watch sexy videos at nza-vids!
Đọc truyện teen, tiểu thuyết, truyện tình yêu, truyện teen full, đọc truyện cập nhật mới,
Wap giải trí - Đọc truyện

wap xem phim miễn phí
Thông báo mới
Lưu ý Cái quảng cáo các bạn thấy nó trôi trên màn hình mà các bạn thấy là quảng cáo của sever mình không tắt nó đi được, để ẩn nó bạn chick vào dấu X bên trên góc trái của ảnh nha
Lưu ý nếu bạn thấy Xtscript error: timeout Click vào đây để sửa lỗi
Lưu ý Các bạn ấn play rồi nhớ đợi video load khoảng 30s - 50s nhé, à nhớ Zoom cho vừa màn hình nhé..!
HoT vnchat.net wap kết bạn 4 phương Vào ngay
» » Chương 7: Có lúc yêu nhau
Tìm kiếm » Tệp tin (0)
↓↓

Chương 7: Có lúc yêu nhau


Đăng Admin
Lượt Xem : 4.5 sao trên 1024người dùng 2075
Chia sẻ: SMS Google Zing Facebook Twitter


Lộ Chinh đi theo người phụ trách thị sát trung tâm mua sắm, giải trí. Một số phóng viên đi theo anh lấy tin, bọn họ tất nhiên tỏ ra hiếu kỳ khi thấy Viêm Lương xuất hiện bên cạnh Lộ Chinh. “Lộ Tổng, quan hệ giữa anh và Viêm tiểu thư…”

Trợ lý của Lộ Chinh định cắt ngang câu hỏi của phóng viên nhưng thấy Lộ Chinh không tỏ ra tức giận, anh ta lặng lẽ đứng sang một bên. Trong khi đó, Lộ Chinh vẫn không dừng bước, anh vừa đi vừa nói: “Nhãn hiệu dược mỹ phẩm Thảo bản tập của Nhã Nhan sẽ đặt cửa hàng đầu tiên tại nơi này. Hôm nay có thời gian rảnh rỗi nên tôi đưa cô ấy đên đây xem.”

Vừa dứt lời, Lộ Chinh dừng bước. Anh quay sang Viêm Lương chỉ tay về khoảng đất trống cách đó không xa. “Chỗ đó dành riêng cho Thảo bản tập, vị trí đẹp nhất…”

Không chỉ đám phóng viên kinh ngạc, ngay cả Viêm Lương cũng ngẩn người. Lộ Chinh nháy mắt mỉm cười, dáng vẻ rất trìu mến.

Tiếng chụp ảnh “tách tách” liên tục vang lên. Máy ảnh của phóng viên sẽ lưu lại khoảng khắc này. Gương mặt người đàn ông đầy vẻ cưng chiều, còn người phụ nữ thì tỏ ra bất ngờ, luống cuống.

Viêm Lương đâu chỉ luống cuống. Anh chàng Lộ công tử này có vẻ đóng kịch hơi thái quá, khi quay lại ô tô, Viêm Lương không kìm được, lên tiếng hỏi: “Tại sao anh lại giúp tôi?”

Lộ Chinh cúi đầu xem tin tức trên điện thoại. Xem xong anh mới ngẩng lên nhìn Viêm Lương nhưng không trả lời câu hỏi của cô, chỉ nói: “Phóng viên này không tồi, chụp ảnh tôi còn đẹp hơn ảnh bìa trên tạp chí tài chính lần trước.”

Viêm Lương liếc qua điện thoại của anh, cô không ngờ tin tức cô và Lộ Chinh đi thăm công trường trung tâm thương mại Minh Đình được đăng tải nhanh như vậy. Cô thu lại ánh mắt, hỏi một lần nữa: “Tại sao?”

Trình độ đánh trống lảng của Lộ Chinh rõ ràng không ăn thua với Viêm Lương. Lộ Chinh tựa như không nghe thấy câu hỏi của Viêm Lương, trầm ngâm rồi lên tiếng: “Nếu đã không thể cứu vãn sai lầm trong quá khứ, chi bằng cho bọn họ một tương lai tốt đẹp, để các đối tác nhìn thấy tia hy vọng, bọn họ sẽ kiên định ủng hộ cô.”

Tuy nhiên, câu trả lời không đúng trọng tâm của Lộ Chinh không thể gạt bỏ sự cố chấp của người phụ nữa này. Anh không trả lời, cô lại hỏi lần nữa: “Tại sao?”

Tại sao ư?

