watch sexy videos at nza-vids!
Đọc truyện teen, tiểu thuyết, truyện tình yêu, truyện teen full, đọc truyện cập nhật mới,
Wap giải trí - Đọc truyện

wap xem phim miễn phí
Thông báo mới
Lưu ý Cái quảng cáo các bạn thấy nó trôi trên màn hình mà các bạn thấy là quảng cáo của sever mình không tắt nó đi được, để ẩn nó bạn chick vào dấu X bên trên góc trái của ảnh nha
Lưu ý nếu bạn thấy Xtscript error: timeout Click vào đây để sửa lỗi
Lưu ý Các bạn ấn play rồi nhớ đợi video load khoảng 30s - 50s nhé, à nhớ Zoom cho vừa màn hình nhé..!
HoT vnchat.net wap kết bạn 4 phương Vào ngay
» » Tên em là bệnh của anh - phần 2
Tìm kiếm » Tệp tin (0)
↓↓

Tên em là bệnh của anh - phần 2


Đăng Admin
Lượt Xem : 4.5 sao trên 1024người dùng 1998
Chia sẻ: SMS Google Zing Facebook Twitter


Mẹ mặc áo ngủ bằng cốt tông màu trắng, sắc mặt cũng trắng như áo ngủ.

Khi đó anh vừa tốt nghiệp đại học, bắt đầu sáng tác tranh dưới sự chỉ điểm của bố, Tiểu Dã mới vào đại học. Đó là lần đầu tiên anh được biết mẹ mắc bệnh trầm cảm, nghiêm trọng đến mức muốn tự tử. Những ngày sau đó ngày nào anh cũng sống trong nơm nớp lo sợ, sợ sáng sớm thức dậy đã không còn có mẹ nữa.

Mẹ không cho anh nói với bố và Tiểu Dã. Sau khi liên lạc với ông ngoại, mẹ anh lấy cớ đi du lịch để đến Singapore trị liệu, để lại anh và em gái cô đơn trong căn nhà rộng lớn trống trải.

Từ khi đó, anh đã dần dần bắt đầu vứt bỏ phong cách vẽ của bố, chỉ có như vậy khi đứng trước mặt mẹ anh mới có thể hơi cảm thấy an tâm.

Cuối cùng mẹ anh không nỡ rời xa anh và Tiểu Dã nên nhanh chóng chuyển về nước trị liệu, hết thảy đều giấu bố lặng lẽ tiến hành, mà bố thì hầu như đa số thời gian đều ở bên ngoài.

Anh thường hoài nghi thực ra không phải mẹ mắc bệnh trầm cảm, bởi vì ngoài chuyện mẹ hay lẳng lặng trầm tư một mình thì các bệnh trạng trầm cảm khác đều không hề rõ ràng. Mẹ chăm sóc bản thân rất tốt, cũng chăm sóc cho cuộc sống hàng ngày của anh và Tiểu Dã rất tốt. Có lẽ chì là vì bà cực kỳ tuyệt vọng với ông chồng không ngừng trăng hoa và cuộc hôn nhân chỉ còn là danh nghĩa nên cuối cùng đến lúc không thể chịu nổi mới lựa chọn chấm dứt triệt để.

Anh ta thường nghĩ, trong một đêm trăng lạnh lẽo như vậy rốt cục mẹ mình đã suy nghĩ gì? Nghĩ đến bố? Hay là mình? Hay là nghĩ đến Tiểu Dã, con của một người phụ nữ khác? Nghĩ đến mức tan nát cõi lòng?

Anh ta không biết có phải từ lúc đó mình trở nên không còn tin tưởng vào hôn nhân và tình yêu nữa không. Bên người có vô số cô bé, không thiếu người xinh đẹp, thanh nhã, lương thiện, thông minh, trên người mỗi cô bé đó anh đều tìm thấy một chút bóng dáng của mẹ. Anh tán thưởng họ, thương hại họ, dịu dàng chăm sóc đáp ứng mọi yêu cầu của họ, nhưng bao giờ cũng chỉ được một thời gian là mỗi người lại đi một ngả. Anh ta không dám nghĩ đến tương lai, trong người anh ta chảy dòng máu của bố, nghe nói lúc đầu bố cũng điên cuồng theo đuổi mẹ nhưng sau đó lại không giữ được kiên trinh, anh ta không thể bảo đảm chính mình sẽ giữ được. Nhưng anh ta không muốn làm một người bạc tình như bố không muốn phụ lòng một người phụ nữ si tình như mẹ, cho nên anh ta lựa chọn trốn tránh, mỗi mội mối tình đều kết thúc mà không có lí do gì rõ ràng.

