- Ko! Đưa cho tôi!
- Ko đưa.
Tôi giơ cái điều khiển ra xa tầm tay hắn.
- Đưa đây!
Hắn nhoài người ra lấy. Tư thế của chúng tôi lúc này thật dễ sinh hiểu lầm. Hai cánh tay săn chắc của hắn gần như là đang ôm gọn tôi. Khoảng cách rất gần, gần đến nỗi có thể nghe thấy hơi thở của nhau và tiếng tim loạn nhịp "thịch...thình...thịch" tôi bối rối ngượng chín mặt đẩy manh hắn ra
Hình như hắn cũng ngượng ko kém.
- Xin...Xin lỗi!
Tôi xua tay cười xòa.
- Sự cô, sự cố thôi mà! Ko sao đâu!
- Vậy tôi về phòng nhé! Cậu xem tiếp hoạt hình đi!
Hắn nói rồi chạy biến tôi gọi với theo.
- Ê! Này - giọng tôi nhỏ dần - Vậy còn tôi, tôi đâu thể tự lên phòng được.
Tôi nói hơi nhỏ nên chắc hắn ko nghe thấy. Thôi thì đành ngồi đây cùng lắm thì ngủ trên ghế sofa 1 đêm. Tôi vừa xem phim vừa tự sướng rồi ngủ lúc nào ko biết.
Chương 2: Lời hứa
Sẽ đến lúc bạn nhận ra sự khác biệt giữa nắm 1 bàn tay và cố gắng nắm 1 bàn tay.
Sẽ đến lúc bạn nhận ra nụ hôn ko phải là lời cam kết cho 1 mối tình.
Sẽ đến lúc bạn nhận ra quên 1 người để chấp nhận yêu 1 người ko phải là chuyện dễ dàng.
Một ngày mới lại đến, tôi thức giấc vươn vai hít căng lồng ngực để đón nhận những gì tinh túy nhất mà cuộc đời ban tặng. Nhưng cái quái gì thế này? Nếu ko nhầm thì hôm qua tôi ngủ ở phòng khách kia mà. Sao h tôi lại nằm trên chính chiếc giường thân yêu của mình nhỉ? Đang vật lộn suy nghĩ thì hắn nói vọng vào.
- Thư! Dậy đi!
Tôi nói vọng ra.
- Dậy rồi ko cần phải kêu.
- Nhanh lên tôi đợi cậu dưới nhà.
- Biết oy!!!
Tôi lọt thỏm vào WC Khoác lên mình bộ đồng phục mắc tiền mà xấu hoắc ngắn cũn cỡn rồi phi xuống nhà. (nói là phi thôi chứ thực ra lết từng bước 1) Hắn đợi tôi ở trước sân cùng con xe môtô đời mới. Trông oách phết. Hắn đưa cho tôi cái nón bảo hiểm.
- Lên xe đi tôi cho đi nhờ.
Tôi vội từ chối.
- Thôi khỏi tôi đi xe buýt đườc rồi.
- Nhưng chân cậu chưa lành hẳn mà.
- Ko sao đi lại được rồi.
Hắn chau mày khó chịu.
- Tôi bảo cậu lên thì lên đi! Sao nhiều chuyện vậy?
Hắn thì hiểu cái gì chứ? Tôi ko thích mà đúng ra là ko giám chạy xe môtô. Tôi sợ nó vì 1 lí do thật lực cười. Có ai đi mà chưa từng vấp ngã đâu chứ! Nhưng chí ít họ còn biết đứng lên góp nhặt những mảnh vỡ của cuộc đời và bước tiếp còn tôi thì ko thể.
- Này! Cậu có lên ko thì bảo?
Tôi im lặng chỉ biết lắc đầu hắn tức khí rồ ga phả ra 1 luồng khói đen xì rồi biến mất.
Tại trường
Tôi vừa đặt chân tới cửa lớp Linh và Trang đã nhẩy bổ ra kéo tôi vào chỗ.
- Khỏe ko mày?-Trang hỏi.
