- Aaaaaa! Con nhện, con nhện kìa.....!
Hắn đặt tờ báo xuống soi khắp.
- Nhện đâu....nó ở đâu sao anh ko thấy?
Hắn cứ mải tìm chú nhện ảo mà chẳng hay đã bị trúng kế của nó. Lúc nhận ra thì nó xuống dưới nhà rồi. Hắn từ ban công lầu trên nói vọng xuống với tần xuất tối đa.
- NÀY! ĐỨNG LẠI CHO ANH!
Nó làm mặt qủy chọc tức hắn.
- NEVER! Plê...Pla...hihi.
Nó đi hắn bất lực trông theo.
Thư rời khỏi nhà lặng bước trên con đường xào xạc tiếng lá khô. Ánh mắt nó hình như chứa đựng nhiều tâm sự lắm. Có thể là buồn hoặc là cảm giác trống trải. Lâm đang bên nó, vẫn yêu thương nó đấy thôi. Nhưng sao nó có cảm giác xa vời quá. Phải chăng tình yêu của Lâm chưa đủ lớn để san lấp khoảng cách của 2 người? Hay vì Lâm quá hoàn hảo khiến nó sợ rằng mình ko thể với tới? Cũng có thể trái tim nó đang lo lắng bất an vì...vì nghĩ rằng trái tim Lâm đang hướng về 1 người con gái khác tốt hơn nó.
Mải chạy theo dòng suy nghĩ bất chợt 1 chiếc xe hơi lao tới, cánh cửa mở ra nó bị lôi tuột vào trong. Nó biết ngay đó là hắn nên chẳng buồn nói chỉ im lặng nghĩ tiếp về sự thật trái tim Lâm.
Thấy nó ko nổi đóa như mọi khi Lâm có hơi bất ngờ, xen lẫn chút bất an.
- Sao vậy? Lại giận anh à?
- Ừh! - Nó thành thật làm hắn giật mình, lo lắng.
- Anh chỉ ko muốn em gặp nguy hiểm thôi mà. Anh muốn bảo vệ em lẽ nào là sai?
- Ừh! - Lại 1 sự thành thật ngắn gọn, xúc tích. Hắn từ lo lắng trở lên khó hiểu. Cái kiểu ăn nói của nó tạo cho hắn 1 cảm giác bất an. Nhưng rồi hắn cũng chỉ im lặng cài dây an toàn cho nó rồi dong xe đến 1 nhà hàng gần đó.
Lâm kéo nó vào sâu bên trong nhà hàng, ấn nó ngồi xuống ghế rồi kêu phục vụ dọn đồ ăn ra. Lâm biết nó thích gì và ko thích gì nên hắn tự gọi món.
1 lát sau cả 1 đống đồ ăn đã được bày biện trên bàn. Thư im lặng ngồi ăn chẳng nói lấy 1 câu khiến Lâm lầm tưởng nó giận hắn thật. Nhưng ko phải, nó ko nhỏ mọn đến nỗi đưa mấy chuyện ko đâu ra làm cái cớ để giận hắn. Nó im lặng chỉ là đang nghĩ liệu rằng có lên hỏi hắn về chuyện hơn 2 tuần nay hắn thường xuyên vắng nhà vào ban đêm ko nữa. Nó sợ lắm, sợ điều nó nghĩ là sự thật, sợ Lâm thật sự chỉ xem nó như 1 món đồ chơi ko hơn, ko kém. Sau 1 hồi đắn đo nó buông đũa xuống nhìn hắn bằng ánh mắt dò xét.
- Lâm này! Em có chuyện muốn nói.
Lâm ngẩng cao đầu nhìn nó.
- Ừ! Em nói đi anh nghe lè.
- Anh phải thành thật trả lời nhé!
Lâm chau mày khó hiểu nhưng rồi cũng gật đầu, Thư tiếp tục hỏi.
- Lâm...anh...anh có thật sự...yêu em ko?
- Ko! - Nó choáng váng há mồm nhìn hán nước mắt chỉ trực ứa ra nhưng 1s sau Lâm nói tiếp- ko yêu mà là rất rất yêu.
Lâm lặp đi lặp lại từ "Rất" làm trái tim Thư ấm áp hẳn lên. Hắn nói yêu nó rồi, nó có lên tiếp tục làm rõ mọi chuyện ko ta? Ko nên! Nó nghĩ vậy vội nhìn hắn cười hiền khô. Lâm đưa tay véo mũi nó.
