watch sexy videos at nza-vids!
Đọc truyện teen, tiểu thuyết, truyện tình yêu, truyện teen full, đọc truyện cập nhật mới,
Wap giải trí - Đọc truyện

wap xem phim miễn phí
Thông báo mới
Lưu ý Cái quảng cáo các bạn thấy nó trôi trên màn hình mà các bạn thấy là quảng cáo của sever mình không tắt nó đi được, để ẩn nó bạn chick vào dấu X bên trên góc trái của ảnh nha
Lưu ý nếu bạn thấy Xtscript error: timeout Click vào đây để sửa lỗi
Lưu ý Các bạn ấn play rồi nhớ đợi video load khoảng 30s - 50s nhé, à nhớ Zoom cho vừa màn hình nhé..!
HoT vnchat.net wap kết bạn 4 phương Vào ngay
» » Đừng nói với anh ấy tôi vẫn còn yêu - chương 9
Tìm kiếm » Tệp tin (0)
↓↓

Đừng nói với anh ấy tôi vẫn còn yêu - chương 9


Đăng Admin
Lượt Xem : 4.5 sao trên 1024người dùng 1783
Chia sẻ: SMS Google Zing Facebook Twitter


Chợt một tiếng “rầm” vang lên. Lục Dĩnh giật nảy mình.

Một cái cây lớn vừa bị gió quật đổ.

“Cô gái, đi vào thôi, đừng đứng ngoài này!” Ông lão bảo vệ cầm một cái tẩu, liên tục hút, làn khói xanh mờ ảo vừa tỏa ra lập tức bị gió đánh tan, hòa lẫn vào trong không khí. Ông lão lùi vào trong mấy bước, tránh vào nơi kín gió.

Quần áo Lục Dĩnh đã ướt sũng, gió bủa vây lấy người cô.

“Không sao ạ.” Cô cười với ông lão, mặc kệ bản thân nhếch nhác thế nào cũng không quan tâm. Hiện giờ cô chỉ thấy hối hận, sáng sớm đã thấy trời u ám, nếu như cô khuyên anh đừng đi thì có phải tốt rồi không.

Cô không ngừng gọi điện cho Trần Tử Hàn nhưng đều không liên lạc được.

Ông lão lắc đầu: “Gió thế này chắc chắn không ngừng ngay được đâu, tốt nhất vẫn nên vào nhà tránh để gió lùa. Lúc cô cậu chưa tới đây, cũng có một trận gió to thế này quật đổ một cái cây cổ thụ…”. Ông lão dùng hai cánh tay miêu tả lại thân cây đó to bằng vòng tay hai người ôm.

Lục Dĩnh vừa nghe, sắc mặt liền biến đổi. Gió lớn như vậy, liệu Trần Tử Hàn có việc gì không? Anh lái xe tải đi, chiếc xe ấy liệu có chống đỡ với cái cây kia được không?

Hơn nữa, giờ này lẽ ra anh phải về tới nơi rồi, dù có bị mưa gió làm chậm thì cùng lắm cũng chỉ muộn hai tiếng thôi chứ!

Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì rồi…

Lục Dĩnh nuốt khan, cô lấy di động ra nhìn, nếu nửa tiếng nữa mà anh chưa về, cô nhất định sẽ đi tìm anh.

Ba mươi phút chờ đợi trong lo lắng và hoảng sợ. Gió cứ thổi, mưa cứ rơi, người cô chờ lại chưa thấy xuất hiện.

Nửa tiếng trôi qua, không thấy bóng dáng Trần Tử Hàn đâu, Lục Dĩnh không bận tâm đến những điều khác nữa, vội vã lao vào màn mưa. Ông lão đằng sau lớn tiếng nói gì cô cũng không nghe rõ. Cô cứ thế chạy dọc con đường, thầm nghĩ nhất định sẽ thấy được anh.

Mặt đường lầy lội, nhiều vũng nước đọng. Lục Dĩnh lật đật mà chạy, quần áo dính đầy bùn đất, thế nhưng cô không hề thấy lạnh, chỉ cảm thấy nước mắt liên tục trào ra. Cô không muốn anh gặp chuyện không may, anh nhất định không được xảy ra chuyện.

Trên mặt đường chỉ có những dòng nước mưa không ngừng chảy, Lục Dĩnh không nhìn rõ nơi nào có vết bánh xe. Cô đành không ngừng hét lớn: “Trần Tử Hàn!” hét mãi, cho tới khi giọng cô khàn đặc.

