- Đi vào chứ sao? – Nó tự tin.
Cả lớp nó bỗng dưng rộn ràng, báo hiệu tốt lành, có người đang đi tới.
- Lâm Duy, ôi, anh đến đây tìm ai vậy? – Một đứa con gái hỏi.
- Anh có muốn đi chơi cùng em không? – Một đứa con gái khác.
- Lâm Duy, đừng đi chơi với nó, đi với em nè! – Đứa con gái khác nữa xen vào.
- LAM BÌNH, CÔ CÓ RA KHÔNG? – Lâm Duy quát lên giận dữ.
- Đây đây, cứ thong thả cho đời yên ả, đến muộn có ảnh hưởng gì đến hòa bình thế giới đâu? – Nó kéo Hân Hân chạy lại chỗ có đám lửa cháy phừng phực.
- Ai đây? – Lâm Duy chỉ vào Hân Hân.
- Bạn tôi. – Nó giới thiệu.
- Sao cô bảo chỉ mình cô thôi? – Lâm Duy vẫn chưa hết giận.
- Có bạn tôi đi cùng không được à? Lỡ anh có làm gì tôi thì tôi vẫn có người bảo vệ hoặc ít ra cũng làm nhân chứng trước tòa chứ? – Nó cãi.
- Tùy cô! – Cậu nói rồi bước đi.
Lâm Duy dắt theo hai cái đuôi đến phòng của hội BF, nơi có 3 chàng trai đang đứng đó chờ.
- Lâm Duy, nhanh lên, sắp đến giờ hẹn rồi! – Key giục khi vừa thấy Lâm Duy bước vào phòng. Quay sang nó – Lam Bình cũng đến à? Ai đây – Chỉ Hân Hân.
- Đây là bạn em, Hân Hân. Anh Key không ngại cho bọn em theo cùng chứ? – Nó hỏi.
- Tất nhiên là không? Bạn của bạn là bạn của tụi anh. Mà bạn của bạn của bạn thì cũng là bạn của tụi anh mà!
Nó cười phá lên vô tư vì câu nói đùa của Key.
- Cô không thể bớt nói đi một chút được à? – Lâm Duy cáu.
- Anh cứ làm như mình nói ít lắm ý! – Nó chọc ngoáy Lâm Duy.
- Hân Hân học cùng lớp với Lam Bình à? – Jun hỏi để xua đi cuộc chiến giữa nó và Lâm Duy.
- Vâng! – Hân Hân nhỏ nhẹ.
Bốn chàng trai lao vào chuẩn bị những thứ cần thiết. Hân Hân kéo nó ra một góc, hỏi:
- Nè, sao mình thấy bạn với mấy người đó thân quá vậy?
- Mình chỉ thân với mỗi anh Key thôi à! Còn ba người đó thì một người y như ma, hai người mới nói chuyện có một lần nên cũng không rõ lắm! – Nó cười trừ.
- Lam Bình, đi nhanh đi! – Lâm Duy thúc giục.
Bốn chàng trai và hai cô gái bước nhanh về phía phòng hẹn. Đó là một căn phòng nằm trên dãy phòng điều hành của trường, rộng và tiện nghi.
- Chắc lát nữa hai người họ mới đến. – Nguyên Hoàng lên tiếng phá tan bầu không khí tĩnh lặng.
- Tại sao lại phải bày ra trò này? – Nó hỏi.
- Thực ra thì chỉ là muốn biết mặt nhau nên mới làm vậy chứ đâu có ác ý gì đâu! – Nguyên Hoàng nhún vai.
Khoảng vài phút sau, cánh cửa phòng cũng từ từ mở ra, Thiên Minh bước vào và câu đầu tiên cậu hỏi là:
- Lam Bình, sao cô cũng ở đây?
Những người có mặt ở đó không khỏi ngạc nhiên. Bao nhiêu người ngồi đó không hỏi, sao lại đi hỏi cô nhóc mà mình đã từng đánh cơ chứ?
- Thích thì đến thôi? Sao có phiền hà gì không? – Nó nhanh nhẩu.
- Không, không sao! – Thiên Minh phẫy tay.
- Người kia đâu? – Key hất hàm.
- Cậu ấy sẽ vào sau.
Cánh cửa lại được mở ra một lần nữa, và một tên con trai bước vào….
“Rầm” Hân Hân ngã lăn xuống ghế, mặt xanh nhợt nhạt.
- Hân hân, bạn sao vậy? Tỉnh lại đi! – Nó bật khóc, ôm lấy cô bạn.
Mọi người xúm lại, ngạc nhiên nhưng chỉ có một người hiểu lí do vì sao….
- Làm ơn đưa bạn tôi đi bác sĩ đi! – Nó khẩn cầu mấy chàng trai quanh nó.
- Bây giờ không thể ra ngoài được, học sinh BFM đang ở ngoài đó. Nếu…. – Nguyên Hoàng lo lắng.
- Híc híc… – Nó khóc, nó lo cho Hân Hân nhiều lắm.
- Đặt cô ấy nằm lên ghế đi, cô ấy không sao đâu, nghỉ một lát lại khỏe ngay ấy mà! – Key khám xét.
