watch sexy videos at nza-vids!
Đọc truyện teen, tiểu thuyết, truyện tình yêu, truyện teen full, đọc truyện cập nhật mới,
Wap giải trí - Đọc truyện

wap xem phim miễn phí
Thông báo mới
Lưu ý Cái quảng cáo các bạn thấy nó trôi trên màn hình mà các bạn thấy là quảng cáo của sever mình không tắt nó đi được, để ẩn nó bạn chick vào dấu X bên trên góc trái của ảnh nha
Lưu ý nếu bạn thấy Xtscript error: timeout Click vào đây để sửa lỗi
Lưu ý Các bạn ấn play rồi nhớ đợi video load khoảng 30s - 50s nhé, à nhớ Zoom cho vừa màn hình nhé..!
HoT vnchat.net wap kết bạn 4 phương Vào ngay
» » Truyen teen - Đợi gió giao mùa - p7
Tìm kiếm » Tệp tin (0)
↓↓

Truyen teen - Đợi gió giao mùa - p7


Đăng Admin
Lượt Xem : 4.5 sao trên 1024người dùng 2621
Chia sẻ: SMS Google Zing Facebook Twitter


-Kei…

-Xin lỗi Nhật Dạ !

-Kei….Tại sao ?

-Xin lỗi Nhật Dạ. Nhưng tớ yêu Lucy mất rồi. Tớ luôn coi cậu là người bạn tốt nhất của tớ. Sẽ đến lúc cậu tìm được người thật sự yêu mình thôi. Đừng như vậy nữa. Tạm biệt !

Nói rồi Kei bước đi để lại Nhật Dạ phía sau, cô bé vẫn lặng người thẩn thờ nhìn theo bóng hình Kei. Cho đến khi hình ảnh của cậu nhạt nhòa…

Chap 67: Tình yêu cách trở

Xe bus đưa Kei đến con đường quen thuộc ngoài thị trấn. Con đường mà ngày nào cậu cũng đi qua rồi đứng im trước cánh cổng lạnh lẽo và đứng nhìn lên phòng Lucy như một kẻ trộm khát tình. Nhìn cánh cổng lù lù trước mặt mình mà Kei thấy nóng máu…

“Giờ thì mày hết cản được tao rồi con ạ. Vì chủ của mày đã đồng ý gặp tao rồi, hehe”.

Mở cánh cổng ra và hiên ngang bước vào. Kei đang tưởng tượng ra khuôn mặt đáng yêu của Lucy sau một tuần trời không gặp. Không biết cô nhóc sẽ mập ú lên do ngủ nướng hay gầy tọp đi vì nhớ cậu nữa. Nhưng còn chưa được nhìn thấy khuôn mặt thân thương của người con gái cậu yêu quý thì chuông điện thoại của Kei vang lên inh ỏi, cậu đưa ra, là Thanh Phong đang gọi.

-Chuyện gì thế, Phong ?

-Kei. Cậu đang ở đâu ? Mau tới bệnh viện nhanh lên. Nhật Dạ…

Chiếc điện thoại trên tay Kei rơi xuống đất, mặt cậu tái nhợt.

Nhật Dạ….

Nhìn lên phòng Lucy một cách vô hồn, Kei lặng yên trong vài giây rồi đau đớn nhắm mắt quay đi chạy vụt ra ngoài…

Lucy vẫn không biết gì về sự hiện diện của Kei trong thoáng chốc, cô bé đang ốp trứng làm sanwith kẹp để ăn cùng Kei. Lucy đoán rằng lúc tới đây Kei chắc chắn chưa ăn gì. Cô bé cố làm một bữa sáng thật ngon, mời cậu ăn và xin lỗi về sự ngốc nghếch của mình trong những ngày qua. Và cứ thế cô nhóc múa may cái xẻng một cách điệu nghệ trên chảo…

Để một khay đầy sanwith lên bàn, Lucy vui vẻ ngồi vào chỗ đợi. Nhưng 30 phút trôi qua, vẫn không thấy Kei đâu. Cô sốt ruột nhìn lên đồng hồ. Đã 7h30. Rõ ràng hôm qua cậu ấy đã hẹn 07h00 sẽ tới cơ mà. Xưa nay Kei chưa bao giờ trễ hẹn cả. Không lẽ lần này Kei ngủ quên. Không thể nào… Lucy nghĩ ngợi một lát rồi đi ra cổng, cô bé bấm điện thoại gọi cho Kei, không nghe tiếng ai bắt máy. Nhưng đi được vài bước Lucy lại nghe tiếng chuông đổ rất quen. Lắng tai nghe một lát cô bé thấy chiếc điện thoại của Kei đang nằm chổng chơ dưới đất. Cô bé vội vã nhặt lên khó hiểu. Điện thoại của Kei đang ở đây. Hẳn cậu ấy cũng đã tới rồi, nhưng vẫn không thấy bóng dáng cậu ấy đâu. Cô bé lục trong nhật kí điện thoại và gọi lại cho Thanh Phong.

