watch sexy videos at nza-vids!
Đọc truyện teen, tiểu thuyết, truyện tình yêu, truyện teen full, đọc truyện cập nhật mới,
Wap giải trí - Đọc truyện

wap xem phim miễn phí
Thông báo mới
Lưu ý Cái quảng cáo các bạn thấy nó trôi trên màn hình mà các bạn thấy là quảng cáo của sever mình không tắt nó đi được, để ẩn nó bạn chick vào dấu X bên trên góc trái của ảnh nha
Lưu ý nếu bạn thấy Xtscript error: timeout Click vào đây để sửa lỗi
Lưu ý Các bạn ấn play rồi nhớ đợi video load khoảng 30s - 50s nhé, à nhớ Zoom cho vừa màn hình nhé..!
HoT vnchat.net wap kết bạn 4 phương Vào ngay
» » Chương 11: Có được coi là một cuộc đọ sức?
Tìm kiếm » Tệp tin (0)
↓↓

Chương 11: Có được coi là một cuộc đọ sức?


Đăng Admin
Lượt Xem : 4.5 sao trên 1024người dùng 2152
Chia sẻ: SMS Google Zing Facebook Twitter


“Tưởng phu nhân?” Lộ Minh Đình lập tức đưa mắt nhìn Viên Lương, nụ cười của ông ta ẩn chứa sự lạnh lẽo. “Quả nhiên trăm nghe không bằng một thấy.”

Ở một góc hội trường, Lộ Chinh đang trò chuyện cùng bạn bè. Được người trợ lý nhắc nhở, anh lập tức quay đầu về phía Lộ Minh Đình.

Thời gian đột nhiên ngừng lại.

Như thể chợt bừng tỉnh từ trong cơn u mê, Viêm Lương ngập ngừng ngẩng đầu. Cô đứng ở bên này, Lộ Chinh đứng ở bên kia dù cách cả hội trường rộng lớn, hai người đều tìm thấy đối phương ngay lập tức.

Họ trầm mặc, mắt đôi mắt.

Tiếng nhạc du dương vang vọng khắp hội trường. Lộ Chinh gật đầu, mỉm cười với Viêm Lương. Điều duy nhất Viêm Lương có thể làm lúc này là cúi thấp đầu.

Người đàn ông ở phía đối diện trao cho cô tình yêu mà cô khao khát từ nhỏ. Nhưng đáng tiếc, số phận đã định anh chỉ có thể là khách qua đường.

Còn người đàn ông ở bên cạnh cô… là người mượn danh nghĩa tình yêu khiến cô thương tích đầy mình. Có điều, người đàn ông này là sự lựa chọn của cô nên cô phải gánh chịu mọi hậu quả. Tưởng Úc Nam vui vẻ trò chuyện với Lộ Minh Đình, Viêm Lương cười cắt ngang: “Thật ngại quá, tôi vào nhà vệ sinh một lát!”

Sau đó, Viêm Lương ngồi một mình ở khu vực hút thuốc lá làm một điếu thuốc. Khi hút đến nửa điếu thuốc, Viêm Lương chợt nghe thấy tiếng mở cửa. Có tiếng bước chân lại gần, rồi dừng lại trước cái ghế ở bên cạnh cô.

Người đó lặng lẽ ngồi xuống. Viêm Lương vẫn cúi đầu, cho đến khi giọng nói quen thuộc vang lên bên tai: “Có thể cho tôi xin ít lửa không?”

Ngón tay kẹp điếu thuốc của Viêm Lương cứng đờ trong giây lát.

Người đàn ông lại nói: “Lâu rồi không gặp!”

Lúc này, Viêm Lương mới ngẩng đầu nhìn Lộ Chinh. “Lâu rồi không gặp!”

Cô nở nụ cười xã giao giả tạo. Nhìn cô như vậy, Lộ Chinh cũng mỉm cười. “Bộ váy của em rất đẹp!”

“Chồng tôi giúp tôi chọn.”

Nụ cười trên môi Lộ Chinh cứng đờ.

Đây mới là biểu hiện Viêm Lương muốn thấy. Cô không xứng với người đàn ông này nên không thể độc chiếm tình cảm quyến luyến của anh. Tình cảm đó nên thuộc về người vợ tương lai của anh.

Lộ Chinh rút bật lửa từ túi quần, châm một điếu thuốc. Viêm Lương bất giác cười cười. “Anh cũng có bật lửa, sao còn xin lửa tôi?”

