watch sexy videos at nza-vids!
Đọc truyện teen, tiểu thuyết, truyện tình yêu, truyện teen full, đọc truyện cập nhật mới,
Wap giải trí - Đọc truyện

wap xem phim miễn phí
Thông báo mới
Lưu ý Cái quảng cáo các bạn thấy nó trôi trên màn hình mà các bạn thấy là quảng cáo của sever mình không tắt nó đi được, để ẩn nó bạn chick vào dấu X bên trên góc trái của ảnh nha
Lưu ý nếu bạn thấy Xtscript error: timeout Click vào đây để sửa lỗi
Lưu ý Các bạn ấn play rồi nhớ đợi video load khoảng 30s - 50s nhé, à nhớ Zoom cho vừa màn hình nhé..!
HoT vnchat.net wap kết bạn 4 phương Vào ngay
» » Anh hận anh yêu em - phần 2
Tìm kiếm » Tệp tin (0)
↓↓

Anh hận anh yêu em - phần 2


Đăng Admin
Lượt Xem : 4.5 sao trên 1024người dùng 535
Chia sẻ: SMS Google Zing Facebook Twitter

Hình Khải nhướn mày, chạy ra ngoài ôm con chó nhỏ lên. Con chó run lập cập, ngay lập tức rúc vào lòng anh. Hình Khải vội vàng ôm chặt con chó nhỏ vào lòng, dùng thân thể mình để chắn gió lạnh cho nó.
Anh định bế con chó vào trong nhà cho ấm thì Hình Dục đã giơ hai tay ra chắn ở cửa: “Nó không thể vào.”
“Con chó này còn chưa đến một tháng, em cũng thật nhẫn tâm quá đấy!”
“Nó sẽ làm bẩn nền nhà, cắn dây điện, không thể vào được.”
“Xì! Nếu như anh làm bẩn nền nhà có phải cũng không được vào luôn không?” Hình Khải giận tới mức bắt đầu nói năng linh tinh.
“Nếu anh thật sự thương nó, hãy mau mang nó cho đi.”
Hình Khải không ngờ thái độ của Hình Dục lại kiên quyết như thế, nhưng anh thật sự rất thích con chó nhỏ với bộ lông màu vàng này. Nếu đổi lại là trước kia anh sẽ chẳng bận tâm Hình Dục có thích hay không, nhưng sau chuyện tối qua, anh đã mất đi bản tính ngang ngược ngông nghênh của mình, bởi vì anh đã quyết định đối xử tốt hơn với Hình Dục, vì vậy bước đầu tiên là phải học cách chiều theo ý cô.
Thế là, anh mặt mũi nhăn nhở cười cười giải thích: “Kim Mao lớn lên chắc chắn sẽ rất đẹp, loài chó này rất biết nghe lời, không cắn người, cũng không sủa linh tinh. Em mang nó đi dạo rất đẹp đấy. Để anh nuôi, nếu nó làm bẩn nền nhà anh lau, em suy nghĩ thêm đi nhé…”
Hình Dục không trả lời, đóng cửa lại, nhốt cả anh đang bế con chó nhỏ trên tay ở ngoài.
Một cơn gió lạnh luồn vào cổ Hình Khải, anh cúi đầu nhìn tiểu Kim Mao trong lòng, buồn bã than: “Nhìn tao cũng chẳng ích gì, vì muốn cho mày vào nhà, giờ tao cũng bị đuổi luôn rồi…”
Có điều, anh thấy khó giải thích được hành động của Hình Dục, nếu nói Hình Dục sợ chó cũng được, nhưng cô chẳng những không sợ, mà thậm chí còn đem cơm thừa, thức ăn thừa cho đám chó mèo hoang. Kim Mao là loài chó to xác ngoan ngoãn nhất trên thế giới này, Hình Dục không thể đã từng bị Kim Mao cắn, nhưng cô nhất định bắt con chó nhỏ bé đáng yêu và hết sức thuần khiết này phải ở ngoài.
Hình Khải nhìn cánh cửa, quay người đi sang sân bên cạnh, nhấn chuông cửa nhà Đặng Dương Minh.
