Viêm Lương cười nhạt rồi cúp điện thoại, không cho Từ Tấn Phu cơ hội nói tiếp.
Còn chưa tháo tai nghe, điện thoại của cô lại đổ chuông. Xem ra Từ Tấn Phu vẫn chưa chửi mắng đủ, Viêm Lương ấn nút tắt máy.
Thực ra Viêm Lương còn đang do dự, nên hay không nên làm một việc nào đó. Hôm nay bị bố cô mắng là đồ tàn nhẫn, độc ác, cô quyết định sẽ làm chuyện độc ác một lần.
Cô gọi điện thoại cho trợ lý, dặn dò: “Anh hãy nhắn tin cho các tờ báo lớn, nói thiên kim tiểu thư của Từ thị Từ Tử Thanh có mối quan hệ mờ ám với Giang Thế Quân của tập đoàn Lệ Bạc, kẻ thù không đội trời chung với Từ thị. Từ Tử Thanh bất chấp thể diện của gia tộc, vì lợi ích riêng mà câu kết với Giang Thế Quân. Hành vi của cô ta khiến các lãnh đạo cấp cao của Từ thị vô cùng tức giận, lần lượt yêu cầu Từ Tấn Phu trừng phạt con gái yêu…”
Trợ lý nói vẻ nghi hoặc: “Giám đốc Viêm, đây là…”
“Cứ làm theo lời tôi nói.”
Viêm Lương nói xong liền cúp máy, tắt nguồn. Thế giới xung quanh cô cuối cùng cũng trở lại yên tĩnh. Cơn “gió tanh mưa máu” của ngày mai thì để ngày mai tính tiếp. Lúc Viêm Lương về đến nhà, vẫn chưa tới sáu giờ chiều. Vì tắt di động, cô dùng máy bàn gọi cho Tưởng Úc Nam.
Điện thoại riêng của anh nhanh chóng được kết nối nhưng người nghe máy lại là thư ký Lý.
“Đang họp?” Viêm Lương ngạc nhiên hỏi lại.
“Vâng ạ!” Thư ký Lý trả lời.
“Chẳng phải anh ấy hủy bỏ lịch làm việc hôm nay rồi sao?”
“Thật ngại quá! Viêm… Tưởng phu nhân, cuộc họp này rất quan trọng. Tổng giám đốc không thể vắng mặt.”
Đối với Viêm Lương, danh xưng “Tưởng phu nhân” rất xa lạ nhưng nghe cũng thật êm tai. Viêm Lương mỉm cười, ngẫm nghĩ rồi lên tiếng: “Vậy anh hãy chuyển lời của tôi đến anh ấy, bảo anh ấy họp xong thì về thẳng nhà. Hôm nay không ra ngoài ăn cơm, tôi sẽ tự chuẩn bị bữa tối.”
“Được ạ!”
Sau khi cúp máy, Viêm Lương mới phát hiện cô vừa buột miệng khoác lác. Đích thân xuống bếp? Cô tuyệt đối không phải mẫu người này.
Trong nhà của hai người lúc nào cũng bận rộn với công việc, tủ lạnh tất nhiên trống không. Viêm Lương đành phải mặc áo khoác, đi siêu thị ở gần đó mua đồ ăn.
Vừa đẩy xe hàng dạo một vòng siêu thị vừa tra thực đơn trên di động, Viêm Lương mua không ít nguyên liệu để nấu nướng. Nhìn giỏ hàng đầy ắp, cô có cảm giác rất thỏa mãn.
Khi vào bếp. Viêm Lương mới thấy bất lực. Bởi cô quá lóng ngóng, vụng về. Món bít tết rán cháy đen, phải đổ vào thùng rác. Cá rán nát bươm, cũng phải đổ vào thùng rác… Viêm Lương quay như chong chóng, bận tối mắt tối mũi, thậm chí còn cực nhọc hơn cả làm việc. Biết không còn sớm nữa, cô ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường, lúc này đã là tám giờ tối. Vậy mà cô mới chỉ nấu xong một món trứng xào cà chua.
