watch sexy videos at nza-vids!
Đọc truyện teen, tiểu thuyết, truyện tình yêu, truyện teen full, đọc truyện cập nhật mới,
Wap giải trí - Đọc truyện

wap xem phim miễn phí
Thông báo mới
Lưu ý Cái quảng cáo các bạn thấy nó trôi trên màn hình mà các bạn thấy là quảng cáo của sever mình không tắt nó đi được, để ẩn nó bạn chick vào dấu X bên trên góc trái của ảnh nha
Lưu ý nếu bạn thấy Xtscript error: timeout Click vào đây để sửa lỗi
Lưu ý Các bạn ấn play rồi nhớ đợi video load khoảng 30s - 50s nhé, à nhớ Zoom cho vừa màn hình nhé..!
HoT vnchat.net wap kết bạn 4 phương Vào ngay
» » Chương 7: Có lúc yêu nhau
Tìm kiếm » Tệp tin (0)
↓↓

Chương 7: Có lúc yêu nhau


Đăng Admin
Lượt Xem : 4.5 sao trên 1024người dùng 2042
Chia sẻ: SMS Google Zing Facebook Twitter
Chương 7: Có lúc yêu nhau


Cuộc họp báo định tổ chức vào lúc hai giờ chiều bị hoãn đến bốn giờ mới bắt đầu. Hội trường có sức chứa một trăm người không còn chỗ trống. Viêm Lương đẩy cửa, đảo mắt một lượt quanh hội trường. Các phóng viên chờ đợi suốt mấy tiếng đã hết kiên nhẫn nhưng họ vẫn không rời khỏi vị trí của mình.

Để tránh gây ra náo loạn, Viêm Lương chỉ đứng ở cuối hội trường mà không vào bên trong. Trước khi tới đây cô nhận được tin, Từ Tấn Phu gặp riêng Từ Tử Thanh ở phòng chủ tịch. Hai cha con nói chuyện gần một tiếng. Họ sẽ cùng xuất hiện ở buổi họp báo.

Một lúc sau, Viêm Lương quả nhiên nhìn thấy người phát ngôn của Từ thị từ hậu trường đi ra sân khấu. Vào giây phút người đó xuất hiện, ánh đèn của máy ảnh lóe lên liên tục, cả hội trường chỉ còn tiếng chụp ảnh “tách tách”.

Căn cứ vào kết quả biểu quyết của các đại cổ đông trước đó, sau khi người phát ngôn phát biểu ngắn gọn, Từ Tử Thanh sẽ bước ra sân khấu, nhận mọi trách nhiệm về mình.

Tuy nhiên, tình hình thực tế khiến Viêm Lương vô cùng thất vọng. Khi bài phát biểu đầy vẻ khách sáo của người phát ngôn kết thúc, người xuất hiện trên sân khấu không phải Từ Tử Thanh.

Từ Tấn Phu đích thân chống gậy ra sân khấu.

Từ Tấn Phu phải chống gậy, bước đi chậm chậm. Hình ảnh vị Chủ tịch tinh anh ngày nào đã biến mất, thay thế bằng hình ảnh ông già ốm yếu, nhưng sự uy nghiêm của ông vẫn còn nguyên vẹn. Khi ông xuất hiện trên sân khấu, cả hội trường im lặng.

Từ Tấn Phu đảo mắt một lượt quanh hội trường rồi từ tốn nói: “Xin chào các bạn phóng viên!”

Câu này không khác gì câu mở đầu của người phát ngôn trước đó. Các phóng viên đợi mấy tiếng đồng hồ không phải để nghe lời phát biểu mang tính công thức này, vì vậy, họ thể hiện sự bất mãn ra mặt.

Vẻ mặt của đám phóng viên rất phong phú, có người sốt ruột, có người mỉa mai, có người nghiêm túc chờ đợi… Trong khi đó, Từ Tấn Phu ở trên sân khấu, từ đầu đến cuối luôn giữ vẻ mặt bình thản. “Về scandal của Từ Tử Thanh, con gái tôi, đó là tin đồn hoàn toàn vô căn cứ, không đúng sự thật. Nhân đây, tôi xin nghiêm túc bác bỏ tin đồn này.”

Một phóng viên có vẻ không kiềm chế được liền đứng bật dậy. Bảo vệ ở bên cạnh thấy vậy vội vàng đi tới, định bắt anh ta ngồi về vị trí. Từ Tấn Phu lắc đầu ra hiệu cho bảo vệ không được manh động.

