watch sexy videos at nza-vids!
Đọc truyện teen, tiểu thuyết, truyện tình yêu, truyện teen full, đọc truyện cập nhật mới,
Wap giải trí - Đọc truyện

wap xem phim miễn phí
Thông báo mới
Lưu ý Cái quảng cáo các bạn thấy nó trôi trên màn hình mà các bạn thấy là quảng cáo của sever mình không tắt nó đi được, để ẩn nó bạn chick vào dấu X bên trên góc trái của ảnh nha
Lưu ý nếu bạn thấy Xtscript error: timeout Click vào đây để sửa lỗi
Lưu ý Các bạn ấn play rồi nhớ đợi video load khoảng 30s - 50s nhé, à nhớ Zoom cho vừa màn hình nhé..!
HoT vnchat.net wap kết bạn 4 phương Vào ngay
» » Tôi là tất cả của tên ấy - phần 7
Tìm kiếm » Tệp tin (0)
↓↓

Tôi là tất cả của tên ấy - phần 7


Đăng Admin
Lượt Xem : 4.5 sao trên 1024người dùng 1408
Chia sẻ: SMS Google Zing Facebook Twitter
Chương 69
Sai khi về Thủy Nguyên, việc đầu tiên là đến siêu thị gần nhà Vân Quân để mua những thứ cần thiết cho buổi tụ họp. Mua xong, ^^* Vân Quân đau buồn nói tiền tiêu vặt tuần này thế là đi tong. Mọi người thấy tội nghiệp, mỗi người đưa cho hắn mười ngàn won, lúc đó hắn mới sung sướng cười toe toét.
"Này! Phác Tuấn Hỷ! Tiểu Mẫn sẽ đến chứ?"
"Này! Sao người không gọi ta là chị nữa hả?"
"Tôi làm nhiều thứ cho bà như thế, bà còn muốn tôi thế nào nữa?"
Hứ! -_-;; Sớm đoán biết tên này rồi mà! Không hổ là tên điên. Phác Tuấn Anh là tên điên đâu phải ngày một ngày hai. Hứ! Tôi chăm chỉ xào đồ ăn với Chí Hồi, Thái Dân cũng tỉ mẩn trộn các món lạnh. Cái tướng to đùng của Thái Dân lại ngồi một đống tỉ mỉ dùng dao cắt trái cây đúng là khiến người ta tức cười, suýt chút nữa Chí Hồi làm đổ cả chảo thức ăn. ^^;;
Cốc...cốc!
"Ô? Có lẽ là Tiểu Mẫn và Trí Anh đó! Tuấn Anh, mở cửa đi!"
"Khặc khặc."
Chắc Thái Dân thấy dáng điệu mình nấu ăn có vẻ không tự nhiên cho lắm.
"Thái Dân, đâu cần ngại như thế? Chắc lúng túng hả?"
"Buồn cười lắm, phải không?"
"Ừ. Mà bây giờ Cẩm Thánh đang làm gì nhỉ?"
"Phải đó, chỉ thiếu mỗi cậu ấy, tiếc thật. Đợi Cẩm Thánh về rồi chúng ta lại tụ tập ở nhà Vân Quân nhé!"
"Ừ."
Mới có mấy tiếng đồng hồ mà tôi thấy nhớ anh rồi. Sao vậy kìa? Có một thời gian không gặp anh cũng không ôm anh, hôm nay gặp được rồi, thổ lộ rằng tôi yêu anh rồi còn được anh ôm, vì thế càng nhớ anh hơn. Vậy cái quãng thời gian đó sao tôi có thể ráng chịu đựng được nhỉ? Thật không tin nổi. ^^*
Vào phòng khách, tôi đã thấy Trí Anh và Tiểu Mẫn ở đó. Nhìn thấy tôi, Trí Anh liền gào to:
"Má già! Nghe nói hôm nay thành công rồi?"
"Hề hề. ^-^V"
Tôi làm biểu tượng chiến thắng hình chữ V với Trí Anh.
"Nghe nói hôm nay cậu đã biểu diễn một vở vô cùng cảm động hả?"
"Xì! Ai nói chứ? Là ai? Lý Vân Quân, là cậu phải không? Cậu cút ngay cho tớ nhờ!"
Chúng tôi dọn lên một bàn đầy thức ăn, thứ gì cũng có. -_-;; Tuy đơn giản hơn nhưng mùi vị cũng khá. Trên thực tế để tăng thêm mùi vị đã cho thêm gia vị của mỳ cay, lúc mọi người ăn cứ bảo rằng có mùi vị của mỳ cay, thật khiến tôi với Chí Hồi bực mình, suýt chút nữa nói cho bọn họ chết luôn.