“A lô…”

-Phong à ! Cậu đang ở đâu vậy ? Cậu có biết Kei đang ở đâu không ? Kei hẹn hôm nay đến nhà tớ mà vẫn không thấy đâu cả. Còn điện thoại của cậu ấy không hiểu sao lại ở đây nữa…

Đầu dây bên kia im lặng một lúc…

-A lô. Phong, cậu vẫn đang nghe đó chứ…

“Lucy à ! Kei…không tới gặp cậu được đâu. Cậu ấy đang ở trong bệnh viện. Nhật Dạ đã cắt cổ tay tự tử…”

Lucy giật mình, cả người cô run rẩy. Nhật Dạ cắt cổ tay tự tử ư ? Tại sao cô ấy lại làm chuyện dại dột này chứ ? Cô bé chạy vội vào nhà lấy áo khoác rồi đi thẳng đến bệnh viện mà Nhật Dạ đang nằm…

Chạy như bay trên hành lang bệnh viện, cuối cùng cô bé cũng đến được phòng của Nhật Dạ. Phong vẫn đang ngồi bên ngoài chờ. Lucy vội vã chạy lại nói qua nhịp thở dốc:

-Phong ! Nhật Dạ đâu rồi ? Cô ấy không sao chứ ?

Nhìn khuôn mặt tái mét của Lucy, Thanh Phong ái ngại quay vào phòng bệnh, khuôn mặt cậu như người mất hồn:

-Cô ấy đang được cấp cứu. Nhật Dạ bị mất máu quá nhều, Kei đang ở trong đó truyền máu cho cô ấy.

-Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì ? Tại sao Nhật Dạ lại làm chuyện dại dột này chứ ?

Thanh Phong lắc đầu buồn bã.

-Sáng nay trở về phòng tớ đã thấy Nhật Dạ trong nhà tắm, cánh tay bê bết máu. Tớ đã gọi xe cấp cứu đưa cậu ấy tới bệnh viện, nhưng Nhật Dạ đã mất máu quá nhiều. Nhóm máu của cậu ấy bệnh viện đã hết. Cũng may nghe được điện thoại của tớ Kei đã chạy tới kịp lúc. Cậu ấy và Nhật Dạ có cùng nhóm máu nên Kei có thể cho máu Nhật Dạ…Nhưng xem ra tình hình vẫn không khả thi lắm…

Lucy ngồi phịch xuống bên cạnh Thanh Phong, đôi mắt cô bé dán vào phòng bệnh lo lắng. Không ai nói với ai câu nào cả. Hai đứa nhóc đều đang hoang mang. Đây cũng là lần đầu tiên Lucy mới thấy Thanh Phong như vậy. Cả cậu và Lucy đều thẩn thờ như người mất hồn, khuôn mặt tái mét nhìn về cánh cửa trắng toát không còn tí sức sống …

Vài tiếng sau, cánh cửa phòng bệnh cũng mở ra, mấy cô y tá và bác sĩ đi ra ngoài. Theo sau họ là Kei với khuôn mặt trắng bệch, tái nhợt. Có lẽ cậu đã cho Nhật Dạ một lượng máu khá lớn. Lucy và Thanh Phong vội bật dậy chạy lại rối rít:

-Bác sĩ ơi. Cô ấy thế nào rồi ?

-Đã không sao nữa rồi. Cũng may là có máu để tiếp cho cô bé kịp thời. Nhưng cô bé vẫn còn yếu lắm. Đến tối mọi người hãy vào gặp cô bé. Quan trọng là đừng làm gì khiến nó nghĩ quẩn nữa.

Mọi người đều thở phào nhẹ nhỏm. Kei thì đứng không vững, loạng choạng ngã xuống đất, Phong đứng bên cạnh vội đỡ cậu ngồi lên ghế. Lucy đi tới tới đặt tay lên vai cậu lo lắng:

-Kei, cậu không sao chứ ?

