới công việc hơn là ngày hôm nay, một ngày thực sự đặc biệt.
8 giờ tối, 9 giờ tối. Thư liên tục nhìn đồng hồ, Kỳ Tuấn đã về từ lúc nào mà cô không hay. Có lẽ vì quá chú tâm cho công việc, năng lực làm việc của Thư thì khỏi bàn cãi, những thứ này chỉ có thể làm Thư mất thời gian một tí. Và cô kết thúc xong công việc khi đồng hồ đã điểm 11 tiếng.
Thư đón Taxi về nhà, Kỳ Tuấn cũng tệ thiệt, đi xe chung mà lại về một mình. Mà về từ lúc nào cũng không thèm nói một tiếng. Cô về đến nhà cũng đã gần 30 phút. Tức là chỉ còn 30 phút nữa sinh nhật cô sẽ trôi qua. Nhã Trúc gọi cho Minh Thư:
- Chị tan sở chưa?
- Tại hôm nay việc nhiều.
- Anh Khang đã kể em nghe rồi, chị dâu nghĩ sao mà lại làm thế nhỉ?
- Có gì đâu. Đừng nói tới nói lui. Anh trai em mới là người mệt nhất đó.
- Chị vẫn lo lắng cho anh trai em sao?
- Nói gì thế cô?
- Đùa tí thôi. Mà chị nè, quà của chị em đã nhờ anh Tuấn đem về rồi đó nha.
- Chúc em ngủ ngon.
- Dù muộn một tí, nhưng dù sao… chúc chị vui vẻ với đêm sinh nhật của mình nhé.
Minh Thư tắt máy, cô bật cười:
- Sinh nhật ư? Sắp qua rồi!
Thư không vội về phòng ngay, cô sang phòng và nhìn con ngủ một chút. Cậu bé dĩ nhiên đã được dì Tư cho đi ngủ từ lâu, dù có nhớ mẹ nhưng trẻ con làm sao mà chờ được tới nửa đêm như thế này. Thư quên mất nên vô tình đóng cửa phòng hơi mạnh, bé Quang Hy vì thế mà mở mắt. Thư vội bồng con lên ôm ấp cậu con trai vào lòng:
- Xin lỗi con nha, đã không thể dỗ con ngủ lại còn làm con thức giấc giờ này. Con không giận mẹ chứ con trai?
Quang Hy o oe với mẹ như hiểu chuyện, Thư lại dỗ dành:
- Sắp nửa đêm rồi con! Hôm nay lẽ ra là ngày mẹ phải vui, nhưng mà … thôi, mẹ hát bài hát sinh nhật ru con ngủ nha. Con đừng chê nhé con trai !
Thư vừa ngân lên giọng hát, nước mắt lại thỉnh thoảng lại làm tầm nhìn nhòe đi. Cô hơi hụt hẫng khi điều cô mong chờ nhất có lẽ đã không đến. Thư đặt con trai xuống khi cậu bé đã ngủ, Kỳ Tuấn đứng bên ngoài cửa phòng đã từ lâu. Anh nói cộc lốc:
- Ai đời lại ru con bằng bài hát đó?
- Mặc kệ người ta đi. Có liên quan gì anh đâu nào!
Rồi Minh Thư lặng lẽ trở về phòng, khi đẩy cửa ra, cô không tin vào mắt mình, một bộ drap mới toanh hoàn toàn với phông nền là màu đó thẳm, cánh hoa hồng được xếp ở giữa thành hình một trái tim. Ở dưới sàn là một hộp quà thật to cùng với những ánh nến lung linh. Khung cảnh trông thật lãng mạn và tuyệt vời làm sao. Thư còn đang mãi chiêm ngưỡng những bất ngờ, màn hình TV rộng lớn bất ngờ hiện lên. Kỳ Tuấn đang bồng Kimi và nói:
- Happy Birthday, honey!
Kỳ Tuấn và Kimi cùng cười tươi, Kỳ Tuấn nhìn thẳng lên ống kính rồi nói:
- Con à, tạo dáng đi nào. Chúng ta đang làm một chuyện hệ trọng lắm đấy.
Kỳ Tuấn có vẻ rất trịnh trọng:
- Chúng ta đã cãi nhau, điều đó không hề dễ chịu tí nào. Và cái điều ngu ngốc ấy suýt nữa làm anh quên mất một ngày đặc biệt quan trọng, ngày sinh nhật của vợ yêu. Anh rất mình vì vẫn còn nhận ra kịp và anh đã chuẩn bị những gì tốt nhất anh có thể làm cho em trong khoảng thời gian còn lại trong ngày. Anh mong em sẽ vui. Con chúng ta giỏi lắm đó nha, con đã ngoan ngoãn không hề quấy khóc và lại rất tươi tỉnh trước ống kính để hát chúc mừng sinh nhật em này. Hát đi con ! … Trời ơi, sao đang lúc này con lại tè bậy như thế! Không được rồi …
Đoạn video vẫn còn tiếp tục được phát, một lúc sau, Kỳ Tuấn trở lại và chỉnh sửa ống kính rồi nói:
- Anh vẫn luôn mong chúng ta sẽ là một gia đình hạnh phúc mãi mãi. Nhưng anh sẽ không hứa chắc chắn bởi vì anh không muốn làm điều mà anh không biết trước được. Nhưng anh sẽ làm em hạnh phúc, làm hết mọi trách nhiệm một người chồng, đó là yêu em, thương em, chăm sóc em và làm em vui mỗi ngày. Em và con là tất cả của anh. Xin lỗi em, đón nhận món quà sinh nhật muộn này từ anh nhé!
