watch sexy videos at nza-vids!
Đọc truyện teen, tiểu thuyết, truyện tình yêu, truyện teen full, đọc truyện cập nhật mới,
Wap giải trí - Đọc truyện

wap xem phim miễn phí
Thông báo mới
Lưu ý Cái quảng cáo các bạn thấy nó trôi trên màn hình mà các bạn thấy là quảng cáo của sever mình không tắt nó đi được, để ẩn nó bạn chick vào dấu X bên trên góc trái của ảnh nha
Lưu ý nếu bạn thấy Xtscript error: timeout Click vào đây để sửa lỗi
Lưu ý Các bạn ấn play rồi nhớ đợi video load khoảng 30s - 50s nhé, à nhớ Zoom cho vừa màn hình nhé..!
HoT vnchat.net wap kết bạn 4 phương Vào ngay
Tìm kiếm » Tệp tin (0)
↓↓

Kế hoạch làm bố - p5


Đăng Admin
Lượt Xem : 4.5 sao trên 1024người dùng 2281
Chia sẻ: SMS Google Zing Facebook Twitter

- Cậu có chắc cậu sẽ vui khi làm những chuyện ngu ngốc này.
- Tớ không làm chuyện ngu ngốc đâu Ánh Tuyết. Ít ra, tớ làm thể là để bảo vệ đứa con của tớ. Cách làm việc của tớ đã không được nhiều người hài lòng, tớ không để mọi người săm soi về đứa con này. Mà một phần, bố đứa bé đã cố tình muốn mọi người biết. Thà cho nó một gia đình, nếu tớ không hạnh phúc, mà nó hạnh phúc thì cũng không sao. Tớ quen rồi !
- Tại sao cậu lại chịu đựng như vậy? Cậu không muốn cho mình chút hạnh phúc nào sao?

Minh Thư nhoẻn cười, nụ cười khá gượng gạo, cười mà như khóc. Thư trở về nhà khi đã tối muộn, cô mở cửa vào nhà thì trông thấy Kỳ Tuấn đang nằm dài trên sofa đọc mấy thứ tạp chí thiếu vải. Anh cũng đã lôi cả đống quà cáp về nhà, chất chật cả lối đi. Thư nhìn thấy thức ăn trên bàn đã được dọn sẵn, trông khá ngon miệng, nhưng cô vẫn giữ nguyên tắc của mình, cô mở mấy hộp thức ăn đã đặt mua ở nhà hàng và ăn một cách ngon miệng. Thư ăn khá nhiều, có lẽ em bé trong bụng cũng cần có chất dinh dưỡng. Kỳ Tuấn ngồi ở ghế sofa, thấy Thư không điếm xỉa gì đến mình bèn kiếm chuyện gây sự chọc vui :
- Mấy thứ này tại sao cô lại không nhận?
- Tại sao tôi phải nhận?
- Cô đừng có quá đáng như vậy. Nhân viên người ta bày tỏ lòng thành thôi mà.
- Anh thích thì cứ việc mà nhận. Tuyệt đối không mang vào phòng tôi.
- Cái phòng đó là của hai người mà.
- Ok. Nếu anh thích thì tôi sẽ ngủ ở ngoài, anh vào trong đi.
- Tôi cũng chẳng cần thiết nhường cho cô đâu. Là để đứa con tôi nằm êm ái trên cái giường đó thôi.
- Ừ. Vậy thì cứ việc ôm đống quà cáp ấy đi. Tôi nói cho anh biết, nếu người ta tặng quà tôi mà có lòng thành thật sự thì tôi sẽ vui vẻ mà đón nhận. Còn đằng này một tay thì đưa quà, miệng thì nài nỉ xóa mấy dấu stick, tôi không stick thêm là may phước.
- Ghê vậy hả?

Minh Thư dọn dẹp phần thức ăn của mình rồi đi vào phòng. Kỳ Tuấn chỉ nhếch mép cười mở cửa vào phòng, đang lúc Minh Thư vừa tắm xong, cô đang trần như nhộng để tìm quần áo. Kỳ Tuấn đúng là biết lựa thời cơ. Minh Thư hét lên:
- Đồ khốn, anh ở đâu chui ra vậy?
- Wow, đẹp tuyệt. Mấy lần ta ở bên nhau, anh cũng không kịp nhìn em kỹ như thế.
- Quay ra. Mau lên !
- Chúng ta sắp lên chức cha mẹ rồi, em làm thế không khéo hàng xòm lại tò mò em đấy em yêu !
- Sao anh lại đổi cách xưng hô nhanh đến như vậy? Đểu cán !

