watch sexy videos at nza-vids!
Đọc truyện teen, tiểu thuyết, truyện tình yêu, truyện teen full, đọc truyện cập nhật mới,
Wap giải trí - Đọc truyện

wap xem phim miễn phí
Thông báo mới
Lưu ý Cái quảng cáo các bạn thấy nó trôi trên màn hình mà các bạn thấy là quảng cáo của sever mình không tắt nó đi được, để ẩn nó bạn chick vào dấu X bên trên góc trái của ảnh nha
Lưu ý nếu bạn thấy Xtscript error: timeout Click vào đây để sửa lỗi
Lưu ý Các bạn ấn play rồi nhớ đợi video load khoảng 30s - 50s nhé, à nhớ Zoom cho vừa màn hình nhé..!
HoT vnchat.net wap kết bạn 4 phương Vào ngay
» » Có một điều em không biết... Anh yêu em ( phần 3 )
Tìm kiếm » Tệp tin (0)
↓↓

Có một điều em không biết... Anh yêu em ( phần 3 )


Đăng Admin
Lượt Xem : 4.5 sao trên 1024người dùng 2611
Chia sẻ: SMS Google Zing Facebook Twitter


- Không, cô thật giống trẻ con đấy, cô cũng mê tính dị đoan nhỉ? – Lâm Duy xua tay.

- Đâu có, đó là sự thật, mẹ tôi bảo vậy mà! – Nó vênh vênh. Bất cứ điều gì mẹ nó nói, nó đều tin đó là sự thật.

Lâm Duy xoa nhẹ đầu nó rồi chỉ lên ngôi sao mà theo nó có tên là Lam Bình, nói nhỏ:

- Cô ko thấy ngôi sao đó đơn độc lắm sao? Bạn bè nó ở xung quanh mà nó lại cứ nằm ở đó một mình.

- Nó đâu có nằm ở đó một mình, nó ở cùng mặt trăng. Mặt trăng là của ngôi sao và ngôi sao cũng là của mặt trăng – Nó phân bua.

Lâm Duy vỡ lẽ, cậu nhìn ngôi sao nhỏ rồi lại nhìn vầng trăng huyền hoặc bên cạnh, ngôi sao là của mặt trăng? Mặt trăng là của ngôi sao? Phải, ko biết đến bao giờ nó mới tìm được mặt trăng của mình…

Trăng vẫn rải ánh sáng mờ ảo xuống trần thế, ban phát hơi lạnh se se cho những con đường, và gợi nên thứ tình tình cảm kỳ lạ trong mỗi tâm hồn nhỏ bé…

Bên cạnh ông trăng, một vì sao nhỏ vẫn tỏa sáng, nhưng ánh sáng yêu ớt hơn. Liệu trăng có bao giờ biết rằng Ngôi sao là của mặt trăng và mặt trăng là của ngôi sao?!?



Hai con người, hai suy nghĩ cùng đứng nhìn về một hướng cho đến khi chàng trai quay lại cốc đầu cô gái:

- Đồ trẻ con, ngủ sớm đi, tôi về!

- Đồ người lớn, về đi, tôi ngủ! – Nó nhướn người cốc đầu trả đũa Lâm Duy.

Cậu định nói gì đó rồi lại thôi.

“Cô thích tôi phải ko? Chắc là ko đâu nhỉ? Vì nếu thích tôi thì làm sao cô có thể đứng ngắm trời đêm nãy giờ!?!” Lâm Duy lắc đầu rồi bước đi.

“Anh ko biết phải ko Lâm Duy, chính tôi cũng vậy, cũng ko biết là mình thích anh từ bao giờ nữa nhưng mà quả thật tôi rất khâm phục bản thân mình đấy! Cười cười nói nói mặc cho cơn đau cứ xuyên suốt trong lòng…” Nó thở hắt ra, quỵ xuống rồi tựa đầu vào lá chắn ban công.

===============================

Sáng hôm sau, nó đang loay hoay soạn sửa đến trường thì một vật gì đó trong túi áo rơi ra ngoài.

Ánh nắng chiếu vào làm vật đó lóa lên, nó liền chạy lại nhặt và nhận ra chiếc đồng hồ gia bảo của Tiểu Tiên. Từ hôm đó đến giờ, cô bạn ko nói với nó câu nào, chẳng thèm hỏi thăm nốt, ko biết có chuyện gì ko?!?

