Cơ Quân Đào đưa tay rót thêm xì dầu vào đĩa của cô, nói: “Hoài Nguyệt, anh thích em, anh không thể làm em khó xử. Em không được gầy hơn nữa, phải ăn uống tử tế, được không? Nếu như em cảm thấy khó xử thì thà rằng anh…” Nhìn gương mặt hoang mang của cô, anh nói không đầu không đuôi, câu nói kế tiếp không thể nói ra miệng nữa, bởi vì trong lòng anh cực kì không nỡ.
Hoài Nguyệt gật đầu, thấp thỏm không yên gắp một miếng thịt gà chấm xì dầu bỏ vào trong miệng. Cơ Quân Đào cầm khăn ăn giúp cô lau vết xì dầu dính bên khóe miệng.
Một đôi tình nhân trẻ tuổi đi qua bên cạnh, cô gái khẽ kêu với giọng vô cùng hâm mộ: “Oa, lãng mạn chưa kìa anh!”
Nghe vậy, trong lòng Hoài Nguyệt càng đau đến mức gần như không thể chịu đựng được nữa.
Chương 47
Buổi tiệc trà sẽ diễn ra vào buổi chiều, một ngày trước đã thuê người đến sắp xếp lại phòng khách, lại đặt bánh ngọt trước ở tiệm bánh, bữa tối được đặt trước tại nhà hàng bên cạnh tiểu khu. Sáng sớm, Cơ Quân Dã và A Thích đã đưa tiểu Cẩm và tiểu Trần từ phòng triển lãm tới đây chuẩn bị.
Cả đêm Cơ Quân Đào đều ngủ không ngon, hôm sau thức dậy muộn, nhớ tới bựa tiệc tại căn nhà ngoại ô, lại nghĩ đến việc Hoài Nguyệt không chịu tới nên cảm thấy rất thiếu hứng thú, gần 11 giờ anh mới về đến nhà. Đẩy cửa vườn hoa ra, nghe thấy tiếng sủa của Leshy vang lên từ phía trong vườn hoa liền đứng yên bên cạnh cửa đợi nó chạy tới đón mình. Đợi một lát không thấy động tĩnh gì, trong lòng cảm thấy kì lạ, anh đi vào bên trong xem lại phát hiện Leshy bị xích ở góc vườn hoa, trái tim anh bất giác đập nhanh hơn.
Mở cửa vào nhà, quả nhiên thấy Hoài Nguyệt và Cơ Quân Dã đang cùng nhau bày trà bánh trong phòng khách. Cô mặc chiếc váy liền áo màu trắng có vẽ hoa văn lá liễu mờ mờ đã mặc trong lễ khai mạc triển lãm tranh lần trước, gương mặt trang điểm nhẹ nhàng, mái tóc buộc cao, đeo một bộ hoa tai ngọc trai, trên người không còn trang sức nào khác nhưng lại xinh tươi mê người. Nhìn thấy anh cô vẫn hơi cảm thấy lúng túng, không chào mà chỉ cố gắng bình tĩnh mỉm cười với anh, Cơ Quân Đào thấy màu đỏ dần lan rộng trên mặt cô, tâm tình lập tức như vén mây nhìn thấy mặt trời.
Cơ Quân Dã quan sát vẻ mặt của người không sót chi tiết nào, trong lòng thầm vui mừng, nói: “Anh trai, sao anh về muộn thế? Vốn em còn định nhờ anh đưa Hoài Nguyệt về đây cơ đấy”.
Cơ Quân Đào đi tới bên cạnh Hoài Nguyệt, cúi đầu hỏi: “Sao không nói với anh một tiếng? Lại đi xe buýt tới à?” Nói xong anh vô thức nhìn lên trán cô, một lọn tóc buông xuống đã che khuất dấu vết đó.
Hoài Nguyệt bối rối nói: “Tiểu Dã nói rằng có rất nhiều việc cần làm, vì vậy em tới sớm một chút”. Cơ Quân Dã đang ở bên cạnh, anh trai cô ấy nói với mình bằng giọng dịu dàng tự nhiên như thế, sợ là cô nàng tinh ranh này đã phát hiện manh mối từ lâu rồi. Hoài Nguyệt bất an nghĩ, sắc mặt lại càng đỏ hơn. Thực ra mình cũng chỉ tự lừa mình dối người, quan hệ giữa cô và anh sao có thể giấu được Tiểu Dã, không muốn công khai chỉ là muốn để lại đường lui cho mình mà thôi. Có điều, chẳng lẽ đó không phải là một loại bắt nạt anh ấy?