Nhìn bàn ăn trống không, lại nhìn xuống chiếc thùng rác gần đầy ở bên cạnh, Viêm Lương bực tức phi con dao xuống cái thớt gỗ. Cô ôm trán, đứng cạnh bệ bếp một lúc. Cuối cùng cô thở dài, quyết định bỏ cuộc, quay về phòng khách, gọi điện thoại bảo nhà hàng mang đồ ăn tới.
Nửa tiếng sau, trên bàn ăn đầy thức ăn ngon lành. Sau khi tiễn nhân viên nhà hàng, Viêm Lương quay lại ngắm nghía bàn ăn. Cô khoanh tay trước ngực, nở nụ cười hài lòng rồi nhìn đồng hồ đeo tay, sắp tới chín giờ tối…
Tưởng Úc Nam có lẽ đã kết thúc cuộc họp.
Viêm Lương ngồi xuống sofa chờ đợi.
Chín giờ…
Mười giờ…
…
Tiếng cửa mở đánh thức Viêm Lương đang gật gà gật gù trên sofa. Cô nhổm người đưa mắt về phía cửa ra vào, cuối cùng Tưởng Úc Nam đã đi làm về.
Một giờ sáng. Thấy thời gian hiển thị trên đồng hồ, sắc mặt Viêm Lương rất tệ.
“Em còn chưa ăn cơm?” Tưởng Úc Nam tỏ ra kinh ngạc.
Viêm Lương trầm mặc thể hiện sự bất mãn.
Tưởng Úc Nam đi đến bên bàn ăn, nhìn một bàn thức ăn đã nguội ngắt. Sau đó, anh quay lại, ngồi xuống sofa, nở nụ cười áy náy. “Đêm tân hôn để bà xã bụng đói ở nhà một mình, anh là người có tội!”
Viêm Lương nhíu mày. “Anh định làm gì để tạ tội?”
Anh nhìn bốn phía. “Phạt anh ăn hết chỗ thức ăn nguội lạnh kia có được không, Tưởng phu nhân?”
Đây là một ý kiến không tồi. Viêm Lương từ tốn kéo tay áo, để lộ chiếc đồng hồ đeo tay rồi giơ đến trước mặt Tưởng Úc Nam, “Anh phải ăn hết trong vòng nửa tiếng.”
Không ngờ Viêm Lương lại đồng ý đề xuất mà anh tùy tiện nói ra, Tưởng Úc Nam chau mày cười cười, cuối cùng đành chấp hành: “Tuân lệnh!”
Đúng nửa tiếng sau, một giây một phút cũng không kém, Viêm Lương xem đồng hồ rồi đứng dậy đi tới bàn ăn kiểm tra. Tưởng Úc Nam đã ăn hết nhẵn.
Nhưng trông anh vẫn không có vẻ gì là no bụng, anh thong thả đứng dậy, cầm tờ giấy ăn lau miệng, ý cười nhàn nhạt nơi khóe mắt thể hiện sự tán thưởng. “Không ngờ tay nghề nấu nướng của bà xã lại khá như vậy!”
Nghĩ đến đống vỏ hộp đựng đồ ăn trong thùng rác, Viêm Lương bất giác nở nụ cười ngượng ngùng. Cô còn đang cười, Tưởng Úc Nam đã bổ sung: “Có thể ngang hàng với đầu bếp của nhà hàng đối diện…”
Nụ cười của Viêm Lương bỗng cứng đờ. Tưởng Úc Nam đứng dậy, tiến lại gần Viêm Lương, ôm cô từ phía sau. Anh hất tóc cô về một bên, để lộ cái gáy với đường nét đẹp đẽ của người phụ nữ.
Tưởng Úc Nam tì cằm lên vai Viêm Lương, thò tay vào trong bộ đồ ở nhà của cô. “Anh ăn no rồi, bây giờ đến lượt anh cho em ăn no.”