Nước mắt Thư rơi không ngừng, là những giọt nước mắt hạnh phúc và cảm động trước những việc làm Kỳ Tuấn đã làm cho cô. Rồi Minh Thư quay lại, chiếc bánh kem khá to cùng với những ngọn nến lung linh. Kỳ Tuấn mỉm cười:
- Em đã trông thấy những thứ này lúc 11:59 phút. Tức là vẫn còn kịp.
- Tại sao lại có những thứ này?
- Anh đã chuẩn bị gần 7 tiếng đồng hồ. Không tệ chứ!
- Em nghĩ anh đã quên.
- Nếu anh mà quên, chắc chắn em đã không phải là vợ anh.
- Tại sao?
Kỳ Tuấn đặt bánh kem xuống, tiến lại gần Minh Thư và nói:
- Anh không bao giờ quên những thời khắc trọng đại của người anh yêu thương. Cưới vợ là để yêu thương và trông thấy nụ cười của cô ấy mỗi ngày. Quan niệm của anh là thế!
- Thật không?
- Cho anh một lời nhận xét đi em yêu!
- Em thực sự rất bất ngờ.!
- Còn một thứ này!
Kỳ Tuấn lấy trong túi ra một sợi dây chuyền có mặt là một hình cái bình sữa. Minh Thư ngạc nhiên:
- Sợi dây này …
- Anh đã đặt làm khá lâu rồi. Anh đợi đến sinh nhật của Kimi, cả gia đình chúng ta sẽ cùng đeo. Nhưng anh nghĩ lại rồi, sinh nhật của anh thì cũng đã qua, bây giờ em là người đeo đầu tiên. Vài tháng nữa sẽ đến lượt con. Và năm sau sẽ đến lượt anh.
- Sao lại là bình sữa?
- Nhìn nó, chúng ta sẽ nhớ tới con. Một biểu tượng gợi nhớ đến gia đình.
Minh Thư mỉm cười nhìn mặt dây chuyền long lanh, Kỳ Tuấn mím môi:
- Anh đeo cho em nhé!
- Được.
Vén tóc của Minh Thư lên, Kỳ Tuấn đeo sợi dây chuyền cho cô. Hai người nhìn nhau, Kỳ Tuấn nói:
- Rất đẹp!
- Trông nó thật hoàn hảo.
- Em thích không?
- Em sẽ luôn đeo nó bên mình.
Cả hai mỉm cười ôm chặt lấy nhau với niềm hạnh phúc vô cùng. Kỳ Tuấn nói:
- Em sẽ như thế nào nếu anh quên ngày hôm nay?
- Giận anh lắm cơ.
- Còn bây giờ?
Minh Thư mỉm cười hôn lên má Kỳ Tuấn:
- Giờ thì yêu anh lắm cơ.
Cả hai lại tình tứ trao nhau những nụ hôn nồng nàn và những cử chỉ say đắm. Họ có thể không là một cặp đôi đến với nhau bình thường như những cặp đôi khác nhưng Kỳ Tuấn luôn cố để Minh Thư hiểu rằng, cô là một trong những điều quan trọng nhất trong cuộc sống của anh. Và anh yêu cô hơn bất cứ thứ gì trên đời.
Một ngày đẹp trời, Kỳ Tuấn và Minh Thư sau một đêm “hâm nóng” lại tình cảm. Cả hai phấn khởi vô cùng cho ngày mới, họ cùng nhau thức sớm và đưa con trai đi đón ngày mới. Quang Hy có vẻ rất thích cái mặt dây chuyền hình bình sữa trên cổ mẹ, cậu cứ lấy và tinh nghịch cho vào mồm. Kỳ Tuấn tự hào:
- Thấy chưa? Đã bảo anh lựa là số 1 mà. Em xem con thích chưa kìa.
- Kimi, có thích không. Vài tháng nữa con cũng sẽ có một cái giống thế này.
Đã lâu lắm rồi Trình Can mới lại trở về nhà, trông thấy căn nhà vẫn thế, Phương Dung vẫn dọn dẹp và sắp xếp mọi thứ gọn gàng. Cô đang ngồi ăn sáng, Trình Can nhìn thấy Phương Dung, anh có một chút gì đó ray rứt với cô. Anh nói:
- Lâu rồi không nói chuyện với em.
- Anh ăn sáng nhé!
- Anh đã ăn. Sao em ăn muộn thế?
- Hôm qua làm việc muộn một chút.
- Dù thế nào thì cũng phải để ý sức khỏe của mình.
- Dạo này anh sống ở đâu?
- Em yên tâm. Không ai biết chuyện của chúng ta ngoài chúng ta đâu.
- Có phải anh đã biết chuyện gì đó?
- Anh luôn biết những chuyện em làm.
- Tại sao anh vẫn im lặng?
- Em biết vì sao anh im lặng kia mà.
Phương Dung nhìn Trình Can, cô tặc lưỡi cho qua chuyện:
- Anh biết em không vì những lời nói của anh mà dừng lại mà.
- Em có quyền làm như vậy nhưng không có nghĩa là anh sẽ im lặng mãi mãi. Anh muốn mọi chuyện đều tốt đẹp. Anh không biết em yêu Trương Gia Hòa tới cỡ nào mà lại đem đánh đổi từ lòng nhân đạo của em, từ hạnh phúc của em, tất cả mọi thứ em đang có để dấn thân vào cái việc trả thù vớ vẩn này. Nếu em cho rằng, cả em lẫn người em muốn trả thù đều đau thì em đã chiến thắng, em sai rồi. Hãy tin anh, em sẽ không bao giờ cảm thấy hạnh phúc khi em chứng kiến điều đó xảy ra....