Buổi sáng nhìn thấy mặt Cẩm Thánh thấy không giống như trước nữa, hắn hôm nay càng làm tôi thấy tim đập dữ dội hơn, cảm giác run rẩy. Hình như tôi bị hắn hớp hồn thật rồi, không đúng, nói không chừng tôi đã thích hắn trong vô thức mất rồi. Gì thế này, bị hắn nói trúng thật rồi sao. Hu. -,.-
"Nghĩ gì thế?"
"... Hả? Có nghĩ gì đâu?"
"Có phải nghĩ đến chuyện không trong sáng không đó? Có phải, muốn cùng anh chơi trò hun hun à?"
"wushiiiiiii~! Anh muốn chết à? -_-+"
"Ừ, thế anh không nói nữa. Nhưng cũng đâu cần phải đỏ mặt đâu."
"Tôi vốn thích đỏ mặt đấy, rồi sao?"
"Ha ha~"
Ở cổng trường, Cẩm Thánh gọi tôi lúc đó sắp bước vào trường lại.
"Tuấn Hỷ."
"Gì thế?"
"Nhất định phải nghe đó."
"Cái này, gì thế?"
"Đĩa anh thu cho em. Trong này có lời nói từ trái tim anh."
"Sao trẻ con thế? -_-?"
"Ngại quá. ^^ Nghe xong hãy từ từ cảm nhận nhé, biết chưa? Để thu đĩa này anh phải tốn bao nhiêu công sức đó, không ngờ lại khó như thế. Tóm lại em phải nghe đó?! Anh đi đây!"
"Hôm nay sao không nói bye nữa?"
"Bye~"
Haha~ Cẩm Thánh tặng tôi đĩa CD. Để nghe cho nhanh nội dung đĩa này, tôi chạy gấp vào phòng học. Ai có CDP nhỉ? A, mau lên...
"Tuấn Hỷ, cậu làm gì thế?"
"Tiểu Mẫn, cậu có CDP không?"
"Ừ, có."
"Thật hả? Ôi, may mà cậu có. Cho tớ mượn nghe với nhé? +_+"
"Đợi tí..."
Tôi đặt đĩa CD Cẩm Thánh đưa vào ổ, nhấn play, âm nhạc vang lên trong tai nghe... Là "Tình yêu cuối cùng" của Triệu Thịnh Mậu. Tôi vô thức chìm đắm vào trong âm nhạc. Đây là tiếng lòng của Cẩm Thánh sao? Trong lòng anh ấy tôi có địa vị nào chứ? Có khi nào giống như bạn gái cũ của anh không? Hay là... nói không chừng... ai da... không biết đâu. Tôi nghĩ tuổi chúng tôi bây giờ chắc sẽ không có tình cảm sâu sắc đâu.
"Tình yêu cuối cùng"... chuyện gì thế này, sao tự nhiên muốn khóc quá. Tôi vội giấu mặt vào giữa hai cánh tay. Cám ơn anh. Em sẽ trân trọng món quà anh tặng này. Nhưng mà... -_-
Không hổ là tác phong của tên này. Có phải đang muốn đùa cho vui với tôi không vậy nè? Tôi còn chờ đợi sau bài này sẽ là gì đó, không ngờ tiếp theo vẫn là "Tình yêu cuối cùng", tiếp nữa cũng vẫn là bài đó... trò gì thế này, nếu nói mười bài hát đều là "Tình yêu cuối cùng", có người nào tin nổi không?
Nhưng đúng là thế thật. Đầu tên này rốt cuộc nhét thứ gì vậy ta? -O- Thật muốn phân tích kỹ càng Khương Cẩm Thánh quá! Muốn biết tên này tóm lại là nghĩ những gì! Cố ý thu đĩa thế này sao? Thế thì chắc chắn tôi là "tình yêu cuối cùng" của anh à? Ngốc quá. Ha ha~ Anh không hổ là Khương Cẩm Thánh ^_^;
Anh sẽ mở rộng đôi tay đón lấy em. Chỉ cần em quay về bên anh là được, anh sẽ bảo vệ em, sẽ không khiến em đau lòng nữa. Chỉ cần em giao tất cả cho anh là được, cho dù có khó khăn anh cũng sẽ ở bên cạnh em. Bởi vì lý do anh sống trên thế gian này chính là em.