- Em chỉ định hỏi cái đó thôi à? Ngôk biết rồi còn hỏi.
Nó gãi đầu, gãi tai cười trừ rồi như nhớ ra điều gì đó nó kéo áo hắn.
- Lâm! Hôm nay Trịnh Thiên Vân sẽ bị đưa ra toà xét xử phải ko?
- Ừh! Nhưng sao?
Thư thở dài sầu não.
- Em muốn đến đó được ko?
- Ko được!
Nó lại kéo tay hắn nài nỉ và cuối cùng hắn cũng đồng ý.
Tại phiên tòa sơ thẩm Trịnh Thiên Vân đứng trước vành móng ngựa dường như đã trở thành 1 con người khác. 1 con người kiêu ngạo, tự mãn luôn ngẩng cao đầu cho mình là đúng h trở thành 1 người yếu đuối đến đáng thương. Cô ta khum mình trong chiếc còng số 8 nhìn thẩm phán với ánh mắt run sợ.
Một cô gái đang ở cái tuổi đẹp nhất của cuộc đời. Tuổi 18 với biết mộng mơ của đời người con gái vậy mà h đây đã nghiễm nhiên bị tước đoạt bởi chính đôi tay mình.
Phải chăng cuộc đời luôn tạo ra những ngã rẽ buộc chúng ta phải chọn?
Con đường mà Trịnh Thiên Vân đã chọn là 1 con đường đầy gai góc bon chen với những mánh khóe thủ đoạn của cuộc đời để rồi 1 cái án 5 năm tù bỗng chốc biến 1 người con gái xinh đẹp trở thành kẻ tội phạm giết người ko ghê tay. Cái giá phải trả là quá đắt cho lòng đố kị và ghen ghét.
Thư ngồi dưới hàng ghế dành cho nguyên cáo. Nó đã tha thứ nhưng ko phải vì Trịnh Thiên Vân mà là vì chính nó và vì người mẹ đã khóc hết nước mắt cho nỗi lầm của đứa con gái. Giúp Thiên Vân giảm nhẹ tội án cũng giống như giúp tâm hồn nó trở lên bình yên hơn.
P/s: Mình viết đoạn này là muốn gửi đến cho các bạn 1 thông điệp rằng trong tình yêu hay tình bạn đừng nên để trái tim và tâm hồn nhuốm màu ích kỉ. Hạnh phúc và tình yêu thương là thứ cần tìm chứ ko cần chiếm nếu bạn ko tìm ra nó rồi có 1 ngày nó sẽ tìm về với bạn chỉ cần trái tim bạn luôn mở cửa để đón nhận.
Tha thứ và cho đi ko bao h gọi là mất!!!
Chương 15: Thì ra em chỉ là 1 con rối để anh giật dây
Mọi chuyện cuối cùng đã qua tất cả lại trở về đúng qũy đạo của nó nhưng duy nhất có 1 chuyện vẫn đi ngoài tầm kiểm soát của Thư. Lâm vẫn thế vẫn dấu nó mọi chuyện và rồi hôm nay đây nó quyết định làm rõ tất cả.
Thư vận 1 chiếc quần jean cùng chiếc áo khoác đen có mũ vành rộng chùm kín đầu để Lâm ko thể phát hiện. Nó bám theo Lâm suốt 1 đoạn đường dài và cuối cùng cả 2 dừng lại trước 1 quán bar sang trọng xây theo nối kiến trúc phương tây. Thư vào sâu trong bar chọn 1 chiếc bàn đặt trong góc khuất, hồi hộp, chờ đợi. Lâm từ trong bước ra với cây đàn ghita khiến đám quan khách vỗ tay rầm rộ. Ánh đèn sân khấu phủ lên người Lâm trông thật đẹp. Hắn từ từ ngồi xuống chiếc ghế đặt sẵn trên khán đài rồi đưa những ngón tay mảnh dẻ gẩy nhẹ dây đàn. Tiếng nhạc thanh thoát trong trẻo như kéo con người ta đi theo từng nốt nhạc thật êm dịu.
