Kim Anh như bị ai tọng hẳn nắm xôi lạc vào họng. Bao nhiêu công sức thế là coi như xuống sông xuống biển :
- Em…
Cô Phí phẩy tay :
- Không em tôi gì cả. Cô bước ngay ra khỏi đây trước khi “bảo bối” của tôi dậy. – Nói đoạn mắt cô còn sáng hơn. Cô chỉ tay thẳng ra cửa ý đuổi Kim Anh ra khỏi đây ngay. Không thương tiếc.
Kim Anh trố mắt vì cách gọi của cô Phí “Chẳng nhẽ cô cũng bị Trịnh Kim mê hoặc rồi.”. Cô lắc đầu rùng mình ” Đúng là Cục vàng có khác .” Nhìn cái bản mặt cô Phí kìa. Người nào không biết lại tưởng cô 40 ấy chứ. Mới 25 tuổi đầu gì mà già ****. xùy xùy xùy. Thế mà định cua Trịnh Kim của mình.
Thấy Kim Anh đang suy nghĩ gì, không ra khỏi phòng, cô quát :
- Còn không đi à.
Kim Anh tỉnh đòn dò hỏi :
- Cô cho em hỏi.
-
Gì ? Gọi tôi là chị được rồi. Tôi hơn cô mấy tuổi thôi. Gọi bằng cô già chết đi được,
Kim Anh rùng mình. ” Trời, có giáo viên thế này nữa cơ à.”
- Vâng. Cô … à chị cũng là …. – Rồi cô cười cười.
- Là gì ? Nói nhanh rồi đi đi.
- “Bảo bối” của cô có phải ý là bảo “Trịnh Kim” không ạ.
- Đúng. Thì sao ?
Kim Anh ngây thơ hỏi :
- Vậy cô cũng yêu cậu ta sao ?
Trịnh Kim bật cười trước cái kiểu ngu ngơ ngây thơ của cô. Cô Phí quát :
- Vớ vẩn. Cô biến khỏi mắt tôi nhanh.
- Nhưng…
- Có đi không thì bảo.
Kim Anh thấy cô Phí chuẩn bị cầm kim tiêm trên bàn lên. Cô “sách váy ” chạy một mạch ra ngoài.
Cô Phí cười ma mãnh, hướng mắt ra cửa vênh mặt :
- Đúng là không biết điều.
Khi Kim Anh đi cô Phí vén chiếc rèm trắng ra thấy Trịnh Kim đang mở mắt nhìn lên trần nhà. Cô hỏi :
- Dậy rồi à. Có muốn ăn gì không chị ra mua cho.
Trịnh Kim lắc đầu, đôi mắt cậu như hồ nước trong veo.
- Nghe con nhỏ kia đánh đàn no rồi.
Hiểu nhầm ý. Cô khúc khích cười :
- Công nhận con nhỏ này chơi tệ thật. Đúng là một hiểm họa của nền âm nhạc Việt Nam.
Trịnh Kim chống tay ngồi dậy, anh cười nhạt.
Cô Phí vừa thu dọn đồ đạc trên bàn vừa nói :
- Hai bác sắp về chưa.
- Chắc tuần sau.
- Ừ . Cuối tuần sau cũng là sinh nhật của em luôn nhỉ.
- Ờ. – Anh lười nhác đáp lại.
Cô Lệ Phí xem lịch :
- Cùng ngày Halloween luôn. Vui thật.
Trịnh Kim hờ hững :
- Nhạt nhẽo.
Anh lại nằm xuống ôm gối ngủ tiếp :
- Đóng rèm lại hộ em. Đừng để ai làm phiền em nữa nhé.
- Ừ.
Cô Phí kéo rèm lại cho Trịnh Kim ngủ. Cô lắc đầu nhẹ ” suốt ngày ngủ, cái thằng nhóc này.”
Cô kéo rèm lại bàn ngồi viết báo cáo, bỗng nhiên Trịnh Kim rên một tiếng :
- Chị …
Vội vàng chạy lại giường thấy Trịnh Kim mặt mày nhăn nhó, môi bặm lại tái nhợt, lồng nhực phập phồng, những giọt mồ hôi bắt đầu rịn ra ướt hết áo của cậu. Phát hoảng, cô Phí lo lắng :
- Lại tái phát à.
Trịnh Kim ôm đầu gối gập bụng lại, bàn tay bấu chặt vào bụng.
Cô Phí chạy nhanh lại tủ thuốc lấy hộp thuốc riêng trị bệnh cho Trịnh Kim. Lấy 2 viên thuốc với tay lấy cốc nước. Cô đưa cho Trịnh Kim.
Đỡ anh ngồi dậy. Trịnh Kim cầm nhanh nuốt luôn vào bụng. Một lúc sau cơn đau của anh giảm bớt. Cô Phí thở phào :
- Em lại uống rượu. Hay ăn uống không đúng giờ đúng không. Chị đã bảo em phải chú ý về khẩu phần ăn nhiều hơn mà. Mà hình như con đau của em xuất hiện càng ngày càng nhiều thì phải.
Trịnh Kim gật đầu , cô Phí tiếp :
- Chỉ được ăn những thức ăn thanh đạm, không được ăn đồ nóng, cay, ăn uống phải đúng giờ giấc. Nên uống nước lọc, bớt uống café và rượu bia. Em muốn dạ dày của em lộn lần nữa à.
Giọng Trịnh Kim khàn khàn :
- Rồi mà.
Cô Phí trách móc :
- Cứ rồi đi xong để đấy. Ba mẹ em về lại trách chị.
Trịnh Kim mệt mỏi nằm xuống ngủ thiếp đi. Cô Phí về chỗ mình làm việc tiếp. Thỉnh thoảng ngó Trịnh Kim.
Vừa về lớp Kim Anh gặp ngay Tú Anh ở cửa. Chạy nhanh quá, không phanh được. May Tú Anh nhanh tay kéo cô lại. Không đã đập đầu vào cái cửa.
- Này, đi kiểu gì thế. Chị bị ma đuổi đấy à.- Tú Anh quát.
Kim Anh thở hồng hộc :
- Ma nữ..
- Cái gì ?. Ma nữ nào ?
- Ở, ở phòng y tế.
Tú Anh gõ lên trán Kim Anh :
- Chị lên cơn à.
Kim Anh nhăn mặt :
- Hỏng hết cả kế hoạch công phu của mình. Tất cả là tại “bà cô ma nữ ấy”.
- Thất bại rồi à.
- Tốn cả tiền đi học lại còn trả được việc gì nữa chứ.
Tú Anh tò mò :
- Em thấy chị dàn dựng công phu lắm mà. Chuyện gì thế. Kể em nghe với.
Kim Anh kể lại chuyện trong phòng y tế cho Tú Anh nghe. Nghe xong Tú anh cười lên sặc sụa khiến nữ sinh được dịp nhìn “thần tượng” cười thỏa thích.
Anh ôm bụng cười nhìn gương mặt thất thểu của chị, cố gắng nhịn :
- Vậy giờ, tính sao ?
- Sao cái gì ?
- Chuyện Trịnh Kim ấy
- Tao bất lực rồi. Cậu ta như đá ấy trả biết động lòng gì cả.
Tú Anh phì cười. “đúng là bà chị ngốc nghếch”
- Bây giờ mới biết à.- Anh trọc ghẹo cô.
- Xì.
- Hihi..
Tú Anh khoác vai cô động viên.
- Thôi thua keo này mai bày chiêu khác