Minh Thư kéo vội cái chăn trên giường mà quấn, nhưng nghĩ gì đó, cô lại cười khá bí ẩn rồi kéo tuột xuống và bước hẳn lại Kỳ Tuấn, sát đến nỗi vòng 2 của cô chạm vào bờ ngực lực lưỡng của Kỳ Tuấn. Tim Kỳ Tuấn đập thình thịch, Minh Thư nói:
- Anh nói phải, chúng ta đã phải chả là vợ chồng còn gì.

Rồi Minh Thư chủ động xô ngã Kỳ Tuấn xuống giường, nằm đè lên người anh mà hôn anh đắm đuối. Đang lúc Kỳ Tuấn mê man hết cỡ với nụ hôn thì thình lình có cảm giác đau điếng. Minh Thư đã cắn mạnh vào bờ môi của anh, môi Kỳ Tuấn chảy máu. Anh chàng nhăn nhó đẩy Minh Thư ra …
- Cô làm cái quái gì thế?
- Anh sao thế? Chỉ muốn hưởng thụ cảm giác mạnh chút thôi mà. Không muốn ư !
- Thật là bệnh hoạn.
- Anh nói cái gì tôi nghe không rõ. Bệnh hoạn à? Phải tôi không nhỉ? Hay là chính anh.

Rồi Minh Thư lại cúi xuống sát người Kỳ Tuấn và nói:
- Anh tự cho mình là thông minh, tôi không quan tâm điều đó. Chỉ muốn cho anh biết một điều, phụ nữ trả thù bằng cách nào, anh không lường được đâu.
- Cô nghĩ làm như thế là trả thù được tôi à? Còn lâu.
- Ngay cả khi tôi tấn công anh lúc nào anh còn không hay thì làm sao anh lại có cách đề phòng.

Kỳ Tuấn vào toilet rửa sạch vết máu trên môi rồi mở tủ diện bộ cánh thật đẹp để mà đi chơi. Minh Thư vẫn ở nhà, cô mỉm cười tự cho mình thành quả chiến thắng. Nhưng, tại sao cô lại có thể ngồi nhà chờ cửa như vậy? Nghĩ một lúc, Thư lại đi tìm một quán bar khác mà vui chơi.
Kỳ Tuấn đang ngồi một mình, với cái môi sưng vều, anh chàng không muốn bị cậu bạn Đàm Phúc châm chọc. Tại sao anh hoàn toàn không có chút đề phòng mỗi khi Minh Thư cố quyến rũ anh bằng sự gợi cảm của mình. Tuấn nghĩ mình thật ngốc, anh luôn có những kế hoạch hoàn hảo, nhưng lại hết sức ngốc xít với phụ nữ. Đang ngồi nhìn xuống sàn, chợt, một giọng nói khá quen thuộc, nhè nhẹ và trầm ấm vang bên tai :
- Tôi ngồi đây được không?

Tuấn không nghĩ lại là người này. Là Phương My. Cô mỉm cười đặt chai bia xuống và ngồi cùng Kỳ Tuấn khi anh đã gật đầu. Phương My nói:
- Tôi không nghĩ anh đã tiếp thu bài tốt.
- Ý cô là việc tôi ngồi ở đây giờ này hả?
- Vợ anh đâu? Cãi nhau?Tìm vui khi vợ kiêng cử? Hay là một
thói quen để trút bầu tâm sự?
- Cả ba.
- Tôi có thể giúp được gì anh không?
- Không.
- Vậy à?
- Thế cô cũng không có gia đình hay sao mà ngồi ở đây?
- Tôi vẫn độc thân.
- Vậy à?

Kỳ Tuấn nhìn Phương My thêm một chút, anh buộc miệng nói:
- Cô vẫn giữ cá tính như lúc xưa.
- Lúc xưa, anh có biết tôi à?
- Cô giả vờ trông tệ quá.
Phương My vẫn mỉm cười nhìn Kỳ Tuấn, anh chàng uống hết ly rượu rồi nói:
- Tôi cam đoan cô đã nhặt được tấm danh thiếp của tôi hôm trước. Và tôi chắc chắn cô sẽ không quen người có cái tên là Thái Kỳ Tuấn. Người học dưới cô hai lớp ở trường trung học ngày xưa.
Phương My chỉ im lặng còn Kỳ Tuấn thì vẫn nhìn Phương My bằng ánh mắt hằn hộc. Anh chàng nói trong giận dữ:
- Tôi không quen chơi trò chơi trốn tránh. Tại sao cô vẫn làm như không quen biết tôi? Hay là cô cảm thấy cô làm gì đó có lỗi với tôi?
- Kỳ Tuấn. Anh bình tĩnh lại đi ! Ở đây là chốn đông người, anh là kẻ đã có vợ đấy. Thôi hành xử như thế đi !
- Cô …