- Sao anh biết? – Nó hỏi.
- Trước đây, anh từng tham gia lớp sơ cứu rồi, xếp loại A chứ không đùa đâu! – Key tự hào.
Rất nhanh chóng, Hân Hân được đặt nằm trên ghế, vẻ lo lắng hiện lên trên mặt mỗi người.
- Cô ấy sẽ không sao chứ? – Lâm Duy hỏi.
- Không sao, chỉ bị shock thôi! – Key ra vẻ hiểu biết.
- Shock ư? – Nó ngạc nhiên.
- Umk… Theo sơ bộ là vậy! – Key an ủi nó.
- Mấy người có thể cho tôi xin một thỉnh cầu được không? – Thiên Minh lên tiếng.
- Nói đi! – Là Lâm Duy.
- ………………..*((*%^$%#^#^%$&%*&^(%……………………….
- Không được! – Nó phản đối.
- Lam Bình, tôi xin cô đấy! Tôi đảm bảo sẽ không có gì nguy hiểm cả. Xem như cô hãy cứu lấy một người đang chết đi vì quá khứ đi! – Thiên Minh nài nỉ làm nó xiêu lòng mà nó cũng không thể hiểu ý nghĩa sâu xa trong câu nói của Thiên Minh.
Cả bọn nó kéo nhau ra ngoài. Trong phòng lúc này chỉ còn lại hai người….
Trở lại với Hân Hân đang mơ màng trong giấc mộng, bỗng nó cảm nhận được một hơi ấm thân thuộc, một nụ cười xa xăm đâu đó lại hiện về, kí ức của quá khứ lại trở về với hiện tại….
Từ từ nhấc đôi mi nặng trịch, nó nhìn thấy một người đang đứng đối diện cửa sổ. Vừa ngồi dậy đã thấy đầu mình đau như búa bổ.
- Cô tỉnh rồi à? Vậy thì tôi có thể đi rồi! – Chàng trai chạy đến cạnh nó, cười hiền rồi quay lưng đi.
- Thiên…Bảo – Nó gọi lại, giọng tuyệt vọng.
- Sao bạn biết tên tôi? – Chàng trai tên Thiên Bảo ngạc nhiên vì trong trường chỉ có mình Thiên Minh biết cậu!!!
Còn nó, đầu nó quay cuồng. Sao thế này? Dường như có một tiếng sét đánh ngang tai nó, đau….
- Sao mình lại không biết tên cậu được chứ? Thậm chí….híc… – Nước mắt nó tuôn rơi – còn nhiều hơn cả một cái tên…..
Thiên Bảo trố mắt nhìn dòng nước mắt nhạt nhào trên mi nó, luống cuống:
- Này, sao bạn lại khóc, tôi…tôi…làm gì không phải sao? – Cậu sợ nhất là nước mắt con gái, nó làm cậu yếu lòng.
- Cậu có biết mình nhớ cậu nhiều lắm không, Thiên Bảo? – Nó cúi mặt, khóc nấc lên.
- Sao lại nhớ tôi??? – Thiên Bảo vẫn một mực muốn vò xé tâm can nó và cậu đã làm được, nhưng lời cậu nói thực sự đã làm nó đau lòng.
Nó ngước mặt lên nhìn đứa con trai trước mặt nó, ánh mặt dường như phản chiếu một nỗi buồn vô hạn:
- Cậu….quên mình rồi sao?
- Vốn dĩ tôi đã gặp bạn bao giờ đâu? – Thiên Bảo nhún vai.
Nước mắt nó từ đâu ùa ra xối xả. Nó đã tự hứa với bản thân mình rằng sẽ không khóc trước mặt Thiên Bảo, người đã từng bỏ rơi nó nhưng…nhưng khi nhìn thấy cậu ấy, nước mắt nó cứ tuôn rơi, nó không thể kiểm soát nổi cảm xúc của mình….kí ức của ngày xưa cứ gào thét trong tâm can, âm ĩ trong lòng nó…. Sao thế này? Thiên Bảo không nhớ nó thật hay là đang muốn lãng tránh nó, một đứa con gái đã từng là “một nửa” của cậu….
Cùng lúc đó, mọi người ùa vào, Lam Bình chạy đến ôm nó:
- Bạn tỉnh rồi, sao lại khóc? – Quay sang Thiên Bảo – Cậu đã làm gì bạn tôi?
- Ơ…tôi… – Thiên Bảo ấp úng.
- Đừng giả nai nữa, trong phòng chỉ có mỗi cậu và bạn ấy? Sao bạn tôi lại phải khóc cơ chứ? – Mắt Lam Bình ánh lên một nỗi giận, giận thay cho bạn mình.
- Quả thật tôi không hiểu bạn ấy nói gì cả. Bạn ấy bảo nhớ tôi rồi bảo tôi quên bạn ấy trong khi…tôi…tôi chưa gặp bạn ấy bao giờ… Tôi…. – Thiên Bảo ra sức thanh minh cho mình.
Nghe tới đây, Hân Hân chạy ngay ra khỏi phòng, để lại đằng sau những ánh mắt khó hiểu nhưng vẫn chỉ có một người hiểu điều đó….
