- Anh chịu nghe em nói thật hả?!
- Ừm – Hoàng không cười, nhưng nét mặt đã hiền hơn 1 chút – đi uống “bia dạo” rồi nói chuyện nào.
Hai anh em cùng vào Shop & Go, mua 2 lon Heneken rồi ngồi cạnh nhau trên làn vỉa hè sạch bong, lát đá cẩm thạch ở Quận 1 – trung tâm thành phố. Từng làn gió man mát phả nhẹ vào người Quân cứ như 1 bàn tay dịu dàng, khẽ gỡ mọi nút thắt rối bời trong lòng anh lúc này vậy. Với 1 tâm trạng đã thoải mái hơn, Quân bắt đầu kể cho Hoàng nghe đầu đuôi mọi chuyện, từ sự hiểu lầm tai hại đã vô tình đưa anh đến với Killer, rồi tới những vụ trả thù lặt vặt hết sức trẻ con của anh, và cuối cùng là chuyện anh dần bị cảm hóa bởi Vũ, khi đã biết hết tất cả sự thật về con người vị thủ lĩnh và cả sự thật về mối thù khi xưa…
Hoàng đã bật lên cười sằng sặc khi Quân háo hức miêu tả cảnh anh đã úp nguyên cả cái đầu của tên Luân vào bát hủ tiếu vẫn còn nóng hổi như thế nào. Chàng đội phó vẻ mặt giờ đây đã trở nên tươi tắn, nói đúng hơn là anh cảm thấy thật nhẹ nhõm khi biết Bảo Quân – người em mà anh vô cùng yêu quý - không thật sự là 1 kẻ phản bội xấu xa như anh đã từng nghĩ. Thật ra, những lời nói bóng gió hôm qua của Joker đã bất giác đánh thức 1 điều gì đó trong anh. Anh cảm thấy thật buồn cười khi 1 gã chỉ vừa gặp gỡ Quân mà đã tin Quân đến như thế, trong khi anh với Vũ thì lại không… Thật may mắn là lần này, anh đã cho cậu em và cả chính mình 1 cơ hội…
- Anh sẽ nói với Vũ, thằng lòng dạ sắt đá ấy cần phải biết điều này.
Quân thở dài… lòng anh tuy đã nhẹ nhõm hơn khi đã được nói ra hết mọi uất ức trong lòng mình, nhưng vẫn còn vương vấn 1 chút gì đó…
- Đừng nói gì với Vũ cả, bây giờ có giải thích cỡ nào ổng cũng sẽ không tin đâu. Em bắt đầu hiểu được cái cảm giác của thằng Trung lúc trước rồi. Nói thiệt là em tự ái kinh khủng! mặc dù em biết mình là người có lỗi trước. Nhưng sau bao nhiêu chuyện, chẳng lẽ ổng không thể cho em đến lấy 1 cơ hội? Đến cả anh còn chịu tin và tìm đến em để nghe em giải thích, vậy mà ổng…
- Thật ra… Hoàng ngập ngừng cắt ngang lời Quân – Anh đã từng rất giận cậu, nhưng thật nực cười, người đầu tiên tin cậu trong chuyện này lại là…Joker! Thằng cha đó khiến anh cảm thấy nhục nhã khi phải để đến người ngoài khuyên nên tin đàn em của mình.
- Joker? – Quân trố mắt ra kinh ngạc đến tột độ - cha quái đản đó chỉ mới gặp em có 2 lần.!!
- Joker là người rất nhạy bén, à nhạy cảm thì đúng hơn – Hoàng cười xòa
Quân im lặng mỉm cười, âm thầm cám ơn gã “quái đản” kia rồi anh nhìn sang Hoàng, nói với giọng điệu vừa giỡn hớt, vừa biết ơn:
- Vậy xem ra trong Killer, anh là người thương em nhất rồi.
- Không… - Hoàng thở dài – vì anh không yêu quý cậu bằng Vũ, nên anh mới dễ tha thứ cho cậu.