Cô không hề biết rằng mình đã đi rất xa, đến một đoạn đường, cô trông thấy bên rìa có một chỗ thụt sâu khá lớn, giống như có vật gì lộn nhào xuống dưới. Nếu không phải vật to thì chắc chắn cô đã không phát hiện ra. Lục Dĩnh dừng chân, đi tới gần quan sát, nhưng nhìn không rõ lắm vì mưa và hơi nước dày đặc.

Cô đưa tay lên lau nước trên mặt, không kịp suy nghĩ mà đi thẳng xuống phía dưới. Mặt đất quá trơn, cô bị trượt một đoạn khá dài, khó khan lắm mới đứng dậy được. Không quan tâm mình có bị thương hay không, ánh mắt cô lập tức bị chiếc xe gần đó thu hút, các bộ phận lỏng lẽo rời rạc chẳng khác nào một đống sắt vụn.

Đây chính là chiếc xe lúc sáng Trần Tử Hàn lái đi. Lục Dĩnh liều lĩnh chạy vọt tới, nhưng trong xe không có ai. Cô liên tục hét tên anh, rốt cuộc cũng thấy anh dưới một thân cây. Cô vội lao tới ôm lấy anh. Cô lo lắng cho anh, sợ anh gặp chuyện, giờ phút này tìm được anh rồi lại khiến cô càng muốn khóc.

Sắc mặt Trần Tử Hàn trắng bệch, môi tím tái, lời trấn tĩnh cô cũng không nói ra được. “Quay về… tìm người tới giúp…”.

Lục Dĩnh một mực lắc đầu.

Trần Tử Hàn nói cũng khó khăn. Anh không ngờ cơn bão này lại lớn như vậy. Lúc trên đường lái xe, anh cũng vô cùng sợ hãi. Gió quá mạnh khiến xe không còn giữ được hướng chạy thăng bằng. Anh cuống quýt, chạy xe nhanh hơn, muốn mau chóng về tới nơi. Không ngờ, đường quá trơn, xe mất phanh, cả người cả xe đều lao xuống dưới.

Biết ở trong xe sẽ gặp nguy hiểm, Trần Tử Hàn liều mạng nhảy ra ngoài, nhưng sức lực đã cạn kiệt, cơ thể rã rời, không biết đã bị thương ở đâu.

Lục Dĩnh không khóc nữa, cô lau nước mắt: “Em sẽ không bỏ lại anh ở đây, tuyệt đối không!”.

Anh có thể cảm nhận được, cô đang gắng sức nâng tấm lưng của anh dậy. Anh nói cô đừng để hao tổn sức lực như vậy nhưng cô nhất quyết không nghe. Trần Tử Hàn cảm thấy đầu óc váng vất, có lẽ đã phát sốt, đại não anh cũng không còn tỉnh táo nữa. Nhưng anh chợt muốn khóc, rất muốn… Đã lâu lắm rồi anh không có kích động muốn rơi nước mắt như thế. Anh nghĩ tới Y Bối, nếu giờ phút này cô đang ở bên cạnh anh, có lẽ cô chỉ biết bám lấy tay anh nói: Làm sao bây giờ, chúng ta phải làm gì bây giờ…

Hóa ra, anh vẫn có lòng tham. Anh biến mình thành nơi che mưa chắn gió cho cô bao nhiêu năm nay, nhưng tận sâu đáy lòng, anh vẫn muốn có một nơi để trú thân khi giông bão.

Thấy Lục Dĩnh cõng Trần Tử Hàn trở lại, tất cả mọi người đều kinh ngạc. Hai người họ toàn thân đầy bùn đất, Lục Dĩnh ngất vì kiệt sức.

Trần Tử Hàn tỉnh lại đã thấy mình nằm trong bệnh viện. Chuyện xảy ra hôm đó anh đã được nghe đồng nghiệp kể lại, thậm chí họ còn không ngừng ao ước nhìn anh: “Nếu có một cô gái đối xử với tôi như thế, đời này nhất định tôi phải cưới bằng được cô ấy”. Một cô gái nhỏ bé như thế lại có thể một mình cõng anh trở về, việc đó cần biết bao nghị lực, sợ rằng một người đàn ông cũng chưa chắc đã làm được.