Sau khi mẹ tự sát, loại trạng thái này của anh ta càng trở nên rõ ràng. Anh ta không còn tới gần phụ nữ, luôn chỉ thoáng nhìn từ xa xa rồi sau đó quay đầu bỏ đi. Anh ta cũng không muốn tới gần người lạ.

Bố anh ta sợ hãi, lần đầu tiên rơi nước mắt trước mặt anh, cầu xin anh tha thứ cho sự phản bội của ông ta đối với mẹ. Ông ngoại đã qua đời, các cậu các bác bên mẹ không dám xem thường cốt nhục duy nhất mẹ anh để lại nên nhất định phải đón anh tới chỗ mình để chăm sóc.

Anh ta học tập, sinh sống, sáng tác, trị liệu tại Singapore rồi từ từ khôi phục bình thường, cho đến một năm trước được viện trưởng viện Mỹ thuật mời về nước.

A Thích nói nếu xét một cách nghiêm khắc thì bệnh anh mắc không phải bệnh trầm cảm mà chỉ là một loại trốn tránh về tinh thần do quá đau lòng mà thôi. Nhưng anh ta cảm thấy thực ra cũng chẳng khác gì nhau, tinh thần của anh ta quả thật có vấn đề lớn, chẳng qua là A Thích không nỡ chụp cái mũ trầm cảm đó lên đầu anh mà thôi.

Mấy năm nay, anh ta tự ép chính mình nhất định phải bình phục, bởi vì anh ta biết nếu như mình thật sự tự hủy hoại chính mình thì cuộc sống của Tiểu Dã cũng sẽ bị hủy theo. Ngày ngày, cô ấy sẽ sống trong sự áy náy với mẹ và với anh, cô ấy là cô em gái anh ta thương yêu từ nhỏ, anh ta không muốn phá hủy cuộc sống của cô.

Anh ta không ngờ sau khi bệnh nặng mới khỏi mình lại gặp một em bé đáng yêu, vui vẻ, ngây thơ và trong sáng như vậy. Lúc dắt bàn tay mềm mại của cậu bé đó anh có thể cảm thấy trái tim mình cũng trở nên mềm mại và dịu dàng.

Vì sao mẹ của cậu bé đó lại là loại phụ nữ mà anh ta vẫn xem thường? Anh rầu rĩ suy nghĩ, bất kể trong lòng anh ta lên án bố mình như thế nào thì anh ta cũng không thể tha thứ cho những phụ nữ suốt ngày oanh oanh yến yến bên cạnh bố mình đó, họ cũng là nguyên nhân gây nên bi kịch của mẹ.

Gió thổi hơi lạnh, anh ta rũ bỏ suy nghĩ chuẩn bị trở về vẽ tranh, vừa xoay người lại phát hiện trên sân thượng nhà hàng xóm cũng có một người đang đứng, thân hình gầy yếu, mái tóc dài khẽ bay trong gió. Chắc là nghe thấy tiếng bước chân của anh ta nên người đó giật mình xoay người lại, hình như Cơ Quân Đào nhìn thấy vệt nước mắt trên mặt cô ấy dưới ánh trăng.

“Cơ tiên sinh”. Hoài Nguyệt nhanh chóng lau mặt, nhẹ giọng chào hỏi.

Nhìn dáng vẻ giật mình kinh ngạc của cô ấy, anh nghĩ hình như cô ấy còn lên sân thượng sớm hơn mình. Anh ta chỉ tập trung suy nghĩ tâm sự của mình mà không để ý nhà bên cạnh có người, để giờ đây có khi lại bị người ta hiểu lầm là mình nhìn trộm. Cơ Quân Đào hơi khó xử, đành phải hỏi: “Đậu Đậu đâu?”

“Ngủ rồi”. Thương Hoài Nguyệt vội vã chúc anh ta ngủ ngon rồi đi xuống nhà, Cơ Quân Đào nghe thấy trong giọng nói của cô ta vẫn không che giấu được sự nghẹn ngào, có lẽ vừa rồi cô ta thật sự đang khóc.