Phải mất đến mấy giây sau, Quân mới hiểu được câu nói bóng gió của Hoàng. Không phải vì anh không đủ thông minh để hiểu, mà là anh không dám tin vào tai mình nữa. Trái tim Quân bỗng nhiên đập nhanh hơn vì…xúc động, những lời lẽ vừa rồi như tiếp thêm sức mạnh cho tâm hồn héo úa, thiếu sức sống của anh…
- Em không có ý định tự sát. – Quân nói 1 cách kiên quyết – em không thể chết khi còn là 1 thằng tồi tệ trong mắt mọi người được. Em phải sống để chứng minh, Bảo Quân này là 1 người tốt!
----------------†-----------------
Cùng lúc đó….
Trong căn phòng khá chật hẹp của Khởi Sơn, vang lên những âm thanh ồn ào, hỗn độn của loại nhạc dance vũ trường rẻ tiền. Bên cạnh cửa sổ là tên Luân đang vừa rít từng hơi thuốc lá, vừa ngán ngẩm nhìn vào vẻ mặt lo lắng của gã Sơn. Cuối cùng Luân ném thẳng điếu thuốc đã hút xong qua khung cửa sổ, rồi vội với tay tắt tiếng nhạc đinh tai nhức óc phát ra từ chiếc máy hát 1 cách khó chịu
- Nhìn mặt mày h ãm tài quá vậy Sơn? – Luân nhăn nhó – làm tao đang vui cũng cụt hết cả hứng!
- Bố mày! – Sơn rít qua kẽ răng – mặc dù thằng Vũ đã chịu nghe lời Joker để đấu giao hữu làm hòa, nhưng cái chuyện nó bỏ qua cho tao dễ dàng như vậy lại làm tao lo b ỏ mẹ!
Luân tặc lưỡi vẻ cực kì ngán ngẩm, những lúc nhìn gả Sơn sợ hãi như thế này, Luân lại thêm khinh thường gã hơn. Thật ra cái mục đích để hắn làm bạn với Sơn cũng chả tốt đẹp gì, cốt chỉ để lợi dụng quyền thế của gã thủ lĩnh ngu ngốc, bù nhìn này thôi. Luân đảo đôi mắt gian manh của hắn, suy nghĩ đăm chiêu về 1 điều gì đó khá lâu…rồi nói với giọng điệu thích thú:
- Mày…có muốn thằng Vũ biến mất trên cõi đời này không Sơn?
Sơn trố mắt vẻ khó hiểu, nhìn chằm chằm “ông bạn quý hóa” của mình
- Tao vừa chôm được…khẩu súng còn nguyên ổ đạn của ông già tao – hắn nở nụ cười rộng đến mang tai trông cực kì hiểm ác – với tài thiện xạ của Chí Luân này, chỉ cần 1 viên là tao có thể tiễn nó về chầu ông bà…
- Thằng điên – Sơn toát mồ hôi lạnh, nhưng lại vội phì cười để che giấu sự sợ hãi – rồi sau đó mày cũng ở tù mọt gông vì giết người!