Vừa tỉnh lại, Lục Dĩnh đã lập tức hỏi thăm tình hình của Trần Tử Hàn, biết anh đã ổn, cô mới yên tâm.

Thời gian Trần Tử Hàn nằm viện, Lục Dĩnh thường xuyên túc trực bên cạnh chăm sóc anh, không ngại vất vả, chỉ sợ anh một mình buồn chán nên cô ở lại chuyện trò cùng anh. Nhưng cô không hề nhắc tới chuyện cô đã đưa anh về như thế nào, cô không muốn anh cảm thấy mắc nợ cô.

Tuy nhiên, cô không nói, không có nghĩa là Trần Tử Hàn không biết.

“Vì sao tốt với tôi như vậy?”

Tâm tư của Lục Dĩnh, không phải anh không biết. Từ lúc vào công ty, cô đã tỏ rõ cô có tình cảm đặc biệt với anh. Anh cảm thấy, một đại tiểu thư như cô chưa bao giờ chịu qua khổ cực, chỉ cần anh hờ hững, cô tự khắc sẽ biết khó mà lui, chẳng mấy chốc sẽ hết hứng thú với anh. Lần trước cô cố tình gài bẫy anh, anh thật sự tức giận, nhưng hành động ấy của cô, anh có thể hiểu được, nên không để bụng nữa.

Còn hiện tại, anh chợt cảm thấy bản thân đã quá coi thường tình cảm của cô.

“Anh biết mà!” Lục Dĩnh kiên định nhìn anh: “Em muốn trở thành người yêu của anh”.

Một người đàn ông có thể dễ dàng từ chối tình yêu của người khác, chỉ cần không thèm để ý tới là được. Thế nhưng anh đã mắc nợ cô như vậy, không có cách nào bắt bản thân thờ ở với cô được. Hơn nữa, anh không ghét Lục Dĩnh, cũng không muốn tiếp tục dây dưa không rõ ràng với Y Bối nữa. Thật sự rất mệt… Chi bằng, cho mỗi người một cơ hội bắt đầu cuộc sống mới.

Trần Tử Hàn mỉm cười nhìn Lục Dĩnh: “Được”.

Một tháng sau, sức khỏe đã bình phục khá nhiều, Trần Tử Hàn mới cùng Lục Dĩnh trở lại thành phố Yên Xuyên.

Trước đây, khi chưa trở thành bạn gái của Trần Tử Hàn, Lục Dĩnh cả ngày chỉ suy nghĩ đến việc làm thế nào để tiếp cận được anh, anh thích kiểu phụ nữ như thế nào, anh có cảm tình với cô hay không? Thế nhưng ngày ấy tới rồi cô lại cảm thấy không chân thực. Cô nắm lấy tay Trần Tử Hàn rất lâu, cố gắng cảm nhận, cố gắng xác minh, anh thật sự đã thuộc về cô rồi!

Lục Dĩnh thỉnh thoảng lại một mình cười ngây ngốc, giờ phút này quá tuyệt vời! cô thậm chí còn thấy mình nằm mơ cũng có thể bật cười mà tỉnh dậy.

Về tới Yên Xuyên, nghe đồng nghiệp nói, Lục Dĩnh mới biết được, một tháng qua Vương Y Bối liên tục tới công ty tìm Trần Tử Hàn. Cô rất khó chịu, Trần Tử Hàn đã quyết định chia tay với Vương Y Bối từ lâu rồi, vì sao cô ấy vẫn còn bám lấy anh không chịu buông tha? Dù không muốn thừa nhận, nhưng sự thật là cô vẫn chưa hoàn toàn tự tin về Trần Tử Hàn. Hiện giờ cô đã trở thành bạn gái chính thức của anh, nhưng vẫn luôn lo sợ không yên.

Lục Dĩnh quyết định lấy tư cách là bạn gái của Trần Tử Hàn, đi tìm Vương Y Bối nói chuyện.

Lúc nhận được điện thoại của Lục Dĩnh, Vương Y Bối vừa mới tan học. Nghe đối phương nói muốn hẹn gặp, cô rất bất ngờ, nhưng không từ chối, bởi vì Lục Dĩnh nói có liên quan tới Trần Tử Hàn.

Vương Y Bối cảm thấy bất an nên kéo Uông Thiển Ngữ đi cùng. Uông Thiển Ngữ ngồi ghế ngay sau lưng cô, làm như đang chờ bạn.