Bản nhạc kết thúc là lúc những tràng pháo tay vang lên. Lâm cúi chào quan khách chỉnh lại mic rồi cất lên cái giọng chầm ấm.
- Cảm ơn mọi người đã lắng nghe. Bản nhạc vừa rồi tôi muốn gửi đến người con gái mà tôi yêu. Có thể cô ấy ko thể ở đây để nghe thấy tôi đàn nhưng tôi muốn tất cả mọi người biết rằng tôi chơi đàn là vì cô ấy. Đêm nay có lẽ là đêm cuối cùng tôi chơi đàn cho các bạn nghe vì từ h phút này tôi muốn chơi đàn chỉ để cho riêng mình người con gái ấy.
Lâm dứt lời nhưng cả bar vẫn im lặng. Hình như là quá xúc động trước lời nói của Lâm. Chị em phụ nữ trong bar từ già đến trẻ như bị vẻ nam tính của Lâm hớp hồn. Thư thì khác nó dường như ko thể tin. Người con gái mà Lâm nhắc đến là nó sao? Thật vậy chứ? Ừ chắc vậy. Nó muốn chạy đến ôm Lâm mà bật khóc nhưng gì đây chứ? Ai đó đã ôm hôn hắn ngay trước tất cả quan khách. Người ấy ko phải là nó mà là Dương Tuyền. Thì ra tất cả chỉ là dối trá. Thì ra người mà hắn nhắc đến ko phải là nó. "Mày thật ngốc Thư à, mày chỉ là 1 con rối để mặc hắn giật dây thôi". Thật đau đớn, thật khó tin. Thư bàng hoàng lùi lại, lùi đến đâu nước mắt rớt theo đến đó. Ko thể chịu đựng được nữa nó xoay gót bỏ chạy trong màn mưa ướt át. Trời đổ mưa hòa tan nước mắt. Điều mà Thư sợ nhất cuối cùng cũng đã đến, đến 1 cách thật phũ phàng.
Ước gì mưa có thể cuốn phăng đi tất cả. Mưa! Mưa có thể rửa trôi đi nước mắt nhưng ko thể cuốn trôi đi những mảnh ghép của thực tại. Thư chạy trong cơn mưa buốt giá nó liên tục vấp ngã để rồi máu bật ra từ đôi bàn tay yếu ớt. Nhưng có hề chi, mấy vết thương ấy có là gì so với vết sẹo trong tim nó. Tình yêu của Lâm là dối trá. Đúng rồi là giả thôi! Hắn làm sao có thể yêu người con gái của bà mẹ kế đã nhẫn tâm phá hoại gia đình hắn chứ? Có thể hắn yêu nó chỉ là muốn trả thù người mẹ kế ấy, muốn bắt nó đau khổ. Nhưng nó đâu sứng đáng phải chịu những đau đớn này. Từ h nó phải làm sao đây khi trái tim đang dần rạn vỡ???
Chương 16: BẤT NGỜ
Trở về ngôi nhà tưởng chừng là nơi hạnh phúc cất dấu nào ngờ lại là nơi hp kết thúc. Đúng rồi! Bắt đầu ở đâu thì lên kết thúc tại đó thôi. Nghĩ vậy Thư thay đồ rồi ngồi trên ghế sofa đợi Lâm về.
Chiếc đồng hồ treo tường cứ nặng nhọc nhích từng chút 1 tik tóc...tik tóc...tik tóc Lâm vẫn chưa về Thư đợi hoài, đợi mãi và rồi thiếp đi lúc nào ko hay. Lúc tỉnh dậy trời đã sáng, 1 ngày mới lại bắt đầu với bao điều mới mẻ đang đợi ta phía trước. Thư đang nằm ngay chính chiếc giường thân yêu của mình, bên cạnh có đặt 1 hộp quà lớn được bọc bởi 1 lớp giấy màu hồng phấn bên ngoài. Đêm qua Lâm đã về và sáng nay lại ra ngoài sớm. Lâm để lại hộp quà và 1 lời nhắn.
"Chúc mừng sinh nhật vk yêu. Hẹn em 7h tối nay trên ngọn đồi gió. Anh có chuyện muốn nói.....!"
Hôm nay là sinh nhật Thư, là ngày nó đủ 18 tuổi, là ngày nó ước hp sẽ thuộc về mình 1 cách vẹn nguyên vậy mà h đây TAN VỠ.