Kei không trả lời, đúng hơn là cậu không thể trả lời nữa, bàn tay cậu run run đưa lên trán. Cậu có cảm giác như mắt mình hoa đi. Đúng lúc này, có vài người đàn ông đi tới gặp Kei, Lucy nhận ra người đi trước là tài xế riêng vẫn thường đưa đón Nhật Dạ đi học, ông ta nói với Kei bằng giọng thông báo có vẻ rất nghiêm trọng:

-Cậu Thiên Di. Cô Nhật Dạ thế nào rồi ?

-Cô ấy ổn rồi. Nhưng đến tối mới được vào thăm. Bây giờ cô ấy cần nghĩ ngơi. Kei ngước lên mệt mỏi.

-Vậy tôi sẽ cho người ở lại đây trông chừng cô ấy. Cậu và cậu Phong hãy mau về nhà đi. Cậu chủ Khôi Vỹ ở Mỹ mới về. Cậu ấy bảo hai cậu phải về gặp cậu ấy ngay lập tức.

Nghe người đàn ông thông báo, Kei miễn cưỡng đứng dậy.

-Tôi hiểu rồi.

-Kei !!!!

Lucy cũng đứng dậy lo lắng. Có gì đó khiến cho cô bé cảm thấy bất an. Thanh Phong vội đứng dậy kéo tay Lucy lại. Người đàn ông quay sang Lucy và Thanh Phong lịch sự:

-Cô cũng về nhà nghĩ ngơi đi. Chúng tôi đã ở đây chăm sóc cho cô Nhật Dạ rồi, mọi người không cần lo lắng nữa.

-Cậu về nhà trước đi Lucy ! Kei quay sang Lucy, ánh mắt cậu nhìn cô đau đớn.

-Nhưng…tớ…

-Phong ! Đưa Lucy về đi nhé.

Kei quay lại nhìn Thanh Phong rồi theo người đàn ông kia đi ra ngoài. Lucy vẫn nhìn theo lo lắng không yên. Cô bé cảm thấy có gì đó bất an khi Kei nhìn cô…

Chap 68: Không còn lựa chọn

Tới biệt thự nhà họ Hà. Kei đi đến một căn phòng rộng được bài trí bằng những ngọn đèn pha lê rực rỡ, những đồ vật cũng làm bằng pha lê sáng lấp lánh. Ở đây có một người thanh niên trẻ đang đứng nhìn ra cửa sổ khi thấy chiếc xe hơi đen đi vào. Mái tóc xám lượn sóng dài đến vai, đôi mắt cũng mang một màu xám biếc trên khuôn mặt có vẻ như là trẻ hơn tuổi.

-Anh hai.

Kei cất tiếng gọi khi bước vào phòng, người thanh niên quay lại nhìn cậu lạnh lẽo.

-Nhật Dạ thế nào rồi ?

-Cô ấy đã ổn rồi.

Nghe Kei trả lời, Khôi Vỹ không hỏi gì nữa, anh ta lạnh lùng đi tới trước mặt Kei và tát một cú trời giáng vào giữa mặt cậu. Cú tát khá mạnh cộng thêm việc Kei vừa mất một lượng máu lớn, cậu loạng choạng, nhưng vẫn im lặng, không giận dữ, không né tránh, thậm chí không đưa tay lên chùi vệt máu ở miệng mới nhòe ra. Kei đang đứng yên trước mặt Khôi Vỹ với vẻ cam chịu.

-Cậu đã làm gì ? Tại sao lại để con bé trở thành như vậy.

-Em xin lỗi…

-Xin lỗi ư ? Nếu nó mà có mệnh hệ gì. Tôi sẽ không để cậu sống đâu Thiên Di…

Ánh mắt xám của Khôi Vỹ trở nên sắc lẻm như muốn nuốt chững kẻ đứng trước mặt. Kei vẫn lặng im.

…-Sau khi con bé khỏe lại. Tôi sẽ làm thủ tục cho cậu và nó sang Mỹ. Cả thằng nhóc Thanh Phong nữa. Xét cho cùng thì nơi này không thích hợp với các cậu chút nào cả. Với khả năng của ba đứa thì việc vào đại học Harvard là chuyện quá dễ. Đừng ở đây lãng phí thời gian nữa. Ba năm chơi bời như thế là đủ rồi.

-Anh hai. Em không muốn về Mỹ. Kei ngước lên lo lắng.