Hai người đến nơi sớm hơn giờ hẹn. Đây là lần đầu tiên Vương Y Bối bị người ta gọi ra ngoài nói chuyện vì Trần Tử Hàn, trong lòng thấp thỏm, tay không ngừng run lên, cô chỉ có thể nắm lấy tách cà phê để cố gắng trấn tĩnh bản thân.

Lục Dĩnh khoan thai đi đến, dáng vẻ tự tin ngồi xuống trước mặt Vương Y Bối, không hề vòng vo mà nói thẳng vào vấn đề chính: “Tôi tin cô rất tò mò lý do tôi hẹn cô ra đây. Thời gian của tôi rất quý giá, một khi đã gọi cô tới gặp mặt đương nhiên là có chuyện quan trọng. Thứ nhất, tôi phải cảnh cáo cô, mời cô đừng tới quấy rầy Trần Tử Hàn nữa, bằng không, tôi sẽ báo cảnh sát. Thứ hai, cô và Trần Tử Hàn đã chia tay, hiện giờ, tôi là vợ sắp cưới của anh ấy”.

Vương Y Bối kinh ngạc mở to mắt, ngay cả chiếc cốc trong tay đang run lên cô cũng không nhận ra. Cà phê nóng hổi rớt xuống tay nhưng cô không hề cảm nhận được: “Cô nói cái gì?”.

“Nếu tai cô không có vấn đề thì chắc chắn đã nghe được những gì tôi nói. Cô hẳn là rất muốn biết tháng vừa rồi anh ấy ở đâu đúng không? Tôi nói cho cô biết, anh ấy ở chỗ tôi. Một tháng qua chúng tôi ở bên nhau.” Lục Dĩnh tự tin cười: “À, tôi quên không giới thiệu, tôi là Lục Dĩnh, Thân Hào là ông ngoại tôi, Thân Thiệu An là anh họ tôi. Cô thử nghĩ xem, một người đàn ông bình thường sẽ chọn cô hay chọn tôi?”.

“Tôi không tin, anh ấy không phải là người như vậy.” Vương Y Bối phản bác. Trong lòng cô, Trần Tử Hàn tuyệt đối không phải loại người đó.

“Tôi tin cô còn nhớ một đêm anh ấy không về nhà, có một người phụ nữ gọi điện tới cho cô.” Lục Dĩnh cười: “Người đó là tôi, lúc ấy, Trần Tử Hàn đang nằm trên giường của tôi…”.

Vương Y Bối bịt hai tai lại: “Tôi không muốn nghe, không muốn nghe…”.

Tâm trạng của cô đã mất kiểm soát, Uông Thiển Ngữ cũng không kiềm chế nổi nữa, xoay người đi tới bên cạnh trấn an Vương Y Bối, sau đó trừng mắt nhìn Lục Dĩnh: “Giờ tôi mới biết thế nào gọi là không biết xấu hổ! Dụ dỗ bạn trai của người khác rồi còn tới mà khoe khoang. Ông ngoại cô là Thân Hào thì sao chứ, đàn ông đều là vì tiền nên mới chọn cô, thế mà cô vẫn còn tự hào được. Ha ha… Thật sự khiến tôi mở mang đầu óc!”.

Lục Dĩnh nổi giận: “Dụ dỗ? Nếu như anh ấy không có tình cảm với tôi thì sẽ ở bên tôi sao? Đúng rồi, hiện tại Tử Hàn đối xử với tôi rất tốt, chúng tôi yêu thương nhau, nhưng lại có một người phụ nữ đê tiện tới quấy rầy cuộc sống của chúng tôi. Đúng là xui xẻo!”.

“Cô nói dối, tôi không tin!” Vương Y Bối phẫn nộ nhìn Lục Dĩnh.

Cô ta hất hàm: “Cô tin hay không tùy cô, tôi không ép!”....
Để xem phim bạn nhớ ckick vào ô mũi tên đầu tiên ở trong khung phim đợn 15 đến 30 giây trên chữ Để .đối với phim không có khung phim bạn chỉ cần ấn vào chữ xem online là được.Sử dụng chức năng thu phóng hoặc xoay ngang màn hình của điện thoại để xem đầy đủ khung phim nha
Cùng chuyên mục
Tags:
Liên Hệ: ad.saovn@gmail.com

Giao diện cho PC
 Load: 0.000081s.
sitemap.html
sitemap.xml
urllist.txt ror.xml
[XÓA QU?NG CÁO]