Thư từ từ kéo dải duy băng trên hộp quà, từ từ mở ra xem là 1 chiếc đầm dài chấm gót màu trắng tinh khôi, 1 đôi dầy cao gót có đính vài viên đá lấp lánh trông tuyệt đẹp. Thư sẽ diện nó trong ngày hôm nay đến gặp Lâm để kết thúc mọi chuyện.
______
Ngọn đồi gió Thư ngồi bên Lâm lần cuối. Hôm nay trông Thư thật xinh đẹp trong bộ đầm, khoác bên ngoài là chiếc áo lông ấm áp. Nó ngồi tựa đầu vào vai Lâm nghe tiếng trái tim thổn thức. Khoảnh khắc này nhanh chóng trôi đi khi cả 2 cùng lên tiếng.
- Em (anh) có chuyện muốn nói với anh (em)
Lâm mỉm cười.
- Em nói trước đi!
Thư cúi đầu tự dặn lòng ko được khóc, nó nắm chặt tay gồng mình ghìm giữ cảm xúc quay sang nhìn Lâm giọng lạnh lùng.
- Mình chia tay đi!
Lâm rùng mình nở nụ cười chối bỏ tất cả.
- ko! Thư em đang đùa anh phải ko?
Thư đứng dậy cắn chặt môi "Đừng khóc mày phải mạnh mẽ lên Thư à!"
Nuốt nước mắt vào trong Thư cười nhạt.
- Em ko đùa anh, mà chính là anh đang biến em thành quân cờ để anh lợi dụng.
Lâm chau mày đôi mắt đỏ au, cố ghìm chắc vai Thư mà gắt lớn.
- EM ĐANG NÓI GÌ VẬY CHỨ?
Lúc này Thư ko thể gắng gượng nữa rồi nước mắt trào ra cùng tiếng hét lớn át đi tiếng nấc.
- ĐỪNG XEM EM LÀ CON NGỐC. Em ĐÃ THẤY ANH VÀ DƯƠNG TUYỀN TRONG BAR. Đừng đùa em nữa.
Nói đoạn nó xoay người bỏ đi Lâm vội kéo nó lại và rồi môi chạm môi. Nụ hôn nồng nàn pha chút mặn chát của nước mắt. Thư hóa đá Lâm rời môi Thư anh qùy xuống bật chiếc hộp nhỏ xinh màu nhung đen. Thật bất ngờ nhưng cũng thật đớn đau. 1 chiếc nhẫn lấp lánh phát sang trong đêm khuya.
- Thư em hiểu lầm rồi người anh yêu là e, anh chơi đàn là vì em.
- Vì em?
- Đúng vậy anh muốn tự tay kiếm tiền mua nhẫn để cầu hôn e. Làm vk anh nhé cô bé ngốc.
Thư dường như ko tin về những gì đang diễn ra trước mắt. Nó đã hiểu lầm Lâm ư? Lâm đang cầu hôn nó. Hạnh phúc sau 1 phút giây lạc lõng lại bất ngờ được đôi tay Lâm kéo về. Thật sự như 1 nhà văn từng nói đau khổ là để dọn đường cho hp hay sao?
- Em đồng ý!
Chỉ thế thôi đớn đau qua đi hp lại ùa về.
T/g oi doan nay mjh thay ko h0p ly lam la luc thu thay duong tuyen om lam trong bar thi thu da rat dau long thi tai chj sau co 1loi cau hon thu da bo qua het dc chu mjh nghi t/g nen sua lai doan nay
Tờ mờ sáng hôm sau Lâm đã mò sang phòng Thư đánh thức cô nàng dậy.
- Vk yêu dậy thôi chúng mình đi đăng kí kết hôn.
Thư lười biếng chùm chăn kín mít. Nó vừa mới chợp mắt được 1 chút thôi. Cả đêm qua Thư đã suy nghĩ rất nhiều về lời cầu hôn của Lâm. Liệu rằng Thư có sai ko khi quyết định tin Lâm? Thư cũng ko biết nữa, nó chấp nhận lời cầu hôn vì nhìn thấy sự chân thành trong mắt Lâm. Chấp nhận là 1 chuyện đăng kí kết hôn lại là chuyện khác. Thư chưa đủ tự tin để bắt đầu 1 hp gia đình....