“Cậu và con chó này bị Hình Dục đuổi ra ngoài?” Đặng Dương Minh còn đang ngái ngủ, cuộn tròn trên ghế sô pha, nhìn con chó nhỏ nhảy nhót trên sàn nhà. “Làm gì mà nói khó nghe như thế. Đấy gọi là phong độ, anh chú nhường cô ấy biết không hả?” Hình Khải tự rót cho mình một cốc sô cô la nóng, cuối cùng cũng được ủ ấm. Đặng Dương Minh cười, nghiêng người nằm trên ghế trêu con chó: “Đực hay cái? Đặt tên chưa?”
“Đực, bên ngoài gió lạnh thấu xương, mình còn tâm trí nào mà đặt tên cho nó… hay gọi nó là Đại Dục đi? Ha ha ha!” Hình Khải châm một điếu thuốc, giơ ngón tay ra ngoắc ngoắc con chó: “Đại Dục, Đại Dục, Tiểu Dục nhà chúng ta không cho mày vào, thật đáng thương quá…”
Đặng Dương Minh thật không chịu được sự ấu trĩ của bạn mình, vớ quyển tạp chí đập vào đầu Hình Khải.
Hình Khải lắc người né được, làm tư thế “Lý Tiểu Long sờ mũi”.
“Tạm để ở nhà cậu hai ngày, ngày mai mình tìm ít nguyên liệu, làm cho nó cái ổ.”
“Cậu vẫn định đặt tên nó là Đại Dục đấy à?”
Hình Khải nghiêm túc gật gật đầu: “Đúng thế, nếu sau này Hình Dục làm mình giận, mình sẽ mắng nó.”
Đặng Dương Minh vuốt vuốt đầu con chó nhỏ, rơi vào tay chủ nhân như Hình Khải đảm bảo chẳng phải việc tốt lành gì.
“Ồ… có gì đó không ổn. Hình Khải, bình thường chẳng phải cậu đều hô phong hoán vũ với Hình Dục, giờ sao lại đổi ngược lại thế?”
“…” Nụ cười của Hình Khải cứng lại trên môi, bất giác khịt khịt mũi, nằm bò trên ghế sô pha cho con chó nhỏ ăn.
Đặng Dương Minh phát hiện ra hành vi của bạn rất kỳ lạ, đá chân Hình Khải một cái: “Làm gì thế, nói chuyện với cậu, cậu lại vờ như không nghe thấy phải không? Sao lại ngượng ngùng như gái sắp về nhà chồng thế?”
“Gia biến gia biến, cậu đừng hòng thăm dò.” Hình Khải đá lại ba phát.
Đặng Dương Minh ngửa cổ phá lên cười: “Mắt cậu đỏ vằn vì thiếu ngủ, tối qua đã làm gì thế?”
“Xì, mình đang phát điên lên đây! Bảo cậu hỏi ít thôi cậu lại còn làm tới phải không? Cậu mà cứ phát triển theo cái đà này thì hai mươi năm sau cậu sẽ giống hệt mấy bà dì bà cô chuyên ngồi lê buôn chuyện thôi.” Hình Khải trả đũa.
“Cậu chẳng phải ông lớn sao? Mang con chó của cậu ra ngoài đi dạo đi, mình không chứa cậu được.” Đặng Dương Minh cười cười.
Hình Khải lập tức vênh mặt: “Xì xì, cậu tưởng anh cậu không có chỗ đi chắc? Em út của anh cậu rải khắp thành Tứ Cưu này! Có điều anh cậu không thích! Mau tìm chút gì để ăn đi, đang đói trợn cả mắt đây này.”
Vừa hay Đặng Dương Minh cũng chưa ăn cơm, hai người bàn bạc, trời lạnh thế này mà ăn lẩu là nhất.
Đặng Dương Minh nhấc điện thoại, nhà bếp lập tức mang nồi lẩu và rau lên.
Hình Khải nhúng miếng thịt bò béo ngậy rồi cho vào miệng, nhai ráu hai cái rồi nuốt luôn, anh nghi hoặc chớp chớp mắt: “Bình thường Hình Dục cũng dùng thịt mua sẵn, tại sao ở đây ăn không giống vị gì cả?”
Đặng Dương Minh lại chưa nhận thấy có gì khác biệt, anh chế giễu: “Cậu cứ nói thẳng ra là cậu quen có người hầu hạ lúc ăn cơm đi. Hay là mình bón cho cậu nhé? Uống thuốc trừ sâu không?”
Hình Khải cười khùng khục, lại hỏi: “Cậu hãy phân tích xem, tại sao Hình Tiểu Dục lại không cho Đại Dục vào nhà nhỉ?”
Đặng Dương Minh nuốt vội thức ăn xuống: “Tiểu tử cậu cũng sắp mười tám tuổi rồi, có thể người lớn hơn một chút không?”