Luân phá lên cười sằng sặc như phát rồ, rồi hắn khoái chí nói:
- Tao sẽ lợi dụng trận đấu giao hữu vào ngày mai để hành động. 1 lùm cây hoặc 1 bức tường gần đó sẽ là lá chắn cho tao và đương nhiên sẽ chẳng ai phát hiện ra nếu mày giữ kín cái mồm của mày. Sơn ạ, mày không cần phải làm gì hết, mày chỉ việc làm mồi câu, dụ dỗ con mồi đến miệng súng của gã thợ săn này thôi, hahaha…
Lúc này thì gã Sơn thật sự cảm thấy run sợ trước ánh mắt sắc lẻm như dao và tâm địa độc ác của tên Luân. Nhưng việc cấu kết với nhau để đặt dấu chấm hết cho “Huyền Thoại Bất Bại” kiêm kẻ thù của gã quả thật…là lời đề nghị vô cùng hấp dẫn, khiến gã không thể nào chối từ…Phải…nếu như Vũ biến mất, cái gai trong mắt sẽ không còn, gã có thể tự do “tác oai tác oái” mà không lo lắng gì nữa… Gã dự định sau khi tên Luân bắn được Vũ xong rồi bỏ chạy, gã sẽ giả vờ cử bọn đàn em đuổi theo “tên sát nhân” trước để tránh trường hợp tụi Killer điên tiết lên mà dí theo tóm cổ được Luân. Và việc gã ở bên cạnh Vũ suốt thời gian diễn ra trận đấu, sẽ là chứng cứ ngoại phạm tuyệt vời cho gã…Gã ngu ngốc nghĩ thế và bật cười lên như nắc nẻ…
Chợt lúc ấy…
“Xoảng!”, có tiếng ly vỡ ngoài cánh cửa phòng đã đóng kín khiến 2 tên ác độc kia đồng loạt giật bắn mình, rồi bằng tốc độ nhanh nhất có thể, gã Sơn lao đến mở tung cánh cửa 1 cách mạnh bạo…và gã thật sự thót tim khi trông thấy cô em gái Khởi Vân đang đứng…chết lặng ngay trước mắt mình…
Vân sẽ làm gì để cứu người yêu của cô khỏi 2 kẻ tàn ác này?
Chương 17 : Giải cứu.
Vân siết chặt 2 tay lại, trợn trừng đôi mắt rực lửa chứa đựng sự tức giận đến tột đỉnh của mình và lao đến tên Luân với 1 thái độ cực dữ dằn khiến hắn phải hoảng sợ, khẽ lùi về sau và vịn hờ vào chiếc ghế gỗ. Gã Sơn nhanh chóng ôm chặt cô em lại rồi thúc giục Luân đi về, nhưng tên này vốn gian manh hơn Sơn nghĩ rất nhiều. Làm sao hắn có thể an tâm ra về khi mà Vân – người yêu của Vũ – đã nghe hết kế hoạch của hắn. Tên Luân nhanh chóng lấy lại bình tĩnh sau 1 cái thở mạnh, rồi nói nhanh:
- Con “sư tử cái” này đã biết hết rồi, nó sẽ làm vỡ kế hoạch của tụi mình nếu không làm gì đó để ngăn nó lại. Mày hiểu không?!
- Khốn kiếp!! – Vân hét lên, đá chân lia lịa về phía hắn – mày dám động đến anh Vũ, tao thề sẽ làm cho mày sống không bằng chết!!
Sơn hơi xanh mặt, cố ôm chặt cô em đang vùng vẫy quyết liệt và nhìn dáo dát tên Luân như muốn xin ý kiến của hắn. Luân tặc lưỡi vẻ chán chường rồi đột nhiên nói với giọng điệu nghiêm trọng, cốt chỉ để hù dọa ông bạn:
- Mày…ngu quá! Để cho nó “tự do” như thế này thì 100% là thằng Vũ sẽ biết hết chuyện tụi mình định làm, và chắc chắn lần này nó khỏi cần phải thông qua Joker, mà sẽ tự tiện phế luôn cái võ công chết tiệt của mày!
- Vậy tao phải làm sao?! – Sơn gằng giọng – nó là em gái tao đó.!
- Trói nó lại trước đã, giữ yên nó cho tao.!