Người bảo vệ quay về chỗ cũ, giọng nói của anh chàng phóng viên cũng vang lên: “Scandal liên quan đến Nhã Nhan thì sao? Người bị hại đã gửi đơn kiện tới cơ quan có thẩm quyển, chứng cứ cũng đã được công bố rộng rãi. Lẽ nào đây cũng là tin đồn vô căn cứ?”

Từ Tấn Phu dường như sớm biết phóng viên sẽ hỏi vấn đề này, ông nhanh chóng đưa ra câu trả lời đã có sự chuẩn bị trước: “Chúng tôi cần điều tra kỹ lưỡng mới có thể đưa ra kết luận. Trước khi có kết luận, tôi sẽ không phát biểu bất cứ ý kiến gì về sự cố dị ứng da của Nhã Nhan. Tôi mong giới báo chí đừng tùy tiện suy đoán. Chúng tôi sẽ nhanh chóng cung cấp cho các vị câu trả lời thỏa đáng.”

Thái độ đánh chết cũng không thừa nhận của Từ Tấn Phu trước giới truyền thông đủ làm Từ thị mất hết thể diện. Viêm Lương vẫn đứng gần cửa. Từ vị trí này, cô như một người ngoài cuộc đứng xem trò cười của thiên hạ. Trong khi bố cô đã trở thành một thằng hề trên sân khấu.

Từ Tấn Phu là chủ tịch hội đồng quản trị của công ty, cũng là đại diện lợi ích của các cổ đông. Vào giây phút này, nhất cử nhất động của ông đã đi ngược lại ý nguyện của các cổ đông. Nếu các cổ đông thất vọng, vị trí chủ tịch của ông liệu còn giữ được bao lâu?

Chỉ vì Từ Tử Thanh, ông làm vậy có đáng không?

Viêm Lương phát hiện, bây giờ cô có thể hoàn toàn bình tĩnh chấp nhận sự thật, sự thiên vị của bố cô đối với Tử Từ Thanh là không có giới hạn.

Trên sân khấu, Từ Tấn Phu tiếp tục: “Đối với những người bị hại, tôi thay mặt Từ thị thành thật xin lỗi các vị. Tôi sẽ cố gắng hết sức để bù đắp tổn thất của các vị.”

Từ Tấn Phu vừa dứt lời, từ phía sau Viêm Lương đột nhiên có mấy người đi vào hội trường.

Dường như bọn họ không phát hiện ra sự tồn tại của Viêm Lương, hùng hổ đi ngang qua cô. Viêm Lương không thể không chú ý đến bọn họ, bởi ngay cả bước chân của họ cũng thể hiện sự phẫn nộ.

Viêm Lương nhíu mày cảnh giác. Mấy người mới vào nhanh chóng tiến lại khu vực sân khấu. Trên sân khấu, Từ Tấn Phu ra hiệu cho thư ký đưa chiếc gậy gỗ cho ông. Ông đứng thẳng, sau đó cúi đầu. “Tôi xin lỗi!”

Từ Tấn Phu dứt lời liền có một tiếng động vang lên.

Mấy người vừa mới xuất hiện cầm một chiếc xô nhựa chứa chất lỏng màu trắng không biết được làm bằng thứ gì, tạt vào người Từ Tấn Phu vẫn đang trong tư thế cúi người trên sân khấu.

Tất cả những người có mặt ở đó đều sững sờ.

Trong khi mọi người vẫn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, người đàn ông cầm chiếc xô nhựa cất giọng tức giận: “Gương mặt vợ tôi bị các người hủy hoại rồi, bây giờ tôi đem sản phẩm của các người tạt vào mặt các người, xem các người có thể dễ dàng nói câu xin lỗi như thế không?

Ngay sau đó, tiếng chụp ảnh không ngừng vang lên, át cả tiếng của người đàn ông kia. Đám phóng viên đợi suốt buổi chiều, cuối cùng cũng chộp được hình ảnh có giá trị.

Lúc này, đám bảo vệ mới xông lên bắt mấy người gây sự. Cảnh tượng vô cùng hỗn loạn, tiếng bấm máy ảnh ngày càng dồn dập. Trước khi sự việc trở nên mất kiểm soát, Từ Tấn Phu đã được trợ lý dìu về hậu trường.