Hình Khải tặc tặc lưỡi, nói: “Sao mình cảm thấy hễ mình cứ nói xấu Hình Dục là cậu lại cuống lên thế nhỉ?”
Đầu đũa của Đặng Dương Minh thoáng dừng lại, sau đó lại thò vào nồi lẩu gắp thức ăn, nhếch miệng cười: “Coi như mình ghen tị với cậu được chưa?”
“Được được được! Mình thích nghe điều đấy!” Hình Khải vốn cũng chỉ là nói đùa, càng không định suy nghĩ nhiều về việc đó, nhưng anh lại để ý thấy động tác vừa rồi trên tay Đặng Dương Minh. Giờ anh có thể khẳng định, Đặng Dương Minh chắc chắn là có tơ tưởng tới Hình Dục nhà anh, nhưng cụ thể là ở mức độ tình bạn hay tình yêu thì anh không rõ, anh cũng không muốn nghĩ đến giả thuyết ở vế sau.
Đúng lúc này, chuông cửa vang lên.
Đặng Dương Minh ra mở cửa, Hình Dục lập tức nhìn thấy Hình Khải đang ngồi ở giữa nhà, Hình Khải cố tình liếc mắt nhìn cô với vẻ bất cần. Xì, thấy tôi không về nhà, lo phải không? Mềm lòng rồi chứ gì? Haizz, đúng là con gái mà…
Hình Dục đứng ở cửa nói với Hình Khải: “Em phải ra ngoài, sang đưa chìa khóa cho anh.”
“Khụ khụ…” miếng thịt dê mắc cứng ở cổ Hình Khải, anh vừa đấm ngực vừa đi ra cửa: “Em định đi đâu?”
Hình Dục mím mím môi: “Việc riêng. Một lát sẽ về ngay. Còn nữa, không được cho chú cún con vào nhà.”
Hình Khải định truy hỏi thêm, nhưng anh biết tính Hình Dục, chuyện cô không muốn nói thì cho dù có trăm người cạy miệng ra cô cũng không nói.
Hai người nhìn nhau im lặng, trong lúc không khí đang đặc quánh lại vì sự gượng gạo, Đặng Dương Minh ra mặt giảng hòa, đầu tiên là dặn dò Hình Dục vài câu, sau đó kéo Hình Khải quay vào tiếp tục ăn lẩu.
Nhưng, từ sau khi Hình Dục ra khỏi cửa, Hình Khải bắt đầu băn khoăn. Hình Dục có bạn ở Bắc Kinh không? Lén lút đi gặp ai chứ?
Đặng Dương Minh liếc xéo anh: “Đừng băn khoăn nữa, cô ấy chắc chắn không đi hẹn hò đâu.”
Hình Khải ném đũa xuống, lập tức phủ nhận: “Cô ta muốn đi gặp ai thì gặp, mình nghĩ chuyện khác mà.”
Đặng Dương Minh nhún nhún vai, vừa khoắng khoắng đáy nồi vừa nói bóng gió xa xôi: “Có một số người, ăn cơm trong bát nhưng lại nhìn cơm trong nồi, cho dù không ăn được nữa thì cũng phải ôm về mình, sao lại có loại người bá đạo như thế nhỉ?”
Hình Khải tức tối trừng mắt với Đặng Dương Minh: “Mẹ kiếp, cậu đúng là đồ phiền phức! Đừng có hiểu mình theo cách ấy được không hả?”
Đặng Dương Minh làm bộ làm tịch gắp mấy miếng thịt bỏ vào bát bạn: “Mình thật sự không muốn hiểu cậu đâu, nhưng từ nhỏ cậu đã độc đoán có tiếng, cả đại viện này trừ mình ra, ai dám động vào đồ chơi của cậu không?”
Hình Khải nghe xong lòng lại thấy bực bội, những thứ đồ chơi khác có thể cho hết Đặng Dương Minh, chỉ riêng Hình Dục là không được.
Anh không biết mình bỗng quan tâm tới Hình Dục từ bao giờ, lẽ nào là do câu nói đùa “Nhân lúc cậu không có nhà tìm vợ cậu tâm sự” của Đặng Dương Minh sao? Lẽ nào là do Đặng Dương Minh rung cây dọa khỉ với anh nên anh mới để ý tới Hình Dục?
Hình Khải lắc lắc cốc bia trong tay, một hơi uống cạn. Mặc kệ, dù là ai đi nữa, tranh giành Hình Dục với anh, anh sẽ liều mạng với kẻ đó.