Học xong, tôi nhìn thấy Khương Cẩm Thánh đang đứng ở cổng trường đợi. Nhìn thấy tôi, Cẩm Thánh liền mỉm cười.
"Chúng mình hẹn hò nhé."
"Không đâu."
"Đi thôi."
Tôi đang đẩy hắn ra thì đã bị kéo đi mất rồi. Miệng của tôi cũng thật là... sao cứ hễ nhìn thấy tên này là toàn nói ngược lại thế này. thật là!!!
Đi cùng Cẩm Thánh ra Nam Môn, còn thưởng thức rất nhiều món ngon. Anh ta ăn ngon thật đấy.
"Ngon không? Ở đây ngon nhất đó."
"Thật à? Ngon tuyệt. Anh thường đến đây hả?"
"Ừ. Ông chủ, tính tiền."
Tính tiền xong chúng tôi bước ra ngoài. Lại dạo bộ đến rất nhiều nơi. Cẩm Thánh luôn nắm chặt tay tôi. ^O^
"Này, chúng ta chụp hình sticker đi?"
"Chụp hình á?"
"Ừ."
"Anh không thích chụp hình."
"Em nói chụp thì chụp đi. Nói nhiều thế làm gì!! -_-++"
"Ừ ừ, biết rồi. Tuân lệnh. Chụp thôi."
Tôi kéo tay Cẩm Thánh đang miễn cưỡng vào nơi chụp hình. Ha ha ~ ^O^
"Này, anh đừng có làm mặt xấu nữa. Cười đi!!"
"Không mà. -_-+"
"Hừ hừ! Sắp chụp rồi, cười đi nào!"
"Không mà!"
Cách!!
"Ôi chao! Gì thế này! Anh là bạo tộc hả? Vẻ mặt gì thế này?"
"Úi trời ~ anh thích tấm này quá!"
Cách!
Không phải chứ! Tên này lại lấy tấm hình khó coi nhất. Còn tỏ ra đặc biệt vui sướng nữa chứ. Tên kỳ lạ này! Khương Cẩm Thánh móc ví ra, cẩn thận bỏ hình vào trong đó.
"Tuấn Hỷ, em chụp hình đẹp quá."
"Ha ha ha ha~"
"Sao em lại cười thế hả? Cười thục nữ dịu dàng một tí. Hihi, thế này nè, hi hi..."
"Anh thấy em giả thục nữ hợp lắm à?"
"Ừ~ Không hợp. Hay thôi đừng giả nữa. Ha ha. Về nhà thôi. anh đưa em về."
Cửa nhà. Sao nhanh thế nhỉ??
"Ngủ ngon nhé."
"Ừ. Anh cũng thế nha."
Đột nhiên Khương Cẩm Thánh kéo tôi đang sắp vào nhà lại, nhìn chằm chằm. Sau đó ôm tôi thật chặt. Anh muốn làm gì thế này?
"Sao thế?"
"Nghe bài hát chưa?"
"Ừ."
"Phác Tuấn Hỷ... sau này em gặp phiền phức rồi."
"Tại sao?"
"Bị Khương Cẩm Thánh túm chặt rồi. Sau này em sẽ không đi đâu được nữa. Biết chưa?"
"Xì. Thần kinh."
"Ha ha, vòng tay anh đủ rộng chứ? Đối với anh, giữ được em, ôm được em, túm chặt em lại không cho chạy thoát là chuyện nhỏ. Nên em đừng nghĩ đến chuyện gì khác, ngoan ngoãn theo anh là được rồi."
"Sao em tin anh được đây?"
"Tin anh đi, tin vào đôi mắt anh chỉ nhìn thấy em thôi."
"Ánh mắt anh làm người ta nổi da gà thì phải làm sao?"
"Ha ha~ Phác Tuấn Hỷ, anh thích em thế này đó."
CHỤT!!!
"A! Anh muốn chết hả? Sao anh lần nào cũng muốn hôn là hôn? Hả?"
"Ai bảo em mê người thế kia. Anh đi đây. Ngủ ngon nhé."
Tôi thật không biết gì hết. Khương Cẩm Thánh, em... có thể tin anh không? Hình như có thể quên... có thể quên Dân Hữu... không phải, có lẽ tôi đã quên mất cậu ấy rồi... vì những tháng ngày ở cạnh Cẩm Thánh đã khiến tôi không nghĩ đến Dân Hữu nữa.