"Tuy là vở kịch do Vân Quân tạo ra nhưng kết quả rất tốt. Mọi người nói xem phải không?"
"Mỗi một lần đau là một lần trưởng thành mà. Ha ha..."
Thái Dân liếc Trí Anh đang nói rồi dốc một ly rượu vào miệng. Không khí này thật là! Tóm lại là giữa Thái Dân và Trí Anh, Tuấn Anh và Tiểu Mẫn đã xảy ra chuyện gì chứ?
"Phác Tuấn Hỷ, kính cậu một ly"
"Được, biết rồi, nhóc! Tiểu Mẫn cạn ly nhá!"
"Ừ. ^^*"
Tiểu Mẫn đã uống một lượng kha khá rồi, Phác Tuấn Anh nhìn bằng cặp mắt không tán đồng.
"Này, uống ít thôi, không lại gây chuyện nữa"
"Không!Không thể nữa đâu. =_;"
"Ặc."
Tôi ngạc nhiên, lại gây chuyện nữa? Có lẽ ý nói Tiểu Mẫn uống say rồi sẽ gây ra chuyện gì sao? Ôi thắc mắc quá, muốn điên lên rồi đây. Hic. TT_TT Có hỏi thì cũng không chịu nói tôi nghe đâu. Ừ!
Uống một ly rồi lại thêm một ly nữa, cứ uống đến lúc bắt đầu thấy say.
"Này, nước Mỹ có xa lắm không?"
Mọi người đều gật đầu xác nhận, xa lắm! Ôi! Sao lại xa chứ! Nhớ anh quá. Có lẽ nhận ra tâm trạng tôi hẫng đi, tài tử Xương Sườn của chúng tôi đứng dậy đi vào trong phòng. Vào đó làm gì vậy? Hắn lấy cà vạt ra thắt quanh đầu. Nghĩ ra cảnh này rồi -_-;; Lúc truxocs say rượu ở quán hắn đã hát bài "Tạm biệt" với điệu bộ như thế đấy, dúng là phá cách mà. Hôm nay, hắn muốn hát bài gì đây? Tâm trạng tệ quá thì chơi cho đã vậy, hic. T_T
Hôm nay mới được thưởng thức no mắt màn trình diễn phong phú mang tính lịch siwr của Vân Quân và Thái Dân sau khi uống say.
"Này! Ban nhạc phải có chỉ huy chứ, trước khi hát phải có nhịp mà!"
"Biết rồi! Không phải lo, cứ để đó cho tớ. Nhìn tớ đây!"
Tất cả ánh mắt dồn vào cậu ta. Tôi cũng nhìn cậu ta đầy tò mò, Thái Dân cũng được mong đợi luôn. +_+
"Nghỉ! Một nè! Tạm dừng hai phách, hít thở sâu ba phách, một... hai... ba... bốn!"
Mọi người bị cậu ta chọc cười lăn lộn, có người còn ôm bụng ngã xuống đất.
"Mười lăm nè, mặt trăng sáng quá! Cao cao trên bầu trời ~ ai da da ~ không thể ngừng suy nghĩ, nhớ mong nàng, mất ngủ cả đêm ~ da da. ~ Nơi nào vắng đến tiếng sáo quen thuộc? Người tôi yêu đã cho tôi một mối tình, hãy vui vẻ cất lên tiếng sáo, không thể khiến tim thôi ngừng đập. Ai cha. ~"
Tức cười thật. Hai người đi qua đi lại, nhảy điệu múa cổ, thêm dáng điệu kỳ cục, vẻ mặt kỳ cục, xem ra Vân Quân rất có vẻ "tài tử", động tác tay của Thái Dân, cả động tác thân người kỳ lạ... thật khiến người ta cười đến đau bụng. Màn biểu diễn của hai tên này kéo dài một lúc lâu.
"Nhớ đại ca hả? Phải chịu đựng thôi, biết chưa? >_< Tớ sẽ làm cậu cười ở đây, ha ha..."
Vân Quân. không, hắn là tên khiến người ta muốn ghét mà không nỡ lòng nào ghét được. Lời quạ đen nói khiên tôi vui trở lại rồi. ^_^ Tên này cũng nên có bạn gái rồi... Như thế mới giải phóng được hắn ra khỏi bầy quạ chứ.
"Tớ sẽ khiến cậu cười mỗi ngày như thế này nhưng cậu không được quyền thích tớ, nếu không tớ sẽ khó xử đó. >_< Nói thế nào thì tớ cũng xứng với đại ca nhất."