Chương 8

Tòa soạn tạp chí “Giao lưu văn hóa” chỗ Hoài Nguyệt làm là cơ quan thuộc tỉnh, có tính chất chính quyền đồng thời cũng là một tờ nguyệt san song ngữ. Mặc dù không phát hành tại hải ngoại nhưng “Giao lưu văn hóa” cũng được coi như là một cửa sổ để tuyên truyền ra bên ngoài, thường dùng làm quà để biếu tặng bạn bè quốc tế tới chơi cho nên được các lãnh đạo trong tỉnh hết sức coi trọng. Mỗi một số tạp chí vừa ra đều phải đưa một cuốn tới bàn làm việc của mỗi vị lãnh đạo. Dù số kì không nhiều nhưng hình thức lại cực kì đẹp mắt.

Ngoài quyển tạp chí này, dưới tòa soạn tạp chí còn có công ty lễ nghi văn hóa, công ty quảng cáo và xưởng in ấn. Tạp chí là đơn vị được bao cấp toàn bộ không cần kiếm tiền nhưng mấy công ty con khác lại kinh doanh rất tốt. Xưởng in là đơn vị in ấn tài liệu được chính quyền tỉnh chỉ định nên không lo thiếu việc làm, công ty lễ nghi văn hóa khoác áo ngoài dân sự làm việc thay cho chính quyền, các hoạt động đều được cấp kinh phí đầy đủ, chỉ có lãi chứ không bao giờ lỗ, thu nhập quảng cáo cũng không phải một con số nhỏ. Chính vì lẽ đó tòa soạn tạp chí này giống như một gã trọc phú trên tay cầm một cái bát vàng trong túi còn cất một cái bát bạc. Tình hình công việc tại tòa soạn cực tốt.

Lúc đầu Hoài Nguyệt vừa tốt nghiệp thạc sĩ, bố mẹ chồng cô đã sử dụng quan hệ của mình để xin cho cô vào vị trí coi như đúng ngành đúng nghề này. Tòa soạn tạp chí chỉ có hai phóng viên đi phỏng vấn hay viết các bản tin ngắn, trong đó một người còn là phóng viên ảnh, các bài do biên tập viết thậm chí còn nhiều hơn số bài biên tập cho người khác. Mấy chuyên mục ABCD mỗi người lo một phần, người khác làm tốt hay làm tồi cũng không quan hệ gì đến mình.

Hoài Nguyệt thích bầu không khí thoải mái ở đây, không cần suốt ngày lo săn tin như chị ba Đặng Duyên Duyên, không cần tìm quảng cáo vất vả như chị cả làm ở tòa soạn báo, cũng không cần viết những bài phát biểu buồn tẻ cho các vị lãnh đạo như chị hai làm công chức.

Ban đầu cô làm mảng “Người làm công tác văn hoá”, sau đó lãnh đạo thấy cô có con nhỏ nên cho cô chuyển sang làm mảng “Dân tộc”, cũng có thể đó là ý của mẹ chồng cô, có điều lại rất hợp ý cô. Văn hóa dân tộc có sẵn nhiều tư liệu, cũng có nhiều bản thảo được gửi đến, vì vậy Hoài Nguyệt thành trở biên tập viên giống biên tập nhất trong ban biên tập.

Phần lớn những người trong ban biên tập đều có chỗ dựa vững chắc, đa số là người lớn tuổi, lại ít chuyện thị phi ngồi lê đôi mách. Khi cô li hôn cũng ít có người bàn tán, đến cuối tuần còn có người thiện ý nhắc nhở cô về sớm để đón Đậu Đậu, điều này làm cô cảm thấy ấm áp.

Tổng biên tập cũ của tòa soạn đã đến tuổi về hưu. Sau khi ăn hết bữa này đến bữa khác để chia tay tổng biên tập cũ, hôm nay tòa soạn tạp chí sẽ nghênh đón người lãnh đạo mới. Nghe nói người này trước đây được phái đi làm bí thư thứ nhất tại sứ quán ở nước ngoài mấy năm, sau mấy năm trở về vừa chào hỏi cấp trên xong đã dễ dàng chiếm được vị trí mà người khác chen vỡ đầu cũng không giành được này.

Sáng thứ hai, như thường lệ, Hoài Nguyệt đến văn phòng rất sớm.