Lộ Chinh suy nghĩ một lúc, sau đó anh tủm tỉm cười. “Có lẽ vì tôi yêu…” Anh cố ý dừng lại, khiến toàn thân Viêm Lương căng ra trong chốc lát. Cuối cùng, anh vẫn cười cười, một lúc sau mới từ tốn nói: “… yêu cảm giác làm Chúa cứu thế.” Nói xong, không đợi phản ứng của Viêm Lương, anh lại cúi đầu lướt web, xem ảnh chụp chung của hai người.

Cùng lúc đó, người lên mạng xem ảnh và tin tức không chỉ có mình Lộ Chinh.

Nghe tiếng gõ cửa, Tưởng Úc Nam mới rời mắt khỏi màn hình vi tính, lạnh nhạt nhìn về phía cửa ra vào.

Vừa vào phòng, thư ký Lý liền phát hiện ra điều khác lạ. Là người thân tín ở bên cạnh Tưởng Úc Nam nhiều năm, anh ta dễ dàng nhận ra một tia không bình thường ẩn giấu sau ánh mắt bình tĩnh của Tưởng Úc Nam.

Thư ký Lý ngập ngừng vài giây mới lên tiếng: “Giang Thế Quân tiên sinh đến rồi ạ!”

“Mời ông ta vào!” Tưởng Úc Nam vừa nói vừa tắt trang web. Hình ảnh đôi nam nữ từ tướng mạo, dáng vẻ và khí chất đều rất xứng đôi trong bài báo biến mất khỏi màn hình máy tính ngay tức thì…

Sau khi tạm biệt Lộ Chinh, Viêm Lương về đến nhà mà vẫn chưa tới ba giờ chiều. Thị trường chứng khoán vẫn đang hoạt động. Một điều an ủi là cổ phiếu của Từ thị không tiếp tục rớt giá mà vẫn giữ xu thế tăng nhẹ cho đến lúc sàn chứng khoán đóng cửa. Viêm Lương thở phào nhẹ nhõm, tạm thời cô đã có cái để nói với các cổ đông.

Sự kiện Từ Tấn Phu làm trái quyết định của các cổ đông, khăng khăng bảo vệ Từ Tử Thanh khiến Từ gia mất hết danh dự trong hội đồng quản trị. Mặc dù mối quan hệ với Từ Tấn Phu rất tồi tệ nhưng bà Viêm vẫn đích thân ra mặt, đi thuyết phục một số đại cổ đông trước đây vì nể ông ngoại Viêm Lương mới đầu tư cổ phẩn, nên mới tạm thời giữ được uy tín đang trong tình trạng nguy khốn của Từ gia.

Ngẫm lại mới thấy nực cười, cuối cùng mẹ con Viêm Lương lại là người gánh trách nhiệm của Từ gia, gồm những việc làm sai trái của Từ Tử Thanh. Thậm chí, cô vì chuyện này mà phải trả một cái giá không nhỏ.

Trong tương lai, Nhã Nhan và Secret vẫn cần nguồn vốn đầu tư, nếu các cổ đông cố tình không phê chuẩn… Viêm Lương không dám nghĩ tiếp, dù sao cũng không chỉ có việc này khiến cô buồn phiền.

Cả ngày hôm nay, Viêm Lương không đến công ty. Tuy thoát khỏi sự đeo bám của các phóng viên chầu chực bên ngoài tòa nhà Từ thị nhưng tin tức xuất hiện trên các báo lá cải, cô chẳng có cách nào trốn tránh.

Sau khi trên mạng đăng tin về cô và Lộ Chinh, ngay đầu giờ chiều, tin tức đã xuất hiện trên một loạt trang web lớn, thậm chí cả báo giấy cũng đưa tin. Điều này có ích cho Nhã Nhan nhưng cũng hủy hoại thanh danh của cô. Cô đọc kỹ lời bình luận của cư dân mạng dưới các mẩu tin, hình như không có nhận xét chính diện. Cô không xem tiếp mà thu nhỏ cửa sổ trang web. Nếu biết tin, liệu Tưởng Úc Nam có suy diễn giống cư dân mạng? Viêm Lương không khỏi đau đầu khi nghĩ đến chuyện này.

Một lúc sau, điện thoại chợt đổ chuông, Viêm Lương ngẩn người. Không phải vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến đấy chứ? Cô cầm điện thoại, thấy không phải số Tưởng Úc Nam, cảm xúc trong lòng không ngừng lên xuống như những con sóng xô bờ.