Cô chỉ muốn tìm đề tài nói chuyện cho tự nhiên hơn, ai ngờ đạt hiệu quả ngược lại.

“Nếu không viện cớ, tôi làm sao có dũng khí đi tìm em?”

Giọng nói của anh rất nhẹ nhàng nhưng giọng nói thản nhiên đó đã khơi gợi một ký ức trong lòng Viêm Lương khiến cô không kiềm chế ngẩng đầu nhìn anh.

Ánh mắt anh trầm tĩnh như hồ nước nhưng có sức mạnh cuốn người đối diện vào trong đó.

Thuốc lá đã cháy hết, đốt nóng đầu ngón tay Viêm Lương, buộc cô tỉnh táo. Viêm Lương vội vàng thả tay, mẩu thuốc lá rơi xuống đất, đốm lửa lóe lên lần cuối rồi tắt hẳn.

Viêm Lương đứng dậy. “Xin lỗi, tôi đi ra ngoài trước đây!”

Lộ Chinh không níu kéo. Anh biết không thể níu kéo, cũng không có tư cách giữ cô ở lại. Anh chỉ có thể lặng lẽ dõi theo hình bóng cô.

Viêm Lương bỏ mặc ánh mắt của người đàn ông sau lưng cô, mở cửa đi nhanh ra ngoài, vẫn chưa đi đến góc rẽ, cô đột ngột dừng bước.

Tưởng Úc Nam đang đứng bên bức tường cách đó không xa

Viêm Lương định thần, rồi lạnh lùng đi lướt qua Tưởng Úc Nam. Trong lòng Viêm Lương biết rõ, Tưởng Úc Nam đời nào dễ dàng bỏ qua cho cô. Lúc cổ tay Viêm Lương bị anh giữ chặt cô đã chuẩn bị tâm lý. Viêm Lương chỉ không ngờ Tưởng Úc Nam nói: “Tình yêu đầu tiên của em dành cho Châu Trình, tình yêu cuối trao cho Lộ Chinh. Tôi thì sao? Tôi có được điều gì ở em?”

Đã từ lâu Tưởng Úc Nam không nhìn thấy Viêm Lương hốt hoảng, bối rối như vừa rồi… Nhưng vì một người đàn ông khác.

Mặc dù trong lòng anh đã biết trước, có lúc ép bản thân vui vẻ chấp nhận sự thật, thế nhưng…

Giọng nói của Tưởng Úc Nam thể hiện sự bất lực. Đây là sự ngụy trang rất quen thuộc với Viêm Lương. Cô nhướng mắt nhìn anh, khóe miệng nhếch lên, giơ tay vỗ nhẹ mặt anh, nói rành rọt từng từ một: “Anh giành được mọi sự thù hận của tôi.”

Viêm Lương định giật tay khỏi sự khống chế của Tưởng Úc Nam nhưng lại bị anh giữ chặt cả hai tay.

Tưởng Úc Nam dùng sức đẩy Viêm Lương vào tường. “Em đã hận đến mức muốn tôi chết đi, thế thì tại sao việc tôi chỉ bị ốm qua loa lại khiến em căng thẳng như vậy?”

Viêm Lương hỉ mũi giễu cợt. “Tưởng tiên sinh, anh học được thói tự đa tình ở đâu thế?”

Ánh mắt anh cứng đờ.

Viêm Lương cười. “Anh lạ thật đấy! Chẳng phải anh mong tôi thù anh hay sao? Bây giờ anh cứ như một người sắp chết, bắt đầu khao khát được người khác tha thứ ấy nhỉ?”

Tưởng Úc Nam đột nhiên nhìn thấu sự thật. Anh im lặng một giây rồi bật cười. “Đúng vậy, là tôi nhất thời hồ đồ…”

Tưởng Úc Nam cúi đầu, nhìn sâu vào mắt cô. Viêm Lương chau mày định ngoảnh mặt đi chỗ khác. Tưởng Úc Nam bất thình lình giữ mặt cô, phủ môi xuống môi cô.

Một nụ hôn đến bất ngờ mang theo hơi thở đã trở nên xa lạ với Viêm Lương từ lâu…

Viêm Lương không kịp cắn răng, đầu lưỡi của anh đã tiến sâu vào.