- Lát nữa chắc phải đem đến lớp trả cho bạn ấy thôi! – Nó nhủ thầm rồi cất chiếc đồng hồ vào túi áo.

Lon ton chạy vào lớp với cái chân đã bớt đau hơn, nó tiến thẳng đến bàn Tiểu Tiên.

- Hey! Trả cho bạn nè, mình quên mất! – Nó cười tươi hớn hở.

Tiểu Tiên tròn xoe mắt nhìn nó như là một người ngoài hành tinh vậy, lắp bắp:

- Bạn…bạn…

- Mình trả đồ cho bạn mà, lần sau ko được làm mất đâu nhá! – Nó dúi chiếc đồng hồ vào tay Tiểu Tiên.

- Hứ! Bạn đóng kịch làm gì? Muốn gì thì nói đi! – Cô bạn nhếch mép, giọng lạnh băng.

- Muốn gì ư? – Nó nhăn mặt khó hiểu – Mình chỉ muốn trả đồng hồ cho bạn thôi mà! – Nó ngô nghê.

Tiểu Tiên thu hết sự chú ý về vẻ mặt thành khẩn của nó, rụt rè hỏi:

- Bạn…ko trách gì tôi à?

- Ko, hôm đó bạn làm mình lo quá, mà sao bạn về được nhà vậy? Bạn đã đi đâu? – Nó hỏi tới tấp.

- Mình…. à…. mình thấy bạn lâu về quá, chạy đi tìm nhưng mãi ko gặp được bạn. Lát sau mình quay lại chỗ cũ ngồi đợi rồi ngủ thiếp đi, tỉnh dậy thì thấy đang ở nhà, chắc pama mình đi tìm. – Tiểu Tiên kể một mạch rồi cười trừ.

Nó tin ngay lời cô bạn rồi nháy mắt:

- Xin lỗi đã để bạn chờ lâu.

- Bạn ko sao là tốt rồi!

Lúc nó vừa vào chỗ, Tiểu Tiên rút điện thoại ra rồi nhắn tin cho một ai đó.

“Chị à, con nhỏ đó ko nghi ngờ gì cả? Em vẫn còn trong vòng chơi phải ko chị?”

Send. Một nụ cười đầy nham hiểm nở trên môi cô bạn nhỏ.

Ra về.

Trên sân trường vắng ngắt có hai cái bóng in dài đang di chuyển. Khoảng cách là khá xa giữa hai cái bóng và giữa hai con người cũng vậy.

- Anh Key! – Hoài An gọi theo.

-…..

- Đợi em với! – Cô nhóc vừa thở hổn hển, vừa chạy theo.

- Xin em đừng đi theo anh nữa! – Key ko ngoảnh mặt lại nhìn cô bé lấy một lần.

- Nhưng em thích anh. – Hoài An khẳng định.

- Nhưng… anh thích….chị gái em! – Key nói nhỏ dần rồi bước đi nhanh hơn.

- Ahhh! – Cô bé ôm lấy bụng rồi hét lên.

Key quay lại thì thấy Hoài An đang ngồi trên sân, hai tay ôm lấy bụng, môi mím chặt vì đau.

- Em sao vậy? – Key chạy lại.

- Đau quá, ko đi nổi nữa rồi! – Cô bé nhìn Key cầu cứu.

- Để anh đưa em đến bệnh viện. – Key hốt hoảng bế thốc cô bé lên mà ko để ý đến đôi mắt xoe tròn đen láy của cô bé đang nhìn cậu chằm chằm.

Hoài An ko còn kêu la nữa, chỉ ngoan ngoãn nằm im. Bỗng cô bé bật lên một tiếng cười trong trẻo:

- Được anh bế thích thật! Biết anh tốt bụng vậy, em đã dùng cách này sớm hơn. – Hoài An vòng tay ôm lấy cổ Key nhưng bất ngờ, anh chàng trừng mắt nhìn cô gái đang nằm trên tay mình làm Hoài An sợ hãi.

Key thả Hoài An xuống đất một cách mạnh bạo rồi bước đi thẳng với vẻ mặt hậm hực. Nói thực, Key ghét ai lừa dối cậu dù người đó….có là người cậu yêu thương nhất.

Key đã đi được một đoạn khá xa, nhưng lại ko hề nghe thấy cái giọng nói líu lo của cô bé ban nãy, một nỗi lo lắng trỗi dậy trong lòng.

