watch sexy videos at nza-vids!
Đọc truyện teen, tiểu thuyết, truyện tình yêu, truyện teen full, đọc truyện cập nhật mới,
Wap giải trí - Đọc truyện

wap xem phim miễn phí
Thông báo mới
Lưu ý Cái quảng cáo các bạn thấy nó trôi trên màn hình mà các bạn thấy là quảng cáo của sever mình không tắt nó đi được, để ẩn nó bạn chick vào dấu X bên trên góc trái của ảnh nha
Lưu ý nếu bạn thấy Xtscript error: timeout Click vào đây để sửa lỗi
Lưu ý Các bạn ấn play rồi nhớ đợi video load khoảng 30s - 50s nhé, à nhớ Zoom cho vừa màn hình nhé..!
HoT vnchat.net wap kết bạn 4 phương Vào ngay
» » Chương 10: Giả dối vẫn cứ là giả dối
Tìm kiếm » Tệp tin (0)
↓↓

Chương 10: Giả dối vẫn cứ là giả dối


Đăng Admin
Lượt Xem : 4.5 sao trên 1024người dùng 2600
Chia sẻ: SMS Google Zing Facebook Twitter


Châu Trình chưa kịp trả lời, Viêm Lương đã lên tiếng: “Tiếp tục mua vào!”

Nhưng sự thật vô cùng tàn khốc: “Chúng ta… không còn vốn…”

“Không thể nào… Giang Thế Quân rõ ràng chỉ có năm tỷ…” Ánh mắt Viêm Lương chết cứng trên màn hình với những chỉ số lên xuống. Cô lắc đầu khó hiểu.

Trong lúc lẩm bẩm, đầu óc cô bỗng bừng tỉnh. Có lẽ, Giang Thế Quân không chỉ có một công ty bình phong là MT… Ông ta còn có công ty bình phong khác… Công ty đó cũng đã bí mật mua cổ phiếu của Từ thị. Đợi đến hôm nay mới bán ra…

Nếu nói hôm nay mới là ngày ông ta thật sự bán khống cổ phiếu, vậy thì thứ Sáu tuần trước chỉ là một hiện tượng giả tạo ông ta dùng để che mắt cô. Điều đó có nghĩa là, nguồn vốn Giang Thế Quân bỏ ra không chỉ dừng ở con số năm tỷ…

Không thể nào!

Cũng không phải không có khả năng đó… Có thể… tin tức Từ Tử Thanh cung cấp cho cô là giả… Từ Tử Thanh đã bị con cáo già Giang Thế Quân lừa gạt? Hay… Từ Tử Thanh liên kết với Giang Thế Quân để lừa gạt cô?

Trong lúc đầu óc hỗn loạn, điện thoại của Viêm Lương bỗng đổ chuông. Cô giật mình, cúi xuống nhìn. Là… điện thoại của Tưởng Úc Nam.

Cả văn phòng đang hỗn loạn. Viêm Lương thẫn thờ nhìn dãy số nhấp nháy trên màn hình.

Kể từ khi cắt đứt quan hệ, cô đã xóa tên Tưởng Úc Nam ra khỏi danh sách điện thoại, nhưng số điện thoại của anh đã in sâu trong đầu cô từ lâu, không như cô tưởng, muốn quên là có thể quên.

Cuối cùng, Viêm Lương vẫn nghe điện thoại.

Chuông điện thoại đã tắt hẳn khi cô bắt máy, nhưng không vì thế mà bên tai Viêm Lương trở nên yên tĩnh, ngược lại vẫn có tiếng ù ù khiến cô gần như suy sụp.

Đầu máy bên kia truyền đến giọng nói lạnh lùng quen thuộc: “Nếu em bán tháo cổ phiếu, chắc chắn tôi sẽ nhân cơ hội mua vào. Như vậy, cổ phần của tôi sẽ vượt quá em, tôi sẽ trở thành cổ đông lớn nhất Từ thị. Một khi tôi trở thành cổ đông lớn nhất, các cổ đông khác vì sợ áp lực nhất định sẽ đồng ý để tôi gia nhập hội đồng quản trị. Còn nếu em không chịu bán ra, vậy thì cuối cùng em sẽ… phá sản.”

Ngoài giọng nói đáng ghét trong điện thoại, văn phòng của Viêm Lương lúc này cũng vang lên tiếng nói của đám nhân viên: “Viêm tổng, chúng ta bán ra hay…?”