Viêm Lương vẫn đứng yên, theo dõi tình hình. Khi cánh cửa thông ra hậu trường khép lại, bóng lưng bố cô biến mất sau cánh cửa, Viêm Lương nở nụ cười nhàn nhạt.

Để bảo vệ thanh danh của Từ Tử Thanh, một người từ trước đến nay rất coi trọng thể diện như Từ Tấn Phu có thể hy sinh cả danh dự của mình…

Viêm Lương quay người bỏ đi, nụ cười trên môi cô nhanh chóng biến mất.

Hôm nay cô về nhà sớm đến mức khi về đến nhà, Tưởng Úc Nam rất bất ngờ khi nhìn thấy cô: “Sao hôm nay em về sớm vậy?”

Viêm Lương không có chút tinh thần, cô ôm trán, thậm chí chẳng buồn thở dài. “Dù em làm gì cũng không thể thay đổi tình thế, chi bằng mặc kệ tất cả. Dẫu sao cũng không đến lượt em đi thu dọn bãi chiến trường.”

Tưởng Úc Nam hơi ngẩn người, đi đến bên Viêm Lương, ôm vai cô theo thói quen. “Em bị đả kích gì mà đột nhiên trở nên tiêu cực như vậy?”

Viêm Lương vẫn ngồi trên sofa, ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông đứng trước mặt. Cô không trả lời câu hỏi của anh mà bỗng giờ hai tay, ôm chặt lấy anh. Cô áp má vào bụng anh, không muốn mở miệng, cũng chẳng có gì để nói, chỉ ôm anh rất chặt. Bây giờ, anh là chỗ dựa duy nhất của cô.

Tưởng Úc Nam dường như chưa bao giờ gặp tình huống như thế này, người anh cứng đờ. Một giây sau, anh đã lấy lại sự bình tĩnh vốn có, đưa tay vuốt tóc Viêm Lương.

Lúc này, Viêm Lương mới lấy lại tinh thần, hỏi: “Việc đàm phán với đám cổ đông Lại Chính Niên có thuận lợi không?”

Từ thị đang đối mặt với tình hình rối ren, hỗn loạn. Việc quan trọng nhất bây giờ là ổn định lòng người. Tưởng Úc Nam rõ ràng cũng ý thức sâu sắc điều này. Hôm nay, anh đích thân đi thuyết phục các cổ đông, chắc đạt kết quả tốt nên mới trả lời thoải mái: “Thuận lợi.”

Nghĩ đến việc mình không phải đơn độc chiến đấu, bên cạnh còn có người đồng đội tài giỏi như Tưởng Úc Nam, cuối cùng Viêm Lương cũng có thể buông thõng đôi tay bất lực. Cô ôm gối, ngồi thu mình ở một góc sofa.

“Anh nghe nói rồi, em tung con bài tẩy trước mặt các cổ đông. Bọn họ biết trong tay em có nhiều cổ phần như vậy, tất nhiên sẽ không bao che cho Từ Tử Thanh. Nhưng cuối cùng…”

“Cuối cùng bố em đem cả ghế chủ tịch hội đồng quản trị ra đặt cược, để bảo vệ Từ Tử Thanh. Nếu Từ Tử Thanh tiếp tục mắc sai lầm, ông ấy sẽ nhận hết trách nhiệm về mình và xin từ chức.” Viêm Lương mỉm cười. “Đúng là tình yêu của người cha như núi.”

Tưởng Úc Nam lại đọc được một tầng ý nghĩa khác. “Bố em tuy thiên vị Từ Tử Thanh nhưng ông ấy vẫn chưa đến mức hồ đồ. Mặc dù lần này ông ấy đứng ra bảo vệ chị gái em, nhưng trong tương lai, bố em chắc chắn không thể tiếp tục trọng dụng Từ Tử Thanh. Nói cách khác, em đã giành thắng lợi trong cuộc chiến với chị gái em. Từ Tử Thanh tất nhiên cũng biết rõ, cô ta không còn đất dụng võ ở Từ thị. Có lẽ em cũng hiểu tính cách của chị gái. Đối với cô ta, tình thân, tình yêu, tình phụ tử…đều không bằng một chữ “lợi”. Khi không còn hy vọng vào Từ thị, tất nhiên cô ta sẽ tìm chỗ dựa khác là Giang Thế Quân.”