Cậu ngoảnh mặt lại và hốt hoảng nhận ra cái thân hình nhỏ bé đó vẫn nằm sõng soài giữa sân trường đầy nắng. Liệu có phải Key đã quá mạnh tay?

- Này, ko sao chứ? Muốn nằm vạ hả? – Key đứng đút tay vào túi quần, đứng nhìn Hoài An nằm dưới đất. Cậu ko muốn bị cô bé lừa thêm một vố nào nữa.

- Anh đi nhá! – Key dợm bước nhưng hình như vẫn chẳng nhận được phản ứng gì của cô bé. Cậu hốt hoảng cúi xuống, nâng đầu Hoài An lên với vẻ lo lắng thực sự.

- Có nghe anh nói gì ko vậy? Này…. – Key vỗ vỗ vào má cô bé nhưng cũng ko ai trả lời.

- Thôi được rồi, xem như anh chấp nhận để em lừa thêm một lần nữa, và đây là lần cuối cùng nhá! – Key nhếch mép rồi lại cõng Hoài An đi.

Trên lưng cậu, Hoài An nở một nụ cười hài lòng.

“Em yêu anh nhiều lắm! Nhưng xin lỗi vì có lẽ đây ko phải là lần cuối cùng như anh mong ước đâu! Nhất định anh sẽ phải yêu em như em đã từng yêu anh…. nhất định là vậy!!!”



- Mày dám ăn cắp tiền của một bà già ư? – Một tên con trai vừa nghiến răng, vừa luôn tay đánh thùm thụp vào người tên trộm đang nằm lăn dưới chân cậu thanh niên kia.

- Anh ơi….xin anh tha cho em… em trót dại anh ơi… – Tên trộm nói ngứt quãng và hét lên những tiếng thét kinh hoàng.

Máu từ vết thương chảy loang dài trên đường, áo tên nằm dưới đất thấm đỏ và dính bết vào người, tay cậu thanh niên kia cũng đầy máu, những giọt máu…không phải của cậu.

- Tha cho mày để mày tiếp tục hại người à? – Người kia vẫn không buông tha, đám thẳng vào mặt tên đó làm một luồng nước màu đỏ tuôn ra từ miệng.

- Đủ rồi đấy? Muốn giết người để vào tù bóc lịch hả? – Tên bên cạnh đang đứng yên quan sát thì vội vàng lên tiếng.

- Mặc tớ. Hắn ta đáng vậy. – Vẫn tiếp tục bạo lực mặc tên trộm khóc lóc thảm thiết, kêu gào khảm cổ.

- Thiên Bảo! Cậu hãy xem lại mình đi. Có thật sự cậu muốn đánh tên kia chỉ vì hắn ăn cắp tiền cảu bà già ko? Hay… hay cậu cần ai đó để trút giận? Cậu cần ai đó để đánh, vì thấy người khác đau, cậu nghĩ rằng mình sẽ bớt đau hơn? – Câu nói cuat Thiên Minh đâm trúng tim đen của Thiên Bảo, cậu ta ngừng tay và đứng dậy, lững thửng bước đi…

“Thiên Bảo, tớ phải làm gì? Làm gì để kéo cậu ra khỏi giấc mộng ko đáng có này?” – Thiên Minh nhìn theo cậu bạn, lắc đầu rồi quay lại nói với tên nằm dưới đất:

- Biến đi trước khi cậu ta quay lại. – Chỉ là một lời đe dọa thôi bởi cậu biết Thiên Bảo sẽ không bao giờ quay lại.

Trên vỉa hè, bóng một thằng con trai lững thững bước đi, những bước chân mệt mỏi, những bước chân vô định vì thằng con trai đó thậm chí còn chẳng biết mình đang ở đâu và mình sẽ đi về đâu…

Những lời nói của Thiên Minh lại ong ong trong đầu cậu. Có thực sự là chỉ vì thấy chuyện bất bình mới đánh? Đừng biện mình bởi đã trên một lần, cậu bỏ qua các vụ cướp đường sau lưng mình với ánh mắt vô can. Có thực sự khi thấy nỗi đau của người khác, cậu sẽ bớt đau hơn? Phải, Thiên Bảo đau nhưng lại chẳng biết vì sao lại đau, chẳng hiểu vì sao lại bực bội, chẳng hiểu vì sao phải cáu bẳn, chẳng hiểu vì sao thấy cô đơn mặc dầu từ trước đến nay cậu vẫn luôn vậy, chẳng hiểu thấy trống vắng, chẳng hiểu vì sao thấy thiếu một điều gì đó và chẳng hiểu vì sao…chẳng hiểu vì sao cứ luôn nghĩ về người ấy, một người con gái luôn xuất hiện trong những giấc mơ của cậu, một người con gái mà đến chính khuôn mặt của cô ấy cậu cũng không thế nhớ ra, một người con gái mà cậu có cảm tưởng đã ở bên mình lâu lắm rồi. Rốt cuộc người đó là ai?