Tôi thật sự hy vọng Vân Quân nhanh chóng có người yêu!!! Tôi nói thật đó...! -_-
Chương 70
Một ngày... hai ngày... ba ngày... một tuần... vẫn chưa về, Cẩm Thánh vẫn chưa về. Nếu có một tin tức nào đó thì hay biết mấy! Nhưng chẳng có chút xíu nào cả. Lúc nào tôi cũng nghĩ có khi nào anh không bao giờ trở về nữa không? T_T Nhớ anh quá, là tôi ngốc ư? Nhưng quả thực rất nhớ anh, mong anh, tôi đau lòng quá, ngày nào cũng mở điện thoại ra xem... Lại tắt máy, cả ngày cứ nghĩ ngợi vẩn vơ. Yixiiiiiiii, có cần vứt điện thoại đi không! -_-'' Chắc sẽ không có chuyện như Vân Quân nói chứ, đã nhắm trúng một em tóc vàng nào đó rồi không về nữa. Không đúng, không thể thế, có một người bạn gái xinh đẹp như tôi thì sao thế được? -_-;;
Mười ngày đã trôi qua nhưng vẫn không có một tin tức gì, làm sao đây?
"Đừng khóc, anh ấy sẽ quay về mà, chắc có chuyện gì làm chậm trễ thôi."
Trí Anh thấy tôi khóc cũng quýnh quáng lên... Phì, thật buồn phiền. A. thì ra, trong tim tôi Cẩm Thánh đã chiếm một vị trí quan trọng như thế! Phác Tuấn Hỷ, ngôc, IQ thâos, ngu, vô liêm sỉ, bệnh thần kinh, đần...
Tan học rồi, mẹ ơi! Hôm nay phải đi uống rượu thôi, uống nhiều vào, cứ nghĩ đến Cẩm Thánh là khóc... khóc cho đã đi.
Hừ! Yixiiiiiiii! Nước mắt lại rơi tí tách...
Ra đến cổng trường có một tên mặc sơ mi trắng, thắt cà vạt đen, mặc áo jacker nhìn rất đẹp trai đứng ở đó.... Sao mà nhìn tên này giống Cẩm Thánh thể không biết. Đau lòng quá, nhớ anh đến nỗi bị ảo giác mất rồi.
"Tuấn Hỷ, mau đi đi, đó chẳng phải là Cẩm Thánh ư?"
Trí Anh và Tiểu Mẫn cũng thấy rồi! Không phải là mơ sao?
Tên đẹp trai này đang vẫy tay và cười với tôi bằng nụ cười phóng điện kinh hoàng. Tôi bắt đầu chạy! Không phải, phải nói là bay đến trước mặt anh mới đúng.
Có lúc vì yêu anh mà cố lãng quên anh, nhưng thế này sẽ để lại vết thương lòng không thể trị dứt cho cả hai, em sẽ bắt đầu lại từ đầu. Đó là một thành phố nhỏ, chẳng ngờ em lại hối hận đến thế, vì anh đã an ủi em rằng hãy để anh ra đi. Không đúng, không phải do lỗi của anh mà vì anh đã quá mệt. Nhìn thấy anh, em đã rơi nước mắt, phải quay về rồi. Thời gian cũng không thể khiến em quên anh, khi anh đi rồi em mới nhận ra điều đó. Thời gian ở bên nhau em đã lừa dối anh nhưng đối với em điều quý giá nhất đó chính là anh. Chẳng còn gì đau khổ hơn cuộc chia ly này. My Darling You. Em sẽ không bao giờ để anh đi nữa. Em biết rõ trong quãng thời gian đau khổ vừa qua, anh là sự chờ đợi duy nhất.
--- "Love Again" của Cool
Tôi chạy về ohias anh, sau đó lại khóc nức nở. Nhớ anh quá rồi... Tôi cần anh quá rồi... tôi yêu anh quá rồi...
"Tại sao lâu thế hả? Chẳng có chút tin tức nào... Anh có biết người ta đợi anh mà sợ hãi đến mức nào không? Em cứ nghĩ rằng anh đã bị con nhỏ tóc vàng nào quấn lấy rồi! Em lo thế nào anh có biết không hả?"
"Hà hà! Anh muốn nhìn xem họ xinh đpej thế nào nên đã ngắm một lúc nhưng với anh thì có đẹp đến cỡ nào cũng chẳng bằng những cô gái tóc đen, vậy nên đã trở về sớm hơn để gặp em nè."
"Sau này không cần đi Mỹ nữa chứ?"
"Ừ, để em đợi lâu quá, xin lỗi."
"Không, không sao đâu. Anh về rồi mà."
Hu hu, nước mắt cứ chảy hoài không ngừng, chuyện gì thế này?