Cơ Quân Dã mỉm cười nói: “Tôi không nói như vậy thì cô sẽ chịu tới sao? Cái gì mà uống trà với bạn học, ai chả biết đó là cô lấy cớ mà thôi, thế nên tôi phải nói nặng lời mới được”. Nói rồi cô mỉm cười đi vào phòng bếp. Thời gian này anh trai rất ít liên lạc với cô, cũng không thường xuyên ở đây, mặc dù cô cảm thấy giữa hai người này có điểm khác thường nhưng cũng không biết rốt cục đã đi tới bước nào nên muốn lợi dụng cơ hội này để dò xét ra đầu ra đũa.
Cơ Quân Đào hỏi: “Tiểu Dã nói gì nặng lời mà anh lại ngoan ngoãn đến đây?”
Hoài Nguyệt bất đắc dĩ nhìn về phía phòng bếp, nói: “Cô ấy nói sẽ nhổ hết rau dưa trong vườn và trên mái nhà của em đi”.
Cơ Quân Đào bật cười nói: “Thì ra là em sợ điều này, biết trước thì anh cũng nói như vậy. Mà tại sao trước mặt anh lúc nào em cũng cứng đầu như vậy nhỉ?”
Hoài Nguyệt thấy sắc mặt anh hình như không tốt lắm, hai mắt có quầng đen mờ mờ, nhất định tối qua cũng không ngủ tốt như mình, trong lòng chợt nhói đau, cố cúi đầu nói thật chậm: “Chắc là vì em không sợ”.
Trái tim Cơ Quân Đào cảm thấy ấm áp, anh nhìn cô hồi lâu rồi khẽ nói: “Nếu như em thích thì anh mong em lúc nào cũng như vậy”.
Hoài Nguyệt nhất thời cảm thấy mừng mừng tủi tủi trong lòng, không biết nên vui hay nên buồn, cô đưa một miếng bánh cho anh: “Còn chưa ăn sáng đúng không? Anh ăn một chút đi cho đỡ đói. Lát nữa em đi nấu cơm, anh còn có hai sinh viên ở đây đấy, đi chào hỏi một câu đi!”
Cơ Quân Đào vừa bóc giấy gói ra vừa nói: “Đã đặt cơm ở nhà hàng rồi, em đừng vất vả như vậy. Hôm nay em mặc đẹp như thế, anh không cho em vào bếp đâu”.
Hoài Nguyệt suy nghĩ một chút rồi gật đầu. Hôm nay cô là khách mời của Cơ Quân Dã chứ không phải nữ chủ nhân nhà này, quả thật cô không cần phải vào bếp.
Trong phòng bếp, tiểu Cẩm vừa nhìn ra ngoài qua cánh cửa kính vừa nói với Cơ Quân Dã: “Thì ra vị Thương tiểu thư này là vợ trước của vị Lỗ tiên sinh kia, ngoại hình xinh đẹp hơn vợ bây giờ của ông ta nhiều, còn trẻ như thế mà đã li hôn, đúng là đáng tiếc”.
“Có gì đáng tiếc chứ, loại đàn ông đó bỏ càng sớm càng tốt, cưới một người khác tốt hơn để cho hắn phải tức chết”, Cơ Quân Dã nói, “Cho nên vẫn nói phụ nữ tìm đàn ông thì nhất định phải mở mắt thật to, không thể chỉ thấy có tiền hay đẹp trai mà gật đầu, có trăng gió hay không là điều quan trọng nhất”.
Tiểu Cẩm gật đầu nói: “Thương tiểu thư còn có con trai mà, có ảnh hưởng gì đến việc tái hôn không?”
Cơ Quân Dã liếc nhìn tiểu Cẩm: “Em nói Đậu Đậu ấy à? Có gì mà ảnh hưởng, đó chính là con rể chị, đáng yêu lắm. Sau này cả gia tài nhà chị đều cho nó thoải mái tiêu xài, để ông bố kia của nó thấy mình có gì đặc biệt hơn người!”