==========================
Nhân vật mới:
Hoàng Thiên Bảo: Một tay play có đẳng cấp, là mối hiểm họa của những tay chơi khác nhưng chỉ được học sinh trong trường biết đến với cái bí danh là “chàng trai bí mật”, thay bồ như thay áo nhưng lại sợ nhất là nước mắt con gái…. Cậu là một trong hai thủ lĩnh của FM và cũng là bạn trai cũ của Hân Hân.
Một năm qua đi, mình tưởng rằng có thể quên được cậu nhưng không. Thực tế là mình không đủ sức để làm điều đó!Lúc cậu nói lời chia tay cho đến bây giờ cứ như là mới hôm qua vậy. Cậu không biết mình đã khổ sở thế nào để khóa cậu vào tận đáy lòng, nơi góc khuất u tối của trái tim để ánh sáng không thể soi chiếu đến, để mình không cần phải thấy mặt cậu, để rồi nhớ, rồi suy nghĩ viễn vông về một tương lai…có cậu và…có mình….
Lắm lúc, mình cứ ngỡ rằng mình con có cậu bên cạnh để cho mình mượn cánh tay mỗi lúc đi xem phim kinh dị, để làm khăn giấy “di động” cho mình mỗi lần xem phim Hàn, rồi lại cho mình hơi ấm vào những ngày đầu đông buốt giá. Nhưng cũng may suy nghĩ ấy không đeo bám mình quá lâu để rồi lại khóc như một con điên sau một cuộc tình tan vỡ….
Người ta bảo rằng “Trên đời này chỉ có một tình yêu, còn thứ “na ná tình yêu” thì có rất nhiều”. Rốt cuộc thì tình cảm giữa cậu và mình là “tình yêu” hay chỉ là “thứ na ná tình yêu” mà thôi!!!!
Cậu biết không, sau cái ngày định mệnh ấy, hình ảnh của cậu cứ bám riết lấy mình, ở đâu mình cũng nhìn thấy cậu đang cườii với mình. Mình thật ngốc phải không? Nếu tình cảm giữa cậu và mình thực sự là “tình yêu” thì suốt đời này, mình sẽ sống trong những tình cảm chỉ là “na ná tình yêu” mà thôi! Nhưng nếu một một ngày nào đó, mình tìm thấy tình yêu thực sự cảu mình rồi, tìm được một nửa có thể bảo vệ và cho mình cảm giác an toàn, mình sẽ cười và nhận ra rằng tình cảm của cậu và mình chỉ là thứ “na ná tình yêu”…… Nhưng, mình muốn cậu biết rằng mình chưa bao giờ hối hận vì yêu cậu…..
Nhưng tại sao cậu lại xuất hiện cơ chứ? Tại sao khi mình đã gần như quên được cậu thì cậu lại xuất hiện, lại gieo vào lòng mình một nỗi đau mới khi mà cậu phẩy tay coi như không quen mình. Mình biết là mình không xứng với cậu nhưng cũng đâu đến nỗi cậu phải đối xử như thế với mình….Mình buồn lắm….Cậu biết không….Trong đầu mình không ngớt hỏi, hỏi những câu hỏi tại sao ngốc nghếch mà những câu hỏi đó đều mang tên cậu…Thiên Bảo à….
===========================
- Hân Hân này, chúng ta là bạn phải không? – Nó nghẹ ngàng ngồi cạnh Hân hân.
- Umk! – Hân Hân gật đầu.
- Vậy bạn có thể chia sẻ với mình mối tâm tư đang uất nặng lòng bạn không? Mình biết bạn có chuyện mà. – Nó gợi chuyện.
- Lam Bình….^*^(^*%&$#%$%^&$&%&………..
- Cậu ấy…vờ như không quen bạn thật à? – Nó hỏi lại như không tin vào tai mình.
- Umk…. – Hân Hân suýt khóc.
Còn nó, nó vừa giận vừa khó hiểu. Và nó quuyết định sẽ làm cho ra nhẽ chuyện này.
Tại phòng của hội BF
- Mọi người có ai biết người hôm qua không? – Vừa đạp cửa bước vào, nó hỏi một câu khiến ai cũng trố mắt nhìn.
- Người hôm qua nào? – Nguyên Hoàng hỏi lại.
- Tên gì gì đó của FM ý!
- Thiên Bảo hả? – Key hỏi.
- Đúng rồi, anh biết gì về cậu ấy không? – Nó như tóm được phao.
- Cô hỏi làm gì? – Lâm Duy vừa nhìn thấy nó là bắt đầu…ngứa miệng.
- Vô duyên, có chuyện mới hỏi chứ không có chuyện hỏi làm chi? – Chiến tranh bùng nổ rồi đây!
- Vậy thì về đi, chả moi được thông tin gì đâu! – Lâm Duy đuổi khéo nó.
Nó mặc kệ, dù sao nó cũng không phải đứa dễ dàng hạ bởi những lời nói khó chịu của “tên chồng hắc ám”.
- Bạn làm mình lo đấy, bạn đến đây làm gì? – H