Dứt câu, Luân vội lục tung hết mọi ngăn kéo trong phòng của Sơn và lôi ra vài cuộn băng keo trong cỡ lớn. Sau đó hắn ra lệnh cho ông bạn đặt Vân ngồi trên chiếc ghế gỗ, rồi nhanh tay quấn băng keo quanh người cô thật chặt vào chiếc ghế, trông cứ như xác ướp vậy. Hắn kĩ lưỡng quấn luôn cả tay và chân Vân lại khiến cô không thể nhúc nhích gì được cả, Vân mặc dù khá mạnh mẽ nhưng cũng chỉ là sức lực của 1 đứa con gái so với 2 gã đàn ông này. Tên Luân còn mạnh bạo dán luôn cả miệng cô lại khi chẳng thể nào chịu nổi tiếng la hét ỏm tỏi của cô nữa. Xong xuôi, hắn nhìn lại “tác phẩm” của mình vẻ khá hài lòng rồi bật cười lên như nắc nẻ. Nhưng sự hài lòng đó vẫn chưa đạt đến mức tối đa, đơn giản là vì…Vân đã biết hết mọi kế hoạch này, đồng nghĩa với việc sự an toàn của hắn bị đe dọa và hắn dự định sẽ khử cô để bịt đầu mối bất cứ lúc nào hắn thấy cần thiết. Đương nhiên, tên đê tiện này không dại gì mà nói ra âm mưu tàn ác này cho gã Sơn biết cả. Sau đó, hắn ung dung ra về, không quên căn dặn Sơn trông coi cẩn thận cô em gái
- Nhớ 4 giờ ngày mai ở bãi đất hoang đó – Luân liếc mắt sang Vân – và đừng để con em của mày làm hỏng kế hoạch của tụi mình!
Đoạn hắn bước ra ngoài và đóng sầm cánh cửa lại khiến nó vang lên âm thanh khó chịu tựa như 1 hồi chuông báo tử! Đến lúc này thì gã Sơn hơi bối rối nhưng vẫn cố làm nét mặt uy quyền nhất có thể
- Mày chỉ cần ngồi yên như thế này thôi, nếu ngoan ngoãn, tối mai anh sẽ thả mày ra. mày là em gái tao, vì thế mày phải nghe lời tao, hiểu chưa?!
Vân lắc đầu nguầy nguậy và vùng vẫy như điên loạn nhưng cũng không ăn thua gì với những vòng băng dính quá chặt. Gã Sơn nhếch mép cười đắc chí rồi đứng phắt dậy. Một nỗi sợ hãi xen lẫn niềm vui đến cực độ quấn lấy gã. Ngoài những mối hận thù khi xưa, gã còn rất ghét khi phải chứng kiến cảnh cô em gái quen với kẻ thù không đội trời chung của mình. Nên gã vô cùng khoái chí khi nghĩ đến việc Vũ sẽ hoàn toàn biến mất khỏi cuộc sống của gã…và bật cười lên như 1 thằng điên… Rồi Sơn chậm rãi bước ra khỏi phòng, để lại Vân đang cố bật những âm thanh chua chát, đầy sự phẫn nộ thoát ra từ đường thở của mình. Cô toát mồ hôi lạnh khi nghĩ đến việc Vũ sẽ nằm bất động quanh 1 vũng máu đỏ tươi vì bị viên đạn khốn khiếp của tên Luân cắm sâu trong tim…
Nước mắt cô trực trào ra vì sự sợ hãi đến cùng cực lấn át…Vân cảm thấy trái tim mình như nóng dần lên giống như có ai đó đang châm lửa thiêu đốt nó vậy…sự lo lắng, bồn chồn khiến đầu óc cô rối bời như tơ vò, không thể có được 1 suy nghĩ sáng suốt nào cả…. còn gì đau khổ hơn… khi chỉ biết bất lực chờ đợi tử thần lạnh lùng đến rước người yêu mình đi bằng lưỡi hái đáng sợ của gã…chưa bao giờ trong đời Vân, cảm thấy sợ hãi đến điên cuồng như bây giờ…
BĂNG NHÓM HỌC ĐƯỜNG (Complete)
Nước mắt Vân cứ trực trào tuông ra vì sợ hãi....
---------------†---------------
3 giờ chiều hôm sau…
Quân vừa đi vừa lật tới lật lui quyển sách mình vừa mua được thì bỗng… 1 giọng nói thân thiết vô cùng giả tạo cất lên từ phía cổng nhà quen thuộc của anh
...