Tiểu Cẩm bị khí thế của Cơ Quân Dã ép cho không thở nổi, không dám nói nữa, trong lòng buồn bực không hiểu tại sao quan hệ của hai nhà này bây giờ đã trở nên tốt như vậy rồi. Lúc đầu mình và tiểu Trần đến đưa tranh hình như thầy Cơ còn không hề biết người phụ nữ đó mà. Học kỳ này Cơ Quân Đào không còn day lớp cô, phòng triển lãm Tố lại vừa mới thuê thêm người, không còn thuê người làm việc ngoài giờ nữa. Hôm nay có lẽ là cơ hội cuối cùng được tiếp xúc gần gũi với thầy Cơ của cô, cô nhất định phải nắm chắc thời cơ bày tỏ tấm lòng mình với thầy mới được. Cô thầm động viên chính mình, thời gian này thái độ của thầy Cơ đối với cô rõ ràng đã tốt hơn trước kia, số lần thầy đến phòng triển lãm cũng nhiều hơn, lúc gặp nhau thầy còn chủ động dừng lại chào hỏi, lúc rảnh rỗi còn chỉ mấy bức tranh trên tường bình luận vài câu coi như mở mang kiến thức cho mình. Có phải tất cả những điều này có nghĩa là rốt cục mình đã làm thầy chú ý hay không?
Cơ Quân Dã bỏ chỗ nấm đã ngâm xong vào trong nồi rồi gọi với ra ngoài: “Hoài Nguyệt, vào đây xem giúp tôi một chút”.
Hoài Nguyệt lên tiếng trả lời rồi đi tới, tiểu Cẩm thấy Cơ Quân Đào đi lên tầng vội nói với Cơ Quân Dã: “Thầy Cơ còn chưa ăn sáng, để em đi lấy cốc sữa cho thầy”.
Cơ Quân Dã thờ ơ gật đầu rồi nói với Hoài Nguyệt vừa đi vào: “Tất cả đều là nấm các loại, còn phải cho thêm cái gì vào nữa?”
Hoài Nguyệt thấy không có nguyên liệu nào phù hợp: “Không có canh gà, để tôi đi mua mấy lạng thịt ba chỉ, cho một miếng vào cho ngọt nước”.
Cơ Quân Dã thấy A Thích và tiểu Trần đều đã biến mất, chắc là đang dọn dẹp vườn hoa theo chỉ thị của mình, liền gật đầu: “Tôi không biết chọn, cô đành phải đi mua vậy. Đi nhanh một chút nhé, người ở nhà đang chờ”.
Hoài Nguyệt mỉm cười gật đầu đi ra ngoài.
Trước kia còn ở cùng Lỗ Phong cô thường xuyên tham gia các buổi tụ tập, có lúc đến nhà người khác, có lúc đến phiên cô làm nữ chủ nhân. Cũng bố trí phòng khách, trà bánh, hoa quả, hoa tươi như vậy, hôm nào không đông người lắm thì cô sẽ đích thân vào bếp, một vài món ăn tạm gọi là sở trường của cô cũng đều được luyện tập trong thời gian này, cuối cùng cũng có chút danh tiếng trong đám bạn bè của Lỗ Phong. Mỗi lần tiệc gia đình kết thúc Lỗ Phong sẽ luôn ôm cô hả lòng hả dạ nói: “Lên được phòng khách, xuống được phòng bếp, đó chính là bảo bối Nguyệt Nguyệt của anh!” Li hôn hơn một năm, cô cũng sắp quên tụ tập tại gia là như thế nào rồi, hôm nay và Tiểu Dã bày trà bánh chợt lại có cảm giác như thời gian trở lại. Cuộc sống đúng là kỳ lạ, có thể là kiểu xoắn ốc, có thể là đồ thị hình sin, tóm lại là kiểu gì cũng có lúc bạn phải nhớ đến hai chữ “đã từng”.
Cơ Quân Đào đi vào phòng vẽ, tới tới lui lui xem xét mấy chiếc giá vẽ, hình như không tìm được bức nào vừa ý nên lại đi sang giá vé bên cạnh xem xét.