Toàn bộ sợi dây thần kinh của Viêm Lương đều tập trung cảm nhận sự giày vò mạnh mẽ của Tưởng Úc Nam trong giây lát. Hai năm qua anh không động đến cô. Ngày hôm nay, anh như con dã thú đói khát từ lâu, đầu lưỡi cô bị anh mút đến đau rát, sự phản kháng của cô bị anh làm tan rã, đến hơi thở cũng bị anh cướp đoạt.

Cho tới khi Tưởng Úc Nam hài lòng buông Viêm Lương, cô mới thoát khỏi sự khống chế của anh. Viêm Lương lập tức vung tay tát Tưởng Úc Nam nhưng bị anh dễ dàng túm được.

Lồng ngực Viêm Lương phập phồng, môi cô sưng đỏ. Tưởng Úc Nam nắm cổ tay cô, bình tĩnh quan sát cô.

Đám nhân viên phục vụ đi ngang qua đều ngoảnh về bên này. Viêm Lương nghiến răng, rút tay bỏ đi mất. Dõi theo bóng lưng Viêm Lương cho đến khi cô khuất dạng, Tưởng Úc Nam mới quay đầu.

Lộ Chinh vừa rồi vẫn đứng bên ngoài cửa khu vực hút thuốc, bây giờ đã không thấy bóng dáng.

Anh đi về căn phòng nghỉ của khách sạn. Cô dâu tương lai vẫn đang chải đầu, trang điểm ở bên trong. Anh vừa định gõ cửa, trong đầu chợt vụt qua hình ảnh đôi nam nữ hôn nhau nồng nàn, cô rất không tình nguyện…

Lộ Chinh lập tức thu tay về. Còn chưa kịp quay người bỏ đi, có người đã chạy đến tìm anh. “Lộ thiếu, Chủ tịch đang tìm anh.”

Lộ Chinh ngẫm nghĩ rồi trả lời: “Cứ nói không tìm thấy tôi.”

Nói xong, anh lập tức bỏ đi nhưng mới đi hai bước, cánh cửa phòng nghỉ đột nhiên mở ra. Lộ Minh Đình từ phòng nghỉ đi ra. “Anh định đi đâu vậy?”

Lộ Chinh thở dài, trong lòng không muốn nhưng cũng chỉ còn cách quay đầu. “Bố!”

“Hôm nay Tử Nam rất xinh đẹp, anh không vào ngắm con bé một chút sao?”

“Hả? Vậy à?” Lộ Chinh chau mày nhưng không có ý định đi vào phòng nghỉ.

Thấy con trai tỏ ra lơ đễnh, Lộ Minh Đình nhíu mày. “Tôi thay anh mời vợ chồng họ đến đây là vì muốn anh hoàn toàn dập tắt hy vọng.”

Lộ Chinh ngẩn người.

Lộ Minh Đình thất vọng lắc đầu. “Đàn bà trên thế giới nhiều vô kể, tôi thấy con bé Viêm Lương đó cũng chỉ có hai mắt, một mũi như bất cứ người nào. Dù nó đặc biệt trong mắt anh thì cũng là vợ của người khác, có gì đáng để anh quyến luyến đến tận bây giờ?”

Đến bố anh cũng nhận ra tâm trạng quyến luyến của anh? Sự ngụy trang của anh trong hai năm qua quá thất bại rồi…

Lộ Chinh nở nụ cười thê lương.

Lộ Minh Đình trầm mặc trong giây lát, sau đó ông ta mở miệng, giọng ôn hòa hẳn: “Con trai, từ nhỏ đến lớn anh đều biết rõ bản thân muốn gì, cũng biết làm thế nào để đạt được mục tiêu của mình. Anh nên biết điều gì mới là tốt nhất đối với anh. Anh đừng vì một người đàn bà mà đánh mất lý trí anh đã rèn luyện suốt bao năm qua.”

Lời nói của Lộ Minh Đình hoàn toàn có lý, Lộ Chinh nhún vai vẻ bất lực. “Có lẽ con chỉ muốn trải nghiệm một lần cảm giác hoàn toàn không thể khống chế, hoặc là…”

Hoặc là… anh bất chấp tất cả một lần, quên mình phấn đấu vì thứ anh thật sự mong muốn, chứ không phải liên quan đến trách nhiệm và thể diện của anh.