Hình như tôi đã quên Dân Hữu như thế đấy.
Dân Hữu... Dân Hữu... Trước khi Dân Hữu xuất hiện, tôi và Cẩm Thánh rất vui vẻ với nhau. Cho đến khi Dân Hữu xuất hiện...
Chương 22
Buổi sáng cùng bọn Tuấn Anh, Cẩm Thánh, Vân Quân, Thái Dân, Chí Hồi đi học chung. Mấy hôm nay Thái Dân và Phác Na Lệ rất căng thẳng. Chắc là cãi nhau? Có cô bạn gái như Phác Na Lệ thì Thái Dân đúng là quá đáng thương.
Trên đường tôi thấy một bóng người quen thuộc đến bất ngờ. Tôi gặp ở đâu nhỉ? -_- Muốn chạy ngay lên đằng trước liếc xem rốt cuộc là ai quá. Nhưng tôi không dám làm thế trước mặt Cẩm Thánh. -_-; Nhưng người mặc đồng phục trường tôi đi phía trước kia thật quá giống một người...
Lúc này... Vân Quân hét lên...
"Ê! Kim Dân Hữu!"
Khoảnh khắc... Tôi nghi ngờ mình đã nghe nhầm. Không thể nào... chắc chắn không thể xảy ra chuyện này. Nhưng mà... nhưng... nam sinh đang quay lại nhìn chúng tôi đó... quả thực là Kim Dân Hữu. Chính là người mà tôi luôn muốn gặp mặt, ngày đêm mong nhớ... Kim Dân Hữu. Tôi không biết phải nói thế nào đây, phải phản ứng thế nào đây... cứ đứng tại chỗ ngốc nghếch giương mắt nhìn.
"Phác Tuấn Hỷ, làm gì thế? Sao đầu bà phát nóng thế?"
"Tuấn Anh... thì ra ngươi biết hết..."
"..."
Tuấn Anh im lặng, không nói câu nào.
"Chẳng trách hôm đó ngươi nói thế."
"Bà không được làm anh Cẩm Thánh đau lòng. Nếu bà phản bội anh ấy tôi chắc chắn sẽ không tha thứ đâu."
Quá đột ngột. Xúc động đến nỗi hô hấp cũng khó khăn. Ta hiểu. Phác Tuấn Anh. Ta hiểu mà. Nhưng giây phút này sao tim đau thế ? Tim đau quá. Đau đến nỗi không thể thở nổi. Bên cạnh tôi có Cẩm Thánh nhưng tim vẫn đau nhói.
Dân Hữu đứng trước mặt tôi.
"Tuấn Hỷ...?"
Dân Hữu hình như cũng cảm thấy kinh ngạc như tôi. Dân Hữu trước mặt tôi, ánh mắt ấm áp không thay đổi.... vẫn như trước kia. Vẫn là Dân Hữu một năm trước ở bên tôi. Thay đổi chỉ là bên cạnh cậu ấy không có tôi, và bên cạnh tôi cũng không còn cậu ấy.
"Dân Hữu..."
Thời gian hình như ngừng lại. Nhưng Lúc này tôi phải quan tâm đến cảm nhận của Cẩm Thánh. Cẩm Thánh lặng thinh đứng nhìn Dân Hữu, sau đó nhìn tôi bằng ánh mắt dò hỏi. Tôi trốn tránh ánh mắt của anh. Tôi không dám nhìn thẳng... tôi thật sự không dám.
"Kim Dân Hữu, làm gì thế? Hả? Cậu quen Tuấn Hỷ?"
Lý Vân Quân hình như đang tức giận.
"Lý Vân Quân. Cậu vẫn nhiều chuyện nhỉ?"
"Cái thằng này cậu vẫn chưa chịu rõ tình hình à~~ Có phải cậu lại không muốn đi học nữa không?"
"Nhờ phúc các người mà tôi vẫn nghỉ ngơi khỏe. Lần này đến lượt các người rồi."
Thái Dân bị lời nói của Dân Hữu chọc tức lên.
"Cái thằng này cậu muốn chết hả? Bị đình chỉ học là do cậu tự làm, sao cứ đổ lỗi cho bọn tôi? Cậu đúng không hổ là tên ngốc hết thuốc chữa."