©STE.NT
Sáng sớm hôm sau, khi Viêm Lương tỉnh giấc, mặt trời đã lên đến đỉnh đầu, không thấy bóng dáng Tưởng Úc Nam. Anh để lại một mẩu giấy dưới chiếc đồng hồ báo thức trên tủ đầu giường. “Ông xã em đi làm kiếm tiền.”
Bỏ tờ giấy xuống, Viêm Lương mới nhìn đồng hồ, sau đó tìm di động. Sau cuộc điện thoại của Từ Tấn Phu, Viêm Lương tắt máy từ hôm qua nên không ai có thể liên lạc với cô. Đồng hồ báo thức trên điện thoại của cô cũng bị người nào đó tắt mất. Hành vi này của đức ông chồng, nên nói là chu đáo hay không chu đáo?
Viêm Lương nhanh chóng đi đánh răng rửa mặt. Khi ngẩng đầu, cô bắt gặp khuôn mặt hồng hào, đôi môi đỏ mọng như một đóa hoa rực rỡ sắc màu của người phụ nữ trong gương. Viêm Lương mỉm cười lắc đầu, gạt bỏ hình ảnh cuộc ân ái đêm qua ra khỏi tâm trí. Vừa ra khỏi phòng tắm, cô liền nghe thấy tiếng chuông điện thoại. Trợ lý gọi điện.
Hôm qua, cô bảo trợ lý bắn tin cho báo chí, có lẽ bây giờ trên các tờ báo lớn đều xuất hiện tin tức liên quan đến Từ thị. Hôm nay sẽ là một ngày không an lành. Chắc trợ lý gọi điện thoại đến báo cáo kết quả, Viêm Lương nhanh chóng bắt máy.
“Giám đốc Viêm, không xong rồi!” Giọng nói hoảng hốt của trợ lý truyền đến tai Viêm Lương. Đột nhiên cô có dự cảm chẳng lành.
“Nhã Nhan… xảy ra chuyện.”
“Xảy ra chuyện gì vậy?” Viêm Lương hỏi bằng giọng căng thẳng.
Người trợ lý tỏ ra luống cuống, giọng nói run rẩy: “Có khách hàng… sau khi sử dụng kem dưỡng da của Nhã Nhan… bị dị ứng. Bọn họ liên kết nhau đi kiện chúng ta. Sáng sớm hôm nay, có rất nhiều tờ báo lớn đã đưa tin về việc này. Thư của luật sư cũng vừa được gửi đến… gửi đến văn phòng của Giám đốc.”
Tin dữ như gáo nước lạnh giội thẳng xuống đầu Viêm Lương khiến cô hóa đá ngay tức khắc.
Không biết đã thẫn thờ bao lâu, đến khi nhìn thấy gương mặt trắng bệch, hoang mang của mình trên chiếc gương ở bức tường đối diện, Viêm Lương mới giật mình bừng tỉnh.
Cô vội vàng thay đồ, vừa kẹp điện thoại vào vai vừa thay quần áo, đại não cũng nhanh chóng hoạt động, xem làm thế nào để cứu vãn tình hình.
“Bảo bộ phận PR liên hệ với người phụ trách của các tờ báo lớn, cố gắng khống chế, không để tin tức lan rộng. Hãy tìm cách nhanh nhất liên hệ với nhóm khách hàng khiếu nại, sắp xếp một cuộc đàm phán với bọn họ. Chỉ cần giải quyết êm xuôi, mất bao nhiêu tiền cũng không thành vấn đề.”
Viêm Lương nhanh chóng thay bộ đồ công sở, tiếp tục dặn dò cấp dưới: “Hãy điều tra cặn kẽ nguyên nhân của sự cố lần này, bao gồm lô hàng kem dưỡng da nào xảy ra vấn đề, khâu sản xuất nào bị lỗi… Hãy tìm hiểu cả những vụ khiếu nại của khách hàng bị dị ứng sau khi sử dụng kem dưỡng da của chúng ta trong một năm trở lại đây…”
Nói đến đây, bàn tay đang cài cúc áo của Viêm Lương đột nhiên cứng đờ. Cô nhớ ra một chuyện.