Anh đã đến căn hộ của Hoài Nguyệt ở Thanh Hà Uyển mấy lần, thấy trên tường không có gì cả nên muốn tìm mấy bức tranh cho cô trang trí phòng một chút. Nhớ mình từng thấy một bức vẽ cũ, là một bức cảnh thu, màu sắc ấm áp, vừa lúc có thể tăng thêm sức sóng cho căn phòng quá mộc mạc của Hoài Nguyệt nhưng lại nhất thời không nhớ nổi nó ở chỗ nào. Anh lật từng bức tranh ra xem xét tỉ mỉ, nếu như không tìm được bức cảnh thu đó thì tìm bức khác vậy, anh nghĩ. Hoài Nguyệt quá nội tâm, chuyện gì cũng giấu trong lòng, nên trang trí cho căn hộ của cô sáng sủa một chút.
“Thầy Cơ”, tiểu Cẩm bưng một cốc sữa đi vào phòng vẽ, “Cơ tiểu thư sợ thầy chưa ăn sáng nên bảo em hâm một cốc sữa cho thầy”. Cô nhìn quanh bốn phía, phòng vẽ thật rộng, hầu như chiếm trọn cả tầng hai. Vách tường kính cực rộng, lấy ánh sáng rất tốt, trong phòng vẽ có rất nhiều giá vẽ, có giá có tranh nhưng có rất nhiều giá không có. Sát tường có một giá gỗ rất lớn, bên trên chất đầy các cuộn giấy, bốn phía có bình gốm hoa văn, bên trong cũng đựng cuộn giấy, một cái bàn rộng bên trên trải một bức tranh đã hoàn thành, lọ bút, phẩm màu, giấy trắng để bừa bộn, tóm lại đây là phòng làm việc điển hình của một hoạ sĩ.
“Cảm ơn, cứ để đấy”. Cơ Quân Đào đáp lơ đãng, vẫn cúi đầu xem bức tranh sơn dầu trên tay. Đó là một mảnh rừng phong, có thể là ở nơi nào đó trong nước, cũng có thể là khung cảnh ở nước ngoài. Có điều chắc là được vẽ trong lúc tâm tình mình tương đối tốt nên màu sắc rất thanh thoát, ánh nắng mai len lỏi qua rừng phong, cảm giác tươi mát và ấm áp. Bức này treo trong phòng khách cũng không tồi, anh nghĩ, kích cỡ cũng phù hợp.
“Thầy Cơ, sao học kỳ này thầy không lên lớp cho bọn em nữa? Cả lớp đều rất nhớ thầy!” Tiểu Cẩm sáp lại gần nhìn bức tranh, mùi nước hoa trên người cô làm Cơ Quân Đào cảm thấy khó chịu, anh vô thức tránh sang bên phải một bước.
“À, năm thứ ba rồi, bọn em không phải học môn đó nữa”, Cơ Quân Đào thản nhiên nói, mắt vẫn nhìn bức tranh trong tay. Anh nhớ có lần Hoài Nguyệt xem bức “Cây” của mình ở phòng triển lãm Tố, cô nhận ra sự cô quạnh của mình, lời bình đẹp như thơ làm anh kinh ngạc. Còn cả vẻ mặt vừa nghi hoặc vừa thương xót đó đã hấp dẫn anh, từ khi đó ánh mắt anh đã luôn dõi theo cô. Lúc nào mang bức “Cây” đó về nhà mới được, nếu như cô ấy thích thì mình để cô ấy treo trong phòng sách cũng đẹp. Anh nghĩ, khóe môi bất giác keosleen tạo thành một nụ cười.
Tiểu Cẩm ngơ ngác nhìn nụ cười đẹp lung linh của anh, cô chưa bao giờ nhìn thấy một nụ cười dịu dàng và tinh khiết như vậy trên gương mặt một người đàn ông nào, dường như cả người thầy đang chìm ngập trong ánh trăng sáng ngời ý thơ, còn nữa, hình như thầy đang yêu. Sự yêu thương vô hạn dâng lên trong lòng cô bé, cô nhẹ nhàng nói: “Bọn em sẽ nhớ thầy lắm!”...