“Viêm Lương, đừng mua thêm nữa. Làm vậy… em sẽ phá sản đấy!”

Viêm Lương không nói nên lời. Gương mặt cô tái nhợt. Trong khi đó người ở đầu máy bên kia dường như nhận ra hiện trường hoảng loạn, anh cất giọng âm trầm: “Thử hỏi một người phụ nữ phá sản, liệu các cổ đông còn cho rằng cô ấy có tư cách lãnh đạo công ty?”

Đúng lúc này, Châu Trình phảng phất nhìn ra hy vọng, lập tức nhắc nhở Viêm Lương: “Chúng ta có thể nhờ Lộ Chinh tăng thêm…”

Người đàn ông ở đầu dây bên kia ra tay một cách chính xác và tàn nhẫn, bóp nát tia hy vọng đó khiến Viêm Lương rơi vào trạng thái chết sững. “Tất nhiên, chỉ cần tên Lộ Chinh hành động theo cảm tính, tiếp tục rót tiền cho em, em vẫn có cơ hội chuyển bại thành thắng. Chỉ đáng tiếc… bây giờ Giang Thế Quân đang ngồi uống trà với Lộ Minh Đình.”

Viêm Lương chết sững trước giọng điệu hời hợt của anh.

“Có phải em cảm thấy bản thân thất sách? Bán mình cho cậu con trai để đổi lấy lợi lộc, nhưng không biết, Lộ Minh Đình luôn là đối tác tốt của tôi. Tất nhiên cũng phải cám ơn em đã giúp Lộ Minh Đình nhận ra cậu con trai của ông ta đã mờ mắt vì một người phụ nữ, giúp tôi càng có cơ hội đi sâu hợp tác với Lộ Minh Đình. Nhân đây, tôi xin chân thành cám ơn em!”

Viêm Lương bị nụ cười khinh miệt của Tưởng Úc Nam đánh cho hiện nguyên hình. Cô bừng tỉnh từ nỗi tuyệt vọng, yếu ớt thốt ra một câu: “Tưởng Úc Nam, anh thật tàn nhẫn!”

Đầu máy bên kia trầm mặc trong giây lát. Một lúc sau, giọng nói lạnh lùng vang lên bên tai Viêm Lương: “Nếu hôm nhận được áo cưới do tôi gửi đến, chỉ cần mở ra, em sẽ phát hiện bức thư tôi viết cho em. Trong thư, tôi kể tường tận kế hoạch đánh đổ Từ gia trong một tuần qua. Nếu em đọc được, em hoàn toàn có cơ hội giành thắng lợi… Đáng tiếc, em không làm vậy…”

Nói xong, Tưởng Úc Nam lập tức cúp điện thoại, không chút lưu luyến…

Mười hai giờ trưa. Sương mù dày đặc bao phủ tòa nhà Minh Đình.

Tại văn phòng chủ tịch hội đồng quản trị.

Lộ Chinh cùng bố anh và người đại diện một công ty vừa quyết định gia nhập dự án đầu tư lớn nhất từ trước đến nay của Minh Đình sẽ được khởi động trong thời gian tới đã họp bàn nhiều tiếng đồng hồ. Lúc này, có người gõ cửa đi vào. Lộ Chinh nhướng mắt, là thư ký của anh.

Người thư ký đứng yên một chỗ, hơi cúi đầu và cất giọng cung kính: “Chủ tịch, Lệ tổng, Lộ tổng.”

Sau khi chào hỏi xong, anh ta đi đến bên cạnh Lộ Chinh, cúi thấp người nói nhỏ vào tai anh: “Viêm tiểu thư vừa gọi điện, nói muốn gặp Lộ Tổng. Tôi mời cô ấy khoảng một rưỡi tới đây.”

Lộ Chinh nhìn đồng hồ, gật đầu, biểu thị đồng ý. Vừa đưa mắt đi chỗ khác, anh liền bắt gặp ánh mắt nghiêm nghị của bố anh. Nhưng Lộ Minh Đình nhanh chóng thu hồi ánh mắt, Lộ Chinh cũng không để ý. Khoảng một giờ hai mươi phút, cuộc họp giữa ba người kết thúc. Lộ Chinh thay bố anh đưa Lệ Tổng xuống dưới lầu. Sau đó anh quay về văn phòng của mình. Xem lại thời gian, cô chắc sắp tới nơi…

Một giờ ba mươi…

Một giờ ba mươi lăm….