Kem dưỡng da… Dị ứng… Khiếu nại…
Gần một năm trước, Từ Tử Thanh chuyển dây chuyền sản xuất vốn thuộc về Nhã Nhan cho một sản phẩm khác, Nhã Nhan bị đẩy xuống nhà máy vệ tinh. Lúc đó từng có khiếu nại của khách hàng về những sản phẩm kém chất lượng, khiến da mặt họ bị dị ứng… Hai sự việc này liệu có liên quan đến nhau?
Viêm Lương không dám phán đoán nhiều, sợ đầu óc rối loạn, không tỉnh táo để suy xét vấn đề. Cô cúp máy, cầm áo khoác và túi xách chạy một mạch ra khỏi nhà.
Cửa nhà đóng sập sau lưng Viêm Lương, trên hành lang chỉ có tiếng gót giày của cô nện xuống nền cồm cộp, mỗi lúc một gấp gáp, mỗi lúc một xa dần… Cô lái xe như bay tới công ty. Trên đường, cô nhận bốn cuộc điện thoại, gọi đi bảy cuộc, từ chối ba cuộc, tất nhiên là cấp dưới của cô báo cáo tình hình, bạn bè hỏi thăm và giới báo chí quấy rầy.
Từ Tấn Phu cũng gọi điện nhưng Viêm Lương không nghe. Khi kết thúc cuộc gọi cuối cùng, đúng lúc đến toà nhà Từ thị, Viêm Lương liền giảm tốc độ, chuẩn bị lái xe vào tầng hầm.
Phát hiện đám phóng viên tụ tập trước cửa tòa nhà, đầu Viêm Lương đau buốt. Có phóng viên tinh mắt nhận ra xe của cô, bọn họ liền mang các thiết bị tác nghiệp chạy nhanh về phía cô. Các phóng viên khác thấy vậy cũng ào ào chạy tới, vây quanh xe của Viêm Lương trong nháy mắt. Chiếc xe không thể tiến về phía trước, Viêm Lương cũng không thể xuống xe. Các phóng viên cầm máy ảnh chụp lia lịa qua cửa kính ô tô. Mặc dù cách một lớp kính nhưng ánh đèn flash liên tục vẫn làm Viêm Lương nhức mắt.
Lúc này, bảo vệ của tòa nhà mới chạy đến. Xe của Viêm Lương vẫn không thể đi vào trong. Thấy mấy bảo vệ ở ngoài khống chế đám phóng viên một cách khó khăn, Viêm Lương quyết định, tắt máy, xuống xe.
Chân cô còn chưa chạm đất, các phóng viên đã nhào tới. Giọng nói của họ vang lên như sấm bên tai.
“Viêm tiểu thư, Nhã Nhan đột nhiên xảy ra sự cố về chất lượng sản phẩm, liệu người phụ trách có bị liên lụy?”
“Nghe nói bộ phận PR của Từ thị đã phong tỏa tin tức, đây là…”
“Viêm tiểu thư, mối quan hệ giữa chị gái cô và Giang Thế Quân có đúng như tin đồn…”
“Vì mối quan hệ nhập nhằng với Giang Thế Quân, có thật là Từ Tử Thanh sẽ bị loại trừ khỏi tầng lớp lãnh đạo cấp cao của Từ thị?”
“Tôi vừa nhận được tin, chiều hôm nay, chủ tịch Từ Tấn Phu sẽ tổ chức một cuộc họp báo. Tổ chức họp báo đúng thời điểm nhạy cảm này, mục đích để dẹp yên scandal của Nhã Nhan, hay vì muốn bác bỏ tin đồn chị gái cô?”
“Viêm tiểu thư, một nguồn tin cho biết, hội đồng quản trị của Từ thị sẽ phải đối mặt với sự biến động rất lớn. Cổ phần của các cổ đông lớn cũng sẽ thay đổi. Tin đồn này có phải sự thật không?”...