Liếc Kei bằng ánh mắt sắc lạnh, Khôi Vỹ quát lớn bằng một giọng giận dữ ra lệnh:

-Cậu không có quyền lựa chọn đâu. Tôi không làm gì cậu là đã nhẹ nhàng với cậu lắm rồi. Con bé Nhật Dạ khỏe lại thì sang Mỹ ngay lập tức, đây là cơ hội cuối cùng tôi dành cho cậu đó.

-Anh hai…em thật sự không muốn về Mĩ…

-Thiên Di…Khôi Vỹ nhìn cậu nghiến răng giận dữ. -Sau tất cả những chuyện cậu gây ra cho Nhật Dạ, cậu còn dám nói như vậy sao ?…Dám ngủ với nó trước khi cưới, tôi đang định trở về để hỏi tội cậu, vậy mà khi về đến nhà, tôi còn nhận được tin cậu đã khiến con bé tự tử. Cậu có biết lúc này tâm trạng của tôi như thế nào không ?



-Tôi muốn xé xác cậu ra ném xuống sông làm mồi cho cá đó…



-Tôi muốn giết cậu lắm, nhưng nếu tôi làm vậy, con bé Nhật Dạ lại làm trò ngu ngốc…Thật không hiểu nổi tại sao con bé đó lại có thể yêu một kẻ như cậu chứ?

-Anh hai…thực ra em và Nhật Dạ…

-Không phải giải thích nữa. Đây là cơ hội cuối cùng tôi giành cho cậu. Nếu cậu mà còn dám từ chối nữa, tôi sẽ không tha cho cậu đâu. Cả con bé Linh Đan yêu quý của cậu nữa. Tôi không cần biết nó là con rơi của ai. Nếu cậu dám cãi lời tôi. Tôi sẽ giết chết cả cậu và con bé luôn đó. Đừng để đến lúc đó rồi mới ân hận.

-Anh hai !

-Nếu cậu còn xem anh là anh hai của cậu thì cậu nên biết cách xử xự cho đúng. Anh không muốn phải cạn tàu ráo máng với cậu, cậu cũng đừng nên chọc giận anh nữa.

-Em không muốn rời khỏi đây ? Kei nhíu mày với vẻ cương quyết.

Khôi Vỹ nhìn cậu lạnh lẽo cười nhạt.

-Tại sao ?

….

-Con bé Linh Đan đó tốt đến thế sao ? Tốt đến mức cậu bất chấp cả mạng sống để bảo vệ cho nó, tốt đến mức cậu ruồng bỏ cả Nhật Dạ để đến bên nó. Và bây giờ cậu thà chết để không rời xa nó à ?

….

-Anh sẽ giết nó !

-Anh hai…Anh không được hại cô ấy.

CHÁT !!!

Một cú bạt tai được giáng vào mặt Kei, máu trên khóe miệng cậu nhòe ra nhiều hơn, Khôi Vỹ nhìn cậu bằng đôi mắt sắc lẻm hằn học.

-Đến bây giờ mà cậu vẫn còn cố bảo vệ cho nó như vậy sao? Còn Nhật Dạ, tại sao lại làm con bé tổn thương. Từ nhỏ đến giờ, người trong nhà họ Hà yêu quý cậu nhất, trân trọng cậu nhất là Nhật Dạ, tại sao cậu lại làm nó tổn thương. Cậu là con người máu lạnh đến vậy sao? Đây là cách cậu trả ơn cho tôi vì đã cứu cậu sao. Cậu nghĩ tại sao cậu có thể sống được đến bây giờ. Tại sao cậu có thể sống thoải mái trong nhà họ Hà thay vì phải vào cô nhi viện chứ ?

-Anh sẽ bỏ qua tất cả cho cậu nếu cậu chịu trở về Mĩ với Nhật Dạ.



-Nếu cậu từ chối…vậy thì Thiên Di…hãy nói lời vĩnh biệt với con bé kia đi.

Kei lặng người, đôi mắt buồn bã, rồi cậu lạnh lùng quay đi.

-Em đã hiểu rồi.
...
Để xem phim bạn nhớ ckick vào ô mũi tên đầu tiên ở trong khung phim đợn 15 đến 30 giây trên chữ Để .đối với phim không có khung phim bạn chỉ cần ấn vào chữ xem online là được.Sử dụng chức năng thu phóng hoặc xoay ngang màn hình của điện thoại để xem đầy đủ khung phim nha
Cùng chuyên mục
Tags:
Liên Hệ: ad.saovn@gmail.com

Giao diện cho PC
 Load: 0.000125s.
sitemap.html
sitemap.xml
urllist.txt ror.xml