Cả hai dừng cuộc nói chuyện khi thấy phần lớn những người ngồi trong bar tập trung lại sàn nhảy và vỗ tay hào hứng như đang cổ vũ một ai. Tuấn và My cũng cố dạt vào dòng người xem đó là ai? Không tin vào mắt mình, Minh Thư đang say sưa tới hết người đàn ông này tới người đàn ông khác, khiêu vũ một cách say mê, điên cuồng và trong trang phục cực kỳ sexy. Phương My thốt lên:
- Trời, cô Minh Thư !
Kỳ Tuấn như sôi máu lên, anh chàng tức giận lao vào kéo Minh Thư ra. Minh Thư giật tay Kỳ Tuấn:
- Làm gì vậy? Tôi đang vui chơi mà.
- Cô điên à? Cô nhảy một hồi lọt đứa nhỏ ra luôn bây giờ.
- Này thằng kia, mày là ai dám dành bạn gái với tao hả?
- Không nhảy thì tránh ra đi. Chỗ bọn tao vui chơi.

Hai gã đàn ông vỗ vai Kỳ Tuấn, trong khi Minh Thư vẫn tiếp tục định trở lại sàn. Kỳ Tuấn vung tay đấm thẳng vào mặt hai tên đang nhảy với Minh Thư những cú đánh knock-out trực diện hoàn hảo. Kỳ Tuấn hăng máu lên đập một chai bia và nắm trong tay mảnh chai vỡ:
- Đứa nào muốn nhảy với vợ tao nữa? Bước ra đây !

Ai cũng nhìn khá run với vẻ mặt của Kỳ Tuấn rồi từ từ giải tán hết. Kỳ Tuấn quay lại nhìn Minh Thư, anh kéo tay cô :
- Về thôi !
- Bỏ tay ra đi. Anh đi được thì tôi cũng đi được.
- Nhưng bây giờ tôi về thì cô phải về.

Kỳ Tuấn vác Minh Thư lên vai, Tuấn quay lại nhìn Phương My. Cô nói:
- Cô ấy say rồi, anh chăm sóc cô ấy cẩn thận nhé !
- Tôi biết cách chăm sóc vợ tôi. Khỏi cần cô lo !

Cả hai cùng lên xe về nhà, Minh Thư ngồi bên cạnh Kỳ Tuấn, nhìn vẻ mặt tức tối của anh, cô lấy làm hả dạ lắm. Bởi vì cơ bản cô đã làm Kỳ Tuấn không thể kiềm chế được. Tức là sức quyến rũ của cô đã có được kết quả có lợi. Trong khi đó, Kỳ Tuấn thì vẫn dán chặt mắt mà tập trung lái xe, trong đầu thì nghĩ về cuộc nói chuyện với Phương My.

Phương My? Người con gái đó là ai mà ảnh hưởng đến Kỳ Tuấn như vậy?

Bất cứ ai trong đời, một khi đã trải qua tình yêu, mối tình đầu đời luôn để lại những ký ức ấn tượng và khó quên nhất, có thể là vui, cũng có thể là buồn. Nhưng đối với họ, bao giờ tình đầu cũng là hồi ức khó quên nhất. Có ai chỉ yêu một lần mà có được hạnh phúc mãi mãi với người mình yêu. Không nhiều người như thế, đa phần những ai dạn dĩ trong tình yêu đều đã có ít nhất những lần tan vỡ với thứ tình cảm thiêng liêng nhất của con người.

Thuở bé, được bao bọc như một hoàng tử bé, dĩ nhiên bạn bè đối với Kỳ Tuấn là một khái niệm xa xỉ. Được đi học trường tư thục đắt tiền nhưng Tuấn không có lấy một người bạn, bởi vì chẳng ai lại muốn chơi với thằng kể cả vấp té cũng khóc đến nỗi ướt cả áo. Hở tí là chạy lại méc ông vệ sĩ cao to luôn giám sát từ lúc vào trường cho tới lúc ra về. Kể cả con gái cũng không cho Kỳ Tuấn chơi cùng dù chỉ là trò chơi gia đình của những bé gái. Lớn hơn một chút, Tuấn ngày càng cô đơn và lạnh lùng, tuy cậu vẫn còn tính cách nhút nhát và yếu đuối nhưng Tuấn đã hình thành tính cách khó ưa ở bên ngoài, trông cậu lúc nào cũng khó đăm đăm, làm gì, chơi gì cũng chỉ một mình cậu.