Tôi và Cẩm Thánh nắm tay nhau về nhà. Đến nhà thay quần áo, chúng tôi đi đến Nam Môn mà truýocs kia từng đi, ăn món Tokbokki mà tôi thích. Sau đó còn chuoj hình Sticker mà Cẩm Thánh ghét nhất, lần này anh cười rất đẹp. Tôi cũng cười, quá đẹp, quả thực quá đẹp nên tuyệt đối không thể để người khác xem được vì tôi sợ rằng người ta nhìn thấy sẽ nói, cười đẹp quá... quá đẹp trai, quá ưu mỹ. Tôi chỉ muốn mình tôi ngắm nó mỗi ngày thôi.
Tôi và Cẩm Thánh cùng đến quán cà phê. Tôi ngồi đối diên, cứ nhìn chằm chằm làm anh có chút không tự nhiên. Anh đằng hắng suốt nên tôi đã chuyển sang ngồi kế bên anh. Tôi đã chịu đựng bao lâu rồi? Thời gian qua đã quá đau lòng, quá mệt mỏi. Mỗi sáng bắt đầu ngày mới như địa ngục nhưng bây giờ chúng tôi đã ổn rồi. Cảm ơn trời đất đã cho con được cười vui vẻ như thế này... Thật hạnh phúc. Chúng tôi đã lại bắt đầu như thế đó!
"Mẹ anh làm phẫu thuật nên anh đến thăm bà. Bà khỏe rồi anh mới về được!"
"Thế ư! Bệnh nặng lắm hả?"
"Giưof cũng tạm ổn nhưng mẹ nói muốn anh đến Mỹ sống cùng bà."
Sao thế được? Tôi chẳng biết nói gì. Làm sao mới được đây.
"Nhưng anh nói với mẹ là không muốn, không đúng, anh nói là không được. Ở Hàn Quốc, anh có một bảo bối quá quý giá nên không thể đi được... Có một bảo bối quý giá như thế, bỏ cô ấy thì con sẽ hối hận cả đời. Nên con không thể rời Hàn Quốc được."
"Wuxiiiiiiii... hu..."
"Ối trời, lại khóc?"
"Sao lại dọa em hả? Thật khiến em giật mình! Suýt nữa là tim ngừng đập luôn rồi... hu..."
Tên này thật hư quá! Dọa tôi suýt chút nữa buồn chết mất
"Tuấn Hỷ?"
"Hả?"
"Lúc ở bên me, anh cứ nhớ em mãi, không biết làm sao mới thôi nhớ em đây. Em có nhớ anh không, dù chút chút cũng được?"
"Một chút chút?"
"Sao không nhớ gì hết vây?"
Anh mở to mắt, tôi dọa anh rồi sao. Môi tôi đã đặt lên môi anh rồi. Ngưỡng mộ chưa? Từ lúc quen anh tới giờ thì đây là lần đầu đó. Quá... quá nhớ anh rồi nên mới...
"Câu trả lời thế nào?"
"ÔI..."
"Trả lời thế này hài lòng rồi chứ?"
"Thì ra nhớ anh đến thể hả?"
"Ừ"
Cái anh này, sao không nhớ chứ? Chuyện đó thì chỉ cần anh đến phòng rồi nhìn lên trần là rõ thôi. Trần phòng tôi chỉ để cho những người lòng dạ lương thiện xem thôi, ha ha. ~ Trên trần nhà có gì ấy à? Là gương mặt của anh to như cánh cửa dán trên đo! Vì quá nhớ anh nên mới có đó, hi hi.
Chương 71
Cách ---
"Phác Tuấn hỷ đâu?"
Không lên tiếng. Đang ngủ nhưng tôi vẫn nghe thấy có ai đó đang gọi tên mình.
"Là tôi đây."
Tôi đang bò ra ngủ mà. Tỉnh dậy quay đầu lại nhìn thấy các tiền bối năm thứ ba. Tiền bối năm thứ ba sao lại đến tìm tôi thế này?
"Chính xác. Người này chính là Tuấn Hỷ"
Tiền bối năm thức ba mang bảng tên Lỹ Mỹ Doanh nhìn tôi cười. Gì thế này, bầu không khí này là sao? tiền bối Mỹ Doanh đang nhìn tôi cười cười.
"Còn đẹp hơn tưởng tượng nhiều, là người Lỹ Mỹ Doanh đề cử có khác."
"Hả? Gì cơ?"...
Để xem phim bạn nhớ ckick vào ô mũi tên đầu tiên ở trong khung phim đợn 15 đến 30 giây trên chữ Để .đối với phim không có khung phim bạn chỉ cần ấn vào chữ xem online là được.Sử dụng chức năng thu phóng hoặc xoay ngang màn hình của điện thoại để xem đầy đủ khung phim nha
Cùng chuyên mục
Tags:
Liên Hệ: ad.saovn@gmail.com

Giao diện cho PC
 Load: 0.000097s.
sitemap.html
sitemap.xml
urllist.txt ror.xml
[XÓA QU?NG CÁO]