Viêm Lương nghe điện thoại, thấy đối phương ngập ngừng không lên tiếng, cô đành nói trước. “Dì Lương?”

“Nhị tiểu thư, cô có thể…” Dì Lương như có yêu cầu gì đó nhưng lại khó mở miệng, bà do dự một, hai giây mới nói tiếp: “… về nhà thăm Chủ tịch?”

“Sao thế ạ?”

“Tôi cũng không rõ. Sáng nay, Chủ tịch và phu nhân cãi nhau một trận. Sau đó, ông ấy nhốt mình trong thư phòng cả buổi, vừa mới ra ngoài. Chủ tịch bảo tôi gọi cô về nhà một chuyến.”

Viêm Lương ôm trán, cô không hứng thú với đề nghị của dì Lương. “Cháu chẳng có gì nói với ông ấy cả!”

Dì Lương sớm đoán Viêm Lương sẽ trả lời như vậy, lập tức giở chiêu cũ, tận tình khuyên nhủ: “Cô hãy về nhà một chuyến đi, dù sao cũng là cha con. Tuy ông ấy…”

“Dì gọi Từ Tử Thanh về đi! Hai người đó mới thực sự là cha con.”

Nói đến đây, Viêm Lương vô ý ngẩng đầu, chợt sững lại. Tưởng Úc Nam không biết đứng ở cửa thư phòng từ lúc nào. Anh khoanh tay trước ngực, không hề tỏ ra áy náy khi lén nghe cô nói chuyện. Thấy Viêm Lương phát hiện sự có mặt của mình, Tưởng Úc Nam vẫy vẫy ngón tay, coi như chào hỏi cô.

Viêm Lương không rõ Tưởng Úc Nam nghe được bao nhiêu. Cô thực sự không muốn người ngoài biết chuyện nhà cô. Mặc dù anh đã là con rể của Từ gia, về lý mà nói cũng được coi là người của Từ gia nhưng Viêm Lương vẫn sợ bị người đàn ông này chứng kiến trò hề của gia đình mình.

Nói vòng vo vài câu với dì Lương, cuối cùng Viêm Lương cũng ngắt máy. Từ đầu đến cuối cô đều không nhận lời về nhà. Thấy cô để di động xuống bàn, Tưởng Úc Nam mới đi vào phòng.

Viêm Lương nở nụ cười miễn cưỡng. “Anh về lúc nào vậy? Về nhà cũng không lên tiếng…”

“Thấy em đang nói chuyện điện thoại, anh không muốn làm phiền em.”

Tưởng Úc Nam đến bên cạnh Viêm Lương. Cô nhướng mắt nhìn anh rồi lại nhìn màn hình máy tính, bàn tay bất giác sờ vào con chuột.

Viêm Lương vẫn chưa kịp làm gì thì giọng nói trầm trầm của Tưởng Úc Nam đã vang lên bên tai: “Khỏi cần đóng trang web, anh xem tin tức rồi.”

Nghe anh nói vậy, Viêm Lương liền ngẩng đầu.

Tưởng Úc Nam nhìn cô, vẻ mặt vừa bất lực vừa tức cười. Hóa ra anh đã bắt đước ý đồ của cô.

Viêm Lương không hiểu được phản ứng của Tưởng Úc Nam lúc này. Suy đi tính lại, cô chỉ có thể nói một câu: “Em xin lỗi…”

Quan sát kĩ Tưởng Úc Nam, Viêm Lương không phát hiện dù chỉ một tia tức giận trên gương mặt anh. Nhưng sống với người đàn ông này một thời gian, cô cũng biết rõ khả năng không thể hiện cảm xúc ra ngoài của anh, vì vậy, cô hồi hợp chờ đợi câu trả lời. Tưởng Úc Nam trầm mặc chấp nhận lời xin lỗi của Viêm Lương. Anh cúi xuống, đoạt lấy con chuột trong tay cô, giúp cô đóng trang web.

“Hai chúng ta đã đăng ký kết hôn rồi, em tưởng anh tin những tin đồn vô căn cứ của giới báo chí sao?

Nhìn vẻ mặt và đôi mắt không gợn sóng của anh, Viêm Lương cảm thấy mình có thể thở phảo nhẹ nhõm. Nhưng ngay sau đó, anh đột nhiên lên tiếng khiến vai Viêm Lương cứng đờ. “Có điều…”

Một tay Tưởng Úc Nam đang ôm Viêm Lương, tất nhiên anh cũng cảm thấy vai cô cứng đờ. Vì anh đang cúi thấp nên hai người mắt đối mắt, mũi chạm vào nhau. Lúc anh nói, hơi thở nóng hổi của anh mơn man trên bờ môi cô. “…Thời gian còn lại của ngày hôm nay, em hãy bỏ tất cả những chuyện nhức đầu, toàn tâm toàn ý ở bên cạnh anh, coi như một sự bù đắp, được không?