Đến một ngày, Tuấn khóc, khóc rất to, không phải chuyện bị dành đồ chơi hay là bị cô lập nữa. Lần đầu Tuấn đánh nhau ở trường tiểu học, cậu đã cô đơn chống lại cả một tốp học sinh. Cậu đã thắng vì sự kiên cường và tính sắt đá của một đứa trẻ cô đơn tôi luyện. Tuấn không rơi một giọt nước mắt nào dù vết thương có nặng tới đâu, nhưng khi bọn nhóc kia đã bỏ chạy, Tuấn đã đứng đó khóc nức nở. Đơn giản bởi vì, dù là một kẻ yếu đuối thấp hèn hay là một kẻ ngạo nghễ trong chiến thắng, Tuấn vẫn mãi mãi là một cậu bé cô đơn.

Một chiếc khăn mùi soa, một bàn tay đã nắm lấy bàn tay của cậu và lau nước mắt cho cậu. Tuấn nhớ rất rõ cậu không ngước lên nhìn ngay gương mặt đó là ai, mà chỉ kịp nhìn thấy cái bảng tên: Trần Phương My, lớp 3A, rồi sau đó ôm chặt lấy người đó mà khóc òa. Phương My chính là người đầu tiên mang lại cho Tuấn khái niệm yêu thương, quan tâm, chia sẻ. Nhờ có cô bạn trên cậu 2 lớp ở bên cạnh, Tuấn đã có thể biết cười, biết chia sẻ, yêu thương. Tuy Tuấn không tìm được người bạn thân thiết nào nữa nhưng cậu vẫn vui vẻ đến trường những ngày sao đó. Không vì lý do gì hết, chỉ là được trông thấy Phương My.

Họ đã ở bên nhau, lúc nào cũng là một cậu bé đầu đinh chỉ đứng đến vai cô bạn có mái tóc xõa dài và kẹo nơ phần mái. Tuấn chỉ nói chuyện với My những khi cậu buồn, chỉ cho My biết những bí mật và đã từ lâu, Phương My nghe không biết bao nhiêu lần câu nói : “Phương My, tớ muốn cưới cậu làm vợ” từ miệng của cậu bé dễ thương, đáng yêu và chỉ đứng tới vai của cô. Những lúc đó, Phương My chỉ mỉm cười và đáp lại : “Khi nào cậu cao bằng tớ, tớ sẽ trao cho cậu nụ hôn đầu đời của tớ”.

Kỳ Tuấn đã hút sắp hết hộp thuốc, khói thuốc bay nghi ngút nhà, anh mở cửa sổ cho thoáng khí, Tuấn nhớ như in ngày cậu Phương My gặp cậu ở trường để tạm biệt, trong khi Tuấn thì hí hửng chờ đợi Phương My như thường lệ…
“- Cậu đến muộn nhé ! Cho cậu xem, đây là bóng rổ nè. Có thứ này, cậu sẽ mau chóng phải hôn tớ thôi.
- Xin lỗi Kỳ Tuấn.
- Hả? Có gì mà phải xin lỗi?
- Bắt đầu từ ngày mai, tớ sẽ không đi học nữa.
- Tại sao?
- Gia đình tớ sẽ không ở đây.
- Thế đi đâu?
- Xa lắm.
- Có lâu không?
- Sẽ không quay lại nơi này nữa.
- Hả? Sao kỳ vậy? My đừng đi mà.
- Kỳ Tuấn, xin lỗi cậu.
- Không. My không được đi, còn nụ hôn của tớ thì sao? Cậu phải làm bạn gái tớ....
Để xem phim bạn nhớ ckick vào ô mũi tên đầu tiên ở trong khung phim đợn 15 đến 30 giây trên chữ Để .đối với phim không có khung phim bạn chỉ cần ấn vào chữ xem online là được.Sử dụng chức năng thu phóng hoặc xoay ngang màn hình của điện thoại để xem đầy đủ khung phim nha
Cùng chuyên mục
Tags:
Liên Hệ: ad.saovn@gmail.com

Giao diện cho PC
 Load: 0.000104s.
sitemap.html
sitemap.xml
urllist.txt ror.xml
[XÓA QU?NG CÁO]