***

Khi hai người bọn họ cơm no rượu say xong, Hình Khải ở lại nhà Đặng Dương Minh khoảng ba tiếng nữa, thấy cũng đến giờ rồi nên mới lò dò đi về nhà.
Anh mở cửa, mùi thơm của thức ăn bay ra từ trong bếp, lòng yên tâm hơn.
Hình Khải bước tới cửa bếp, quay một vòng để chứng minh, rồi cười kỳ dị: “Anh không mang Đại Dục về đâu nhé!”
Hình Dục lách qua người anh, mang đĩa rau vừa xào xong đặt lên bàn ăn.
Nhưng khi cô quay trở vào bếp, Hình Khải giơ chân chắn ngang cửa, nghiêng đầu nhìn cô.
“Sao thế?”
“Chiều nay em đi đâu?”
“Anh quản nhiều quá rồi đấy!”
Hình Khải đột nhiên nổi cáu, đang định phản ứng, Hình Dục hơi nghiêng đầu nói: “Anh ra ngoài xem ti vi đi, trong bếp dầu mỡ lắm!”
Lúc này Hình Khải mới nhận ra khói bếp thật nhức mắt, Hình Dục ngày nào cũng ở trong này mà chịu được sao?

***

Khi thức ăn đã được dọn ra, Hình Khải bắt đầu chọc ngoáy từng món rồi chê bai: Mặn quá, cay quá, mỡ quá!
Anh tức tối đặt đũa xuống: “Thật khó ăn! Từ ngày mai trở đi không cần em phải vào bếp nấu ăn nữa, chỉ lãng phí tài nguyên quốc gia thôi, lại đặt cơm nhà bếp một ngày ba bữa như trước kia đi!” Nói rồi, anh phẩy tay đi thẳng lên phòng.
Hình Dục thấy anh tức giận bỏ đi, cầm đũa lên gắp mỗi món một ít cho vào miệng nếm thử, cảm thấy mùi vị không có gì khác biệt, hơn nữa đều là mấy món anh thích ăn, chẳng có vấn đề gì cả.
Cô nhìn về phía cánh cửa phòng đang đóng chặt của Hình Khải, liệu có phải vì chuyện của con cún mà gây sự với cô không?
Nhưng, cho dù anh có giận tới đâu, cô cũng phải đấu tranh đến cùng.

Anh hận anh yêu em – Chương 12 – Quyết định bất ngờ của Hình Khải



Từ sáng sớm, trong đại viện đã vang lên tiếng búa gõ đinh đinh đang đang nhức óc.
“Này, lắp cao lên một tí, loài chó này lớn nhanh lắm!” Hình Khải đứng một bên chỉ đạo anh lính cần vụ đang đóng chuồng chó.
Đặng Dương Minh bị tiếng gõ tiếng đập đánh thức, nhoài người ra ngoài ban công mắng Hình Khải gây ồn.
“Chẳng phải cậu nói sẽ tự mình làm chuồng chó sao? Mặc ấm thế đứng chỉ đạo thôi à?” Đặng Dương Minh ôm chú cún con, giơ lên cao làm động tác giả ném về phía Hình Khải.
Hình Khải vô thức vươn tay ra đón lấy: “Cậu đừng có dọa Đại Dục nhà mình.”
“Đại…” Đặng Dương Minh suýt chút nữa thì gọi tên con chó theo Hình Khải, cũng may vừa lúc ấy nhìn thấy Hình Dục. Hình Dục liếc mắt nhìn con chó nhỏ trong tay Đặng Dương Minh, rồi lại ngồi xuống tiếp tục chuyển chậu hoa.
Đặng Dương Minh cũng không hiểu tại sao Hình Dục lại không thích chú cún con này, nhưng lại ra giúp khi Hình Khải đóng chuồng chó.
“Hình Khải, mau ra dọn phân và nước tiểu của chó đi!”
Hình Khải mặt mày nhăn nhó, chau chau mày: “Hình Dục, em dọn đi!”...
Để xem phim bạn nhớ ckick vào ô mũi tên đầu tiên ở trong khung phim đợn 15 đến 30 giây trên chữ Để .đối với phim không có khung phim bạn chỉ cần ấn vào chữ xem online là được.Sử dụng chức năng thu phóng hoặc xoay ngang màn hình của điện thoại để xem đầy đủ khung phim nha
Cùng chuyên mục
Tags:
Liên Hệ: ad.saovn@gmail.com

Giao diện cho PC
 Load: 0.000061s.
sitemap.html
sitemap.xml
urllist.txt ror.xml
[XÓA QU?NG CÁO]