Trông mặt tôi ỉu xìu như cái bánh đa ngấm nước mà tụi nó còn hỏi vậy. Thật là chẳng biết bọn đó có sứng làm chị em của tôi ko nữa.
- Sao ko nói gì hả mày?-Linh hỏi.
- Ko khỏe!
Nhỏ Trang xăm xoi cả thân hình tôi.
- Mày đau chỗ nào? Đưa tao coi.
Tôi trống cằm thở dài đánh thượt.
- Haizz...Cúi xuống mà coi, ở chân đó.
-Oái! Chân mày sao thế?-Linh kêu lên khiến màng nhĩ như muốn toạc ra. Tôi bịt tai lườm nó.
- Im coi! Xuống căngteen mua cái gì cho tao coi. Nãy h chưa ăn sáng đói quá.
Con Linh đùn cho con Trang.
- Trang mày đi đi!
Con Trang lại đùn cho con Linh.
- Thôi mày đi đi.
Tôi tức khí quát.
- Thôi để tao đi! Chúng mày im hết đi mới sáng sớm mà điếc hết cả lỗ tai. 2 con qủy.
Tôi đang tính rời chỗ xuống căng teen thì hắn trở lên với ổ bánh mì và hộp sữa trên tay. Đưa cho tôi hắn nói.
- Ăn đi! Để bụng đói sẽ ko tốt đâu.
Hành động của hắn khiến tôi ngạc nhiên đến độ muốn té xỉu, cả cái Linh và cái Trang cũng há hốc mồm. Mọi ánh mắt đổ dồn về phía tôi, ghen tị có, ngưỡng mộ có.
- Cầm lấy đi! Ko ăn tôi bỏ đó.
Tôi nhận lấy.
- Cảm ơn! Tôi tưởng cậu ghét tôi lắm chứ?
Hắn lẳng cặp và ngồi xuống. Linh và Trang hiểu ý bỏ đi.
- Là trước đây thôi. Còn bây h trông cậu dễ thương lắm.
Tôi ngượng chín mặt. Thì ra hắn cũng ko đáng ghét như tôi tưởng. Tôi nhìn hắn bằng ánh mắt gần gũi ko xa lánh như trước nữa vô tình tôi thấy chìa khóa xe của hắn có cheo hình 1 miếng ghép. Tôi ngạc nhiên hỏi.
- Cậu vẫn giữ miếng ghép đó sao?
- Ừ! Ko được à?
- Ko! Chỉ là thấy lạ thôi. Lúc đó tôi tặng cậu nhớ là cậu vứt rồi mà.
Hắn nhếch mép cười nửa miệng.
- Tại lúc đó cậu mắng tôi lên tôi mới tìm nó lại.
Tôi gãi đầu khó hiểu.
- Ủa? Tôi mắng gì cậu?
- Thì cậu chẳng nói tôi là 1 thằng con trai vô dụng, sấu xa ko biết qúy trọng những thứ mình có còn gì.
Hắn nhắc tôi mới nhớ đúng là tôi có nói hắn như thế nhưng ai bảo lúc đó trông hắn rất đáng ghét rất kiêu ngạo.
- Sao? Ko nhớ à?
Tôi cười xòa chữa ngượng.
- Hì...xin lỗi nha!
Hắn mỉm cười nhìn tôi bằng ánh mắt hết sức phức tạp rồi hỏi 1 câu hết sức ngớ ngẩn.
- Cậu có biết tại sao tôi về nước ko?
- Biết chết liền.
Hắn ghé sát tai tôi nói nhỏ.
- Tôi về để tìm lại mảnh ghép còn thiếu trong con tim tôi.
Thật tình lúc này tôi chẳng hiểu hắn đang ám chỉ điều gì nhưng cảm giác lạ lắm. Sao hắn phải nói với tôi điều này nhỉ?