Thư ký của Lộ Minh Đình đi vào. Thấy Lộ Chinh đứng ở đó, vẻ mặt vô cảm, anh ta nhất thời không biết có nên quấy rầy hay không. Do dự một lát, anh ta mới nhắc nhở Lộ Minh Đình: “Chủ tịch, Bộ trưởng Lý đến rồi.“

Lộ Minh Đình gật đầu, nói với Lộ Chinh: “Tôi đi chào hỏi khách khứa, anh hãy vào trong xem Tử Nam thế nào!” Nói xong, ông ta không lập tức rời đi mà đưa mắt ra hiệu thư ký mở cửa phòng nghỉ. Nhìn theo bóng Lộ Chinh cho đến khi anh đi vào, Lộ Minh Đình mới cùng người thư ký đi ra hội trường.

Trong phòng nghỉ rộng lớn, nhân viên trang điểm đang thu dọn đồ. Đám bạn thân của cô dâu đang vây quanh bàn trang điểm. Một người tình cờ ngẩng đầu, lập tức mỉm cười nói với cô gái trẻ tuổi đang ngồi trước bàn trang điểm. “Trang Tử Nam, người đàn ông của cậu đến rồi kìa.”

Tất cả quay về phía cửa ra vào, nhân viên trang điểm cúi đầu chào hỏi: “Lộ tiên sinh!”

Lộ Chinh mỉm cười với họ, sau đó tiến lại gần bàn trang điểm. Người phụ nữ tên Trang Tử Nam lập tức nở nụ cười với Lộ Chinh nhưng vẻ mặt vẫn lạnh nhạt. Ở một góc độ nào đó, trông cô rất giống một người.

Lộ Chinh cuối cùng cũng quyết định đối mặt với hành động lừa mình dối người nực cười này.

“Tôi có thể nói chuyện riêng với cô ấy một lúc không?”

Lộ Chinh vừa dứt lời, mọi người đưa mắt nhìn nhau rồi quay sang Trang Tử Nam. Sau đó, cả đám người lần lượt rời đi, để lại không gian riêng cho đôi tình nhân.

Anh và cô cũng có thể gọi là đôi tình nhân? Mỗi tuần đi xem phim vào thứ Bảy, ngày Chủ nhật cùng cô tới viện dưỡng lão hoặc trại trẻ mồ côi, tham gia hoạt động công ích. Mỗi tuần cùng ăn hai bữa, nếu có việc đột xuất sẽ gọi điện thông báo cho đối phương… Trong một năm hẹn hò, khoảng thời gian hai người ở bên nhau rất có trật tự nhưng thiếu cảm xúc.

Anh tán thưởng tham vọng kinh doanh của cô. Còn cô khao khát có chỗ dựa vững chắc như Minh Đình để phát triển sự nghiệp. Cuộc hôn nhân kiểu này, vốn dĩ ai nấy đều đạt mục đích của mình mà thôi.

Trầm mặc một lúc, Lộ Chinh đột nhiên nói: “Em còn nhớ em từng hỏi anh, tại sao anh lại sưu tầm nhiều giày cao gót như vậy?”

“Sao bỗng dưng anh nhắc tới chuyện đó?”

Lộ Chinh cười cười. “Đó là tác phẩm của một nhà thiết kế độc lập ở New York. Mỗi đôi giày đều khắc tên của nhà thiết kế là Elaine. Thực ra tên tiếng Trung của cô ấy là Viêm Lương.”

Mặt Trang Tử Nam hơi biến sắc. Cô nhớ tên người phụ nữ này Viêm Lương… là bạn gái tin đồn duy nhất của Lộ Chinh.

“New York…” Ký ức xa xôi biết bao, nhưng trong lòng anh tựa hồ nhớ rõ từng chi tiết nhỏ nhất. “Sau này anh mới biết, lúc bấy giờ cô ấy bị người nhà bắt ra nước ngoài học ngành tài chính tiền tệ, nhưng cô ấy không thích ngành đó nên đổi sang học ngành thiết kế. Chắc em cũng biết khoảng thời gian đó, mẹ anh định cư ở New York.”...
Để xem phim bạn nhớ ckick vào ô mũi tên đầu tiên ở trong khung phim đợn 15 đến 30 giây trên chữ Để .đối với phim không có khung phim bạn chỉ cần ấn vào chữ xem online là được.Sử dụng chức năng thu phóng hoặc xoay ngang màn hình của điện thoại để xem đầy đủ khung phim nha
Cùng chuyên mục
Tags:
Liên Hệ: ad.saovn@gmail.com

Giao diện cho PC
 Load: 0.000095s.
sitemap.html
sitemap.xml
urllist.txt ror.xml
[XÓA QU?NG CÁO]