Cô là biên tập trẻ tuổi nhất trong tòa soạn nên không dám để các tiền bối lau bàn quét dọn pha trà. Huống hồ quả thật cô cũng không có việc gì, buổi tối chủ nhật Đậu Đậu đã đến nhà bà nội, thứ hai được Lỗ Phong hoặc giáo sư Lỗ đưa đến trường. Từ khi sinh Đậu Đậu cô đã bỏ thói quen ngủ nướng buổi sáng, mặc dù lúc đó trong nhà có bảo mẫu nhưng cô cũng luôn dậy sớm để kịp làm bữa sáng cho con trước khi đi làm. Lâu ngày thành quen, tuy Đậu Đậu không còn ở với cô nhưng cứ đến giờ đó cô lại tỉnh giấc không ngủ được nữa.

“Không biết sáng nay Đậu Đậu ăn cái gì?” Cô vừa tưới nước cho cây violet trên cửa sổ vừa nghĩ.

Cô phát hiện cây violet này trong một lần ở văn phòng chị cả, vì cảm thấy thích nên tỉa về trồng. Cả mùa đông cây héo úa, diềm lá còn bị cháy đen, cô cho rằng nó đã chết cóng, không ngờ đến mùa xuân lại thấy nó sống lại. Hai ngày không thấy, không ngờ hôm nay nó đã nở ra ba bông hoa nhỏ. Cô áp đến gần nhìn thật kĩ, ba bông hoa tím nhàn nhạt nhìn rất đáng yêu, cô không nhịn được ngửi ngửi.

“Loại cỏ chân vịt tím này không có mùi thơm đâu”. Một giọng đàn ông xa lạ vang lên phía sau.

Hoài Nguyệt nghe tiếng xoay người lại.

Người đàn ông trước mặt mặc áo sơmi màu sẫm, quần jean màu trắng, tóc ngắn, mặt chữ điền, mặc dù gương mặt không thể coi là rất đẹp nhưng lại toát ra vẻ phóng khoáng. Thân hình vạm vỡ rắn chắc, dáng người rất cao, dù cô cao 1m68 nhưng vẫn chỉ ngang vai anh ta. Cô nhận ra cái đồng hồ trên cổ tay anh ta, là một nhãn hiệu rất đắt tiền. Lúc đầu Lỗ Phong mua một đôi đồng hồ nhãn hiệu này cho hai vợ chồng khi cưới làm cô xót tiền hồi lâu, Lỗ Phong còn dỗ dành cô nói, chỉ mua một đôi đồng hồ cưới nên đương nhiên phải mua loại tốt. Nếu như biết phải li hôn nhanh như vậy thì không biết anh ta có dám bỏ ra nhiều tiền đến vậy hay không.

Trần Thụy Dương thấy người phụ nữ đối diện không hề tiếp chuyện mình mà chỉ yên lặng nhìn chiếc đồng hồ trên tay mình nên đành phải ho khan hai tiếng.

Hoài Nguyệt phục hồi lại tinh thần mỉm cười với anh ta, đỏ mặt nói: “Thì ra cái cây này gọi là cỏ chân vịt tím vậy mà tôi cứ tưởng là violet”

Trần Thụy Dương lắc đầu nói: “Hai loại này hoàn toàn không giống nhau, hoa violet đều mọc ở phía trên, sắc màu rực rỡ, vì vậy cô sẽ gần như không để ý đến lá cây của nó ở bên dưới. Còn cây chân vịt tím này nếu không chú ý thì rất có thể cô sẽ không nhìn thấy mấy bông hoa nhỏ của nó. Cô nhìn này, lá cây rất to và dày, hơn nữa loại cây này chỉ cần trồng cành là sẽ mọc được, còn violet thì nhất định phải trồng bằng hạt”....
Để xem phim bạn nhớ ckick vào ô mũi tên đầu tiên ở trong khung phim đợn 15 đến 30 giây trên chữ Để .đối với phim không có khung phim bạn chỉ cần ấn vào chữ xem online là được.Sử dụng chức năng thu phóng hoặc xoay ngang màn hình của điện thoại để xem đầy đủ khung phim nha
Cùng chuyên mục
Tags:
Liên Hệ: ad.saovn@gmail.com

Giao diện cho PC
 Load: 0.000064s.
sitemap.html
sitemap.xml
urllist.txt ror.xml