***
Tiết học đầu tiên lại bắt đầu rồi lại nhanh chóng trôi đi rồi lại đến tiết thứ 2, thứ 3, thứ 4 và trước khi đến tiết sinh hoạt nhỏ Linh và Trang lại sấn đến chỗ tôi blô...bla đủ thứ chuyện và cuối cùng bọn nó kéo tôi xuống căng tin.
- Tụi mày làm gì vậy? Lúc bảo xuống ko xuống h lôi tao xuống đó làm gì?
Cả 2 đứa đồng thanh.
- Bí mật.
- Có gì nói toẹt ra đi! Mệt quá!
- Đi nhanh lên rồi mày sẽ biết.
- Từ từ thôi chân tao còn đau đó.
Mặc tôi cằn nhằn tụi nó vẫn lôi tôi đi như cái dẻ lau chẳng mấy chốc đã tới căn tin. Vừa bước vào tôi thấy chẳng có bí mật nào được cất dấu ở đây cả vẫn là nơi để lũ học sinh ngồi tán phét. Nhưng chỉ trong vài giây từ trong đám đông Nam bước ra trên tay cầm 1 đóa hoa hồng đỏ thắm. Nam đã về! Dẫu biết sẽ có ngày này nhưng sao tôi cảm thấy thật khó để chấp nhận. Tôi chưa sẵn sàng để bắt đầu vẽ lên cho mình 1 câu chuyện tình mới. Khó khăn lắm! Thật sự rất khó khăn. Nam đang tiến đến chỗ tôi, nụ cười ấy suốt 2 năm qua vẫn ko hề thay đổi vẫn dịu dàng và vương chút buồn.
- Kim Thư! Mình về rồi lè!
1 câu thông báo làm tim tôi như thắt lại.
- Ừ! Cậu về khi nào vậy? Sao ko báo 1 tiếng để mình ra đón?
- Mình muốn làm cậu bất ngờ. Nhưng hình như cậu ko vui thì phải.
- Ko có mình vui mà!
Nam cười hạnh phúc rồi bất chợt đưa đôi tay ôm gọn cả thân hình tôi khiến tôi như chết đứng. Ở 1 góc nhỏ nơi căng tin tôi thấy hắn đứng đó nhưng sao ánh mắt hắn buồn thế? Nam xiết tôi chặt hơn cảm giác này chẳng giống cảm giác hp tẹo nào cả.
- Nam! Buông mình ra mọi người đang nhìn kìa.
- Có gì phải ngại chứ?
- Buông ra ko mình giận đó.
Nam vội buông ra.
- Được rồi! Nhưng còn lời hứa.
Tôi giật mình, trái đất như ngừng lại. Tôi cảm nhận được vị mặn chát nơi con tim.
- Mình...Mình chưa biết.
- Nhưng đã 2 năm trôi qua cậu lên quên đi.
- Mình còn 1 tuần để suy nghĩ. Hết 1 tuần mình sẽ cho cậu câu trả lời. Được ko!
- Được!
Tôi bỏ chạy lên lớp Linh và Trang cũng í ới gọi theo. Thực ra tôi đã có câu trả lời rồi.
Tôi ko thể yêu thêm 1 ai khác ngoài người ấy. Tôi ko thể nắm tay 1 ai khác để đi kiếm tìm hạnh phúc và cũng chẳng ai có thể chỉ cho tôi hạnh phúc ở nơi nào ngoại trừ người ấy. Có thể tôi đã bị mất phương hướng nên ko thể nào tìm thấy hp. Tôi cần 1 người dẫn tôi đi tìm. Nếu có 1 ngày ai đó nói "Hãy nắm tay tớ! Tớ sẽ chỉ cho cậu hạnh phúc" như người ấy từng nói thì tôi nguyện sẽ theo họ làm tất cả những gì mà tôi chưa thể làm cho người ấy
Chương 3: Nam sinh, Nữ sinh mới
Tôi trở lại lớp nằm gục xuống bàn để cố lé tránh hàng trăm con mắt đang chĩa vào tôi. Nhưng rồi tiết học cuối cùng cũng đến, hắn lại ngồi bên tôi vẫn âm thầm và lăng lẽ. Cô Hân (cô giáo chủ nhiệm lớp tôh) bước vào dõng dạc nói.