Lúc này, gương mặt hai người chỉ cách nhau vài centimet. Vừa dứt lời, Tưởng Úc Nam lập tức áp sát, giống như anh sẽ hôn. Tuy nhiên, sau khi nghe điện thoại của dì Lương, Viêm Lương quả thật không còn tâm trạng đón nhận nụ hôn của anh. Cô đang phân vân không biết có nên hôn qua loa cho xong thì Tưởng Úc Nam đột nhiên dừng lại. Anh nói: “Anh đói rồi, em đi nấu cơm đi!”

Viêm Lương ngẩn người.

Bàn tay Tưởng Úc Nam từ bờ vai Viêm Lương trượt xuống eo cô, nhẹ nhàng nhấc cô đứng dậy, còn mình ngồi xuống ghế. Bây giờ đổi lại là anh ngẩng đầu nhìn cô, “Anh bận rộn cả ngày, còn chưa được miếng cơm nào vào bụng.”

Viêm Lương im lặng nhìn anh.

Quan sát người đàn ông này từ trên cao, có thể thấy sự mệt mỏi ẩn giấu đằng sau gương mặt bình thản của anh. Anh bận rộn hơn cô nhiều. Sau khi công ty xảy ra sự cố, anh phải ứng phó với hàng loạt tình huống bất ngờ liên tiếp.

“Được thôi!”

Viêm Lương nhận lời, đi vòng qua bàn vi tính ra cửa. Mới đi được vào bước, cô nghe thấy anh nói: “Không được lười biếng như lần trước, gọi đồ ăn bên ngoài để đối phó.”

Viêm Lương dừng bước, trong lòng nghĩ: anh quả nhiên là người đàn ông thù dai. Cô bất giác kéo dài giọng, bày tỏ sự quyết tâm: “Tuân… lệnh!”

Tưởng Úc Nam mỉm cười nhìn theo bóng lưng cô. Khi cô vừa đi khuất, nụ cười trên môi anh cũng vụt tắt.

Trên màn hình máy tính đã tắt hết các trang web, nhưng chương trình theo dõi thị trường chứng khoán vẫn còn hoạt động. Tưởng Úc Nam phóng to trang web, số liệu màu đỏ và xanh lá cây lập tức hiện lên.

Cổ phiếu của Từ thị sau mấy đợt lên xuống thất thường, nay dừng lại ở chỉ số không đến nỗi quá tuyệt vọng.

Sau đó, Tưởng Úc Nam tắt chương trình theo dõi cổ phiếu, tắt luôn cả máy vi tính. Màn hình tối đen phản chiếu gương mặt anh. Trên gương mặt lạnh lẽo ấy từ từ xuất hiện nụ cười, nhưng không giống nụ cười trước đó, nụ cười của anh lúc này có nét châm biếm rõ ràng.

Tưởng phu nhân mất đứt một tiếng đồng hồ để chuẩn bị bữa tối nhưng cuối cùng vẫn thất bại.

Tưởng tiên sinh ngồi bên bàn ăn chứng kiến Tưởng phu nhân trổ tài. Anh sớm đã từ bỏ ý định trước đó, dịu dàng hỏi bà xã: “Hay là… gọi đồ ăn đi!”

Viêm Lương hất đồ ăn cháy sém trong chảo vào thùng rác, sau đó, cô quay đầu trừng mắt với Tưởng Úc Nam. “Em đã làm xong hai món, bây giờ anh mới bảo gọi đồ ăn là sao?”...
Để xem phim bạn nhớ ckick vào ô mũi tên đầu tiên ở trong khung phim đợn 15 đến 30 giây trên chữ Để .đối với phim không có khung phim bạn chỉ cần ấn vào chữ xem online là được.Sử dụng chức năng thu phóng hoặc xoay ngang màn hình của điện thoại để xem đầy đủ khung phim nha
Cùng chuyên mục
Tags:
Liên Hệ: ad.saovn@gmail.com

Giao diện cho PC
 Load: 0.000094s.
sitemap.html
sitemap.xml
urllist.txt ror.xml
[XÓA QU?NG CÁO]