Làm sao đây? Tôi đã có Khương Cẩm Thánh rồi... đột nhiên Dân Hữu kéo tay tôi lúc đó đang ngẩn ra bước đi trước. Lúc này có người túm lấy Dân Hữu. Là Tuấn Anh.
"Kim Dân Hữu, Tuấn Hỷ đã có bạn trai rồi. Trước mặt bạn trai bà ấy mà anh dám làm chuyện nhảm nhí này à?"
"Bạn trai? Ai?"
"Anh Cẩm Thánh."
"A~ Khương Cẩm Thánh! Tôi mắc gì phải quan tâm đến hắn?"
"Nhẫn nại của tôi cũng có giới hạn thôi nhé."
Tuấn Anh đã đến mức sắp kiềm chế hết nổi rồi. Nhưng Dân Hữu không phải là người chỉ có thế mà chịu buông tha tôi.
"Tuấn Hỷ, đi thôi."
"Kim Dân Hữu, anh có biết tôi ghét anh lắm không? Tôi quả thực không hề thích anh chút nào. Anh đừng có mà làm tôi tức lên nữa."
"Phác Tuấn Anh, cậu vẫn ghét tôi thế à?"
"Anh đã bỏ Tuấn Hỷ rồi sao còn làm thế này?"
"Chúng tôi chỉ nói chút chuyện thôi, không được à?"
"Còn nói gì nữa? Hai người còn có chuyện gì để nói?"
Họ đang nói gì thế? Tôi không thể suy nghĩ nổi, chỉ nghe thấy giọng Dân Hữu và Tuấn Anh luẩn quẩn bên tai. Toàn bộ sự chú ý của tôi đều dồn vào Khương Cẩm Thánh sắc mặt lạnh lùng đang bước ngang qua tôi. Cẩm Thánh, không phải như anh nghĩ đâu, chỉ như gặp lại một người bạn lâu rồi không gặp thôi mà. Chỉ thế thôi, thật đó.
"Ha ha~"
"Anh tốt nhất đừng làm càn ở đây. Tôi thật sẽ giết anh đấy. Phác Tuấn Hỷ, bà đi trước."
"..."
"Tôi nói bà đi trước!"
Tuấn Anh điên lên quát vào mặt tôi, Dân Hữu lúc này mới buông tôi ra.
Tôi vào phòng học. Không biết tại sao lại xảy ra chuyện thế này. Tôi phải làm sao đây? Bây giờ tôi rốt cuộc phải làm sao mới được...
Chương 23
Thì ra Dân Hữu cũng chuyển đến Hữu Lâm. Tôi không biết... haizzz~ tâm trạng hỗn loạn quá, chịu không nổi nữa rồi. Giờ chẳng muốn nghĩ gì nữa, cứ ngồi đờ đẫn ở chỗ của mình. Tôi thấy bất an quá, sắp điên mất rồi.
"Tuấn Hỷ, bọn mình nói chuyện chút đi."
Dân Hữu. Trí Anh và Tiểu Mẫn nhìn thấy Dân Hữu liền tỏ vẻ kinh ngạc ngó tôi. Chắc thắc mắc vì sao tôi lại quen Dân Hữu ? Trí Anh, Tiểu Mẫn, đợi chút nữa tớ sẽ kể hết mà.
Tôi và Dân Hữu ra ngoài, ngồi trên lan can của sân thể dục. Hai đứa chẳng ai chịu mở miệng trước, cứ im lặng như thế đến hơn mười phút. Biết nói gì đây?
Cuối cùng vẫn là Dân Hữu lên tiếng phá tan bầu không khí trầm mặc.
"Chuyển trường đến đây hả?"
"Ừ."
"Sao vậy?"
"Bố tớ muốn đến làm ăn ở đây."
"Ô~ ra thế. Tuấn Anh chuyển đến Công Cao phải không?"
"Ừ."
"... vẫn ổn chứ?"
"Ừ~ rất tốt... còn cậu?"
"Như cậu thấy đây nè, cậu so với trước càng hoạt bát, xinh đẹp hơn đó."
"Tớ á?"
"Ừ. Cậu đã hoạt bát hơn hẳn rồi. Tớ hiểu cậu mà. Thời gian một năm ngắn không ngắn, dài cũng chẳng phải dài. Thật sự cảm thấy cậu vui vẻ hơn trước kia nhiều."
Từ khi quen Cẩm Thánh tôi mới trở nên vui vẻ thế này đây. ...