Tưởng Úc Nam nói có lý, nhưng lẽ nào con cáo già Giang Thế Quân không nhận ra ý định của Từ Tử Thanh? Viêm Lương suy tư hồi lâu, đến mức Tưởng Úc Nam không nhịn nổi, búng tay vào trán cô. “So với việc tốn công phí sức nghiên cứu những điều này, chi bằng em đi chuẩn bị nước tắm giúp chồng em còn hơn.” Tưởng Úc Nam ghé sát mặt Viêm Lương, mỉm cười với cô. “Em thấy sao?”

Trong căn hộ của Châu Trình.

Gọi gần trăm cuộc điện thoại mà Từ Tử Thanh không nghe máy, anh chỉ còn cách nhắn tin. Lúc điện thoại đổ chuông, anh đang soạn tin nhắn thứ ba mươi ba. Thấy hai chữ “Tử Thanh” hiện trên màn hình, Châu Trình vội vàng bắt máy.

Chờ đợi bao lâu, cuối cùng điện thoại cũng kết nối nhưng Châu Trình đột nhiên không biết nói gì.

“Chúng ta gặp nhau đi!” Từ Tử Thanh nói.

So với thái độ thản nhiên của Từ Tử Thanh, sự luống cuống của Châu Trình đúng là một trò lố bịch. Anh cố cất giọng bình tĩnh: “Hôm nay anh gọi cả trăm cuộc điện thoại cho em, nhưng em không bắt máy.”

Từ Tử Thanh cố ý bỏ qua đề tài này, nói thẳng: “Gặp anh ở chỗ cũ.”

Đây là một quán cà phê sách mở cửa đến một giờ sáng.

Thời đi học, Châu Trình thường cùng một cô gái đến nơi này. Họ hay chọn vị trí gần cửa sổ, ngồi suốt buổi chiều. Đến khi ánh hoàng hôn ngoài cửa sổ hắt vào, anh vẫn chưa muốn về. Bởi người con gái ngồi đối diện anh còn đang cắm cúi nghiên cứu quyển sách tiếng nước ngoài dày cộp.

Bây giờ, quán cà phê vẫn ở đó, vị trí bên cửa sổ vẫn như cũ nhưng cô gái ngồi đối diện anh không còn mang dáng vẻ khiến anh mê đắm như thời niên thiếu.

Châu Trình đứng ở cửa quán cà phê một lúc lâu mới cất bước đi vào.

Nghe tiếng bước chân, Từ Tử Thanh liền quay lại, nhìn Châu Trình chăm chú cho đến khi anh ngồi xuống vị trí đối diện.

“Em không nghe điện thoại của anh, vì lúc đó em đang ở bên Giang Thế Quân.”

Cuối cùng Châu Trình cũng bật cười vì sự ngu xuẩn của mình. “Anh còn tưởng sau khi trải qua những chuyện này, em cần sự an ủi của anh.”

Từ Tử Thanh không tỏ thái độ.

“Cuối cùng, em đã tìm thấy người đàn ông có thể thỏa mãn tham vọng của em. Chúc mừng em!” Châu Trình mỉm cười, nụ cười không che dấu nỗi đắng cay. Trong lòng anh còn đắng hơn ly cà phê đen Từ Tử Thanh đã gọi trước cho anh.

Dường như Từ Tử Thanh cũng có tâm sự, nhưng cô ta cố kìm nén, chỉ gượng cười quan sát bộ dạng thảm hại của Châu Trình. “Bố em đã nói rõ, sau này sẽ không giao công ty cho em quản lý. Đã không thể trở thành chủ nhân của Từ thị, chi bằng em cố gắng trở thành nữ chủ nhân tương lai của Lệ Bạc…”...
123...5>>
Để xem phim bạn nhớ ckick vào ô mũi tên đầu tiên ở trong khung phim đợn 15 đến 30 giây trên chữ Để .đối với phim không có khung phim bạn chỉ cần ấn vào chữ xem online là được.Sử dụng chức năng thu phóng hoặc xoay ngang màn hình của điện thoại để xem đầy đủ khung phim nha
Cùng chuyên mục
Tags:
Liên Hệ: ad.saovn@gmail.com

Giao diện cho PC
 Load: 0.000105s.
sitemap.html
sitemap.xml
urllist.txt ror.xml
[XÓA QU?NG CÁO]