Một giờ bốn mươi…

Lộ Chinh ngồi yên một chỗ, liên tục nhìn đồng hồ. Anh còn bận việc khác, cần phải rời công ty lúc hai giờ. Nhìn thời gian mỗi giây mỗi phút qua đi, Lộ Chinh nghiến răng, quay người lấy điện thoại. Anh vừa chuẩn bị bấm số, liền nghe thấy tiếng gõ cửa.

Người thư ký đứng ở cửa, sắc mặt hơi do dự, như có điều muốn nói: “Lộ Tổng…”

Lộ Chinh nhíu mày: “Chuyện gì?”

“Viêm tiểu thư… có khả năng không tới đây.”

Lộ Chinh cao giọng: “Tôi hỏi anh câu nào anh mới trả lời câu đó? Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”

Lúc này, người thư ký mới đi vào phòng, cầm máy tính bảng đưa cho Lộ Chinh. “Vừa rồi các tờ báo lớn đều đăng một loạt tin tức tương tự…”

Lộ Chinh cầm máy tính bảng xem một lượt, sắc mặt ngày càng khó coi.

Ngón tay anh lướt nhẹ trên màn hình. Hầu hết các bài báo đều đăng tải nội dung: “Đối với động thái bất thường của Từ thị trên thị trường chứng khoán thời gian gần đây, một nhân vật biết rõ nội tình tiết lộ, đó là hành động thu mua và phản thu mua của tập đoàn Lệ Bạc và Từ thị tạo thành. Trong ngày hôm nay, cổ phiếu của Từ thị lại một lần nữa rớt giá nghiêm trọng. Nhân vật nói trên cho biết, đó là do cô Viêm Lương, con gái Từ Tấn Phu, đã thất bại thảm hại trong chiến dịch phản thu mua, nguồn vốn đứt đoạn, tổn thất dự kiến vượt qua con số một phẩy năm tỷ đô la…”

Lộ Chinh không cần xem tiếp, lập tức lấy áo vest ở thành ghế, sải bước dài ra ngoài. Vừa đi, anh vừa dặn dò thư ký: “Chuẩn bị xe cho tôi!”

Người thư ký định thần, vội vàng đi theo, giúp anh cầm áp khoác ngoài trên giá. Chưa đuổi kịp đến nơi, người thư ký thấy Lộ Chinh đột nhiên đứng sững trước cửa thang máy.

Nguyên nhân khiến Lộ Chinh kinh ngạc là sự xuất hiện của Giang Thế Quân bên cạnh người thư ký thứ nhất của Lộ Minh Đình trong thang máy.

Tầng trên cùng của tòa nhà Minh Đình chỉ có hai văn phòng, một là văn phòng chủ tịch của bố Lộ Chinh, hai là văn phòng tổng giám đốc của anh. Mà Giang tổng rõ ràng không phải là khách của Lộ Chinh.

Trong lúc anh ngẩn người, người thư ký thứ nhất đột nhiên mở miệng: “Lộ Tổng đi ra ngoài sao?”

Lộ Chinh nhanh chóng che giấu tâm trạng. “Đúng, tôi có chút việc gấp.”

Lúc này Lộ Chinh và Giang Thế Quân hơi gật đầu thay lời chào hỏi. Lộ Chinh đứng tránh sang một bên nhường lối cho bọn họ ra khỏi thang máy. Khi anh bước vào thang máy, chuẩn bị bấm nút, thư ký thứ nhất nói: “Lộ Tổng, Chủ tịch gọi anh cùng đến văn phòng.”

Trước khi Lộ Chinh từ chối, thư ký thứ nhất đã quay sang dặn dò thư ký của Lộ Chinh: “Đây là ý của Chủ tịch, anh hãy đi hoãn hết lịch làm việc của Lộ Tổng.”

Lộ Chinh đành phải đi theo bọn họ tới văn phòng chủ tịch. Thư ký thứ nhất đứng bên ngoài, đóng cửa lại.

Vừa vào phòng, Giang Thế Quân lập tức chào hỏi Lộ Minh Đình, lúc này đứng dậy nghênh đón. “Lão Lộ, chúng ta lại gặp nhau rồi.”

Lộ Chinh sa sầm mặt, vô thức quan sát phản ứng của bố anh, chỉ thấy Lộ Minh Đình cười vui vẻ. “Quán ăn Thừa Đức mà hôm nọ Giang Tổng hẹn tôi và phu nhân cùng tới dùng bữa khó đặt chỗ quá. Chắc hôm nào phải mượn tên tuổi của anh để đi ăn một bữa mới được!”