“Dù có chuyện gì đi nữa cũng không được buông tay mình ra. Hứa nhé! Yêu bạn, cô bé ngốc của mình – Hoàng Thiên Bảo”

Dòng chữ đó cứ ám ảnh Thiên Bảo suốt và buộc cậu phải nhớ đến một ai đó, một ai đó mà cậu đã bỏ rơi… Tần suất cô gái ấy xuất hiện trong tâm trí cậu ngày càng nhiều. Cậu càng cố xua đuổi, nó lại càng cứ bám riết.

- Cậu chủ, mời cậu xuống dùng cơm. – Bác quản gia gõ cửa phòng.

- Tôi xuống bây giờ đây. – Thiên Bảo vừa nói vừa bước ra khỏi phòng.

Cậu sống cách ly với gia đình. Từ khi bị mất trí, cậu trở nên xa lánh mọi người xung quanh, mai danh ẩn tích suốt trong giới báo chí nhưng lại rất nổi trong giới dân chơi.

Căn nhà này rộng lắm, rộng đến nỗi cậu cảm thấy mình lọt thỏm và lạc lõng giữa nó. Những món ăn được bày biện trên bàn ăn….chỉ có mình cậu.

Khẽ thở dài, Thiên Bảo kéo đĩa cơm gần nhất lại gần và ăn nó. Nhưng bỗng dưng, mắt cậu sáng lên, đứng bật ra khỏi ghế. Đĩa cơm này… mùi vị này… cậu thấy quen, quen lắm.

- Nhất định sau này mình sẽ lấy bạn, lúc đó ngày nào cũng được ăn cơm bạn nấu.

- Thật ko? Cậu sẽ không chán cơm của mình chứ?

- Không bao giờ. Mình sẽ lấy bạn và bạn không được nấu cho ai khác ăn ngoài Hoàng Thiên Bảo.

Những đoạn hội thoại chắp vá tạo thành những mảng kí ức ko toàn diện. Thiên Bảo ôm đầu, cố nhớ ra người con gái ấy thì một giọng nói vang lên, một giọng nói cũng rất quen:

- Cậu có sao ko?

Thiên Bảo giật mình quay lại thì nhận ra người đó, người cậu đã nhẫn tâm nói lời chia tay.

- Hân Hân? Sao bạn đến nhà tôi? Chẳng phải….chúng ta đã nói rõ rồi sao? – Thiên Bảo nhăn mặt.

- Phải, đó là chuyện của chúng ta, chuyện của cả mình và cậu nhưng mình đến nhà cậu là chuyện của mình và…một người, mình đã hứa sẽ giúp cậu hồi phục thì mình phải giữ lời hứa. Còn… sau khi cậu khỏe lại, mình sẽ đi, ko bên cạnh cậu nữa – Hân Hân vừa nói vừa đặt cốc nước xuống bàn.

Thiên Bảo nhìn Hân Hân với đôi mắt tròn xoe. Cô bạn này thật kỳ lạ. Sao có thể thay đổi nhanh như vậy? Nhưng thôi, mặc kệ, cái trí nhớ đó khi muốn nó sẽ tự quay về.

===============================

Hôm nay là ngày 14/2/xxxx. Ngày 14/2, ngày valentine, ngày lễ dành cho những đôi tình nhân…...
Để xem phim bạn nhớ ckick vào ô mũi tên đầu tiên ở trong khung phim đợn 15 đến 30 giây trên chữ Để .đối với phim không có khung phim bạn chỉ cần ấn vào chữ xem online là được.Sử dụng chức năng thu phóng hoặc xoay ngang màn hình của điện thoại để xem đầy đủ khung phim nha
Cùng chuyên mục
Tags:
Liên Hệ: ad.saovn@gmail.com

Giao diện cho PC
 Load: 0.000100s.
sitemap.html
sitemap.xml
urllist.txt ror.xml
[XÓA QU?NG CÁO]