- Các em hôm nay lớp chúng ta sẽ có thêm 2 bạn học sinh mới.
Cô nhìn ra phía cửa.
- Các em vào đi!
1 cặp đôi trai tài gái sắc bước vào. Đó lá Nam và 1 đứa con gái mang 1 vẻ đẹp thời thượng pha chút hoang dã. Mái tóc màu nâu đánh rối và được cột cao, đôi môi phớt hồng như cánh hoa anh đào trông rất xinh.
- Cô giới thiệu với cả lớp đây là Vương Nhật Nam và Dương Tuyền. 2 bạn này sẽ là thành viên mới của lớp ta.
Nam cúi chào cả lớp.
- Mong các bạn giúp đỡ.
Cả đám con gái bị nụ cười của Nam làm cho chết đứng hết cả. Cô phải gõ thước trấn an.
- Thôi được rồi để xem 2 em sẽ ngồi đâu nào?
Cả Tuyền và Nam cùng chỉ tay về 1 hướng.
- Thưa cô em muốn ngồi với bạn Kim Thư.
- Em muốn ngồi với Mạnh Lâm.
Cô giáo bối rối nhìn tôi và hắn.
- 2 em có đồng ý kô?
Tôi chưa kịp nói gì thì hắn đã đứng lên (đừng nói là đồng ý nhé)
- Em ko đồng ý. Cứ ngồi thế này đi.
Chẳng hiểu sao lúc này tôi lại thấy yêu hắn ghê. Thật may là ko phải ngồi chung bàn với Nam ko thì tôi khó sử chết mất. Vậy là Nam ngồi với Linh ngay sau tôi còn tuyền ngồi với Dung. Phải nói tiết sinh hoạt hôm nay là tiết sinh hoạt nhàm chán nhất trong cuộc đời tôi. Đến cả ngủ cũng ko yên với con Linh, nó cứ bắt tôi ngồi chém gió chảm phong với Nam cả tiết gãy cả lưỡi.
Tan học tôi tính bắt xe buýt về chung với con Linh và Trang cho vui thì Nam kéo 3 tụi tôi quay lại
- Lên xe đi mình đưa 3 cậu về
Tôi vội từ chối
- Thôi khỏi! Đi xe buýt có lẽ sẽ tốt hơn
Nam đưa bộ mặt buồn hơn cả con chuồn chuồn ớt ra làm tôi khó sử đành phải nhận lời
- Được rồi cho cậu diễm phúc được đưa mình về 1 lần.
Nam tươi tỉnh trở lại.
- Vậy các cậu lên xe đi!
Con Linh và con Trang bá vai nhau cười xoà.
- Thắng nói đợi tớ ở ngoài cổng - Trang nói nhân tiện chỉ tay về phía cổng.
- Có ma nào đâu mày.
Trang gãi đầu
- Hì chắc ông chốn ở bụi cây nào đó thôi. Tao đi đây kẻo ông ngồi lâu trong đó rệp cắn thì khổ.
Con Trang chạy biến, tôi nhìn sang nhỏ Linh.
- Còn mày có về k?
Nó cũng y con Trang à thấy bạn bị xa lưới k gỡ lại còn bỏ chạy.
- Ờ tao...tao phải qua chợ mua giùm ngoại ít đồ mày và Nam về vui vẻ nhé.
Vậy là còn mình tôi với Nam hu...hu 2 con bạn xấu xa. Có phúc chẳng hạn như có đồ ăn thì sấn tới "tao 1 miếng" "tao ăn phần giữa" có họa thì cũng lao vô với phương châm "có chết cùng chết" mà khi thấy có người theo đuổi tôi thì tránh như tránh tà vậy. Tức chết mà.
Trên chiếc xe hơi bóng loáng tôi cứ im lặng mải đuổi theo suy nghĩ của mình bổng Nam lên tiếng.
- H còn sớm, Thư có muốn đ