Một dự cảm tồi tệ dâng lên trong lòng Lộ Chinh, nhưng anh cố kìm nén nỗi bất an, bình thản nghe Giang Thế Quân đáp lời: “Nhà hàng đó nổi tiếng khó đặt chỗ. Quan chức hay người có tiền vẫn phải hẹn trước như thường. May mà tháng trước tôi đã đặt một bàn, đến lúc đó anh phải nể mặt đấy nhé!”

Lộ Chinh trầm mặc lắng nghe, trong lòng không khỏi cảm thán, Giang Thế Quân đúng là con cáo già.

Trong lúc anh thầm cười khổ, câu nói tiếp theo của Giang Thế Quân dường như bộc lộ nội tình thật sự: “Ban đầu cũng là thằng nhỏ Úc Nam nói cho tôi biết phu nhân của anh là người Thừa Đức, tôi mới chợt nhớ ra nhà hàng đó.”

Lộ Minh Đình không tiếc lời khen ngợi Tưởng Úc Nam: “Nhắc đến Tưởng Úc Nam, tôi lại nhớ tới môn cờ tướng, lúc nào hẹn cậu ta ra ngoài chơi với ông già này một ván. Bây giờ rất hiếm người trẻ tuổi chơi cờ giỏi như cậu ta…”

Tưởng… Úc… Nam…

Lộ Chinh như đoán ra mọi chuyện qua ba từ này, hoặc là… sự thật nào đó.

Giang Thế Quân và Lộ Minh Đình vui vẻ trò chuyện như hai người bạn già lâu ngày không gặp. Lộ Chinh liếc nhìn đồng hồ để bàn cách chỗ anh không xa, tâm tư anh sớm đã không còn ở nơi này. Đúng lúc này, giọng nói của Giang Thế Quân kéo anh về thực tại. “Hôm nay tôi đến đây là muốn bàn việc nghiêm túc. Chắc anh cũng đã nghe tin cổ phiếu Từ thị rớt giá rồi.”

Trong lòng Lộ Chinh thấp thỏm không yên, nhưng anh đành giả bộ thản nhiên nhìn Giang Thế Quân. Ông ta liếc anh một cái với hàm ý sâu xa rồi nói tiếp: “Việc chúng tôi thu mua Từ thị đã ngã ngũ. Tới đây, ngành mỹ phẩm trong nước sẽ có biến động lớn. Nửa đầu năm nay, Từ thị đều có quầy mỹ phẩm đặt tại Minh Đình Square ở các thành phố lớn trong cả nước. Tôi hy vọng sau khi nhãn hiệu của Từ thị bị dỡ bỏ, chỗ trống đó sẽ do sản phẩm của Lệ Bạc chúng tôi thay thế.”

Đến lúc này, Lộ Chinh không thể ngồi yên, anh đứng dậy nói: “Con có việc gấp. Hai người cứ nói chuyện đi. Con đi ra ngoài một lúc.”

Nó xong, anh liền bỏ đi.

Lộ Minh Đình dõi theo bóng con trai, không kêu anh đứng lại ngay. Ông ta lặng lẽ quan sát bước chân Lộ Chinh ban đầu đi chậm một cách kiềm nén, sau đó nhanh dần và cuối cùng dừng lại để mở cửa.

Vào giây phút đó, Lộ Minh Đình mới mở miệng, giọng nói thất vọng vô cùng: “Lộ Chinh, từ trước đến nay anh luôn công tư phân minh, sao bây giờ lại không biết giữ chừng mực chỉ vì một người đàn bà?”

Lộ Chinh đứng ngây như phỗng.

Trong khi đó, ở sau lưng anh, Giang Thế Quân ngồi vắt chân, nhếch miệng cười, bổ sung một câu: “Còn là người đàn bà đã có chồng?”
...
Để xem phim bạn nhớ ckick vào ô mũi tên đầu tiên ở trong khung phim đợn 15 đến 30 giây trên chữ Để .đối với phim không có khung phim bạn chỉ cần ấn vào chữ xem online là được.Sử dụng chức năng thu phóng hoặc xoay ngang màn hình của điện thoại để xem đầy đủ khung phim nha
Cùng chuyên mục
Tags:
Liên Hệ: ad.saovn@gmail.com

Giao diện cho PC
 Load: 0.000089s.
sitemap.html
sitemap.xml
urllist.txt ror.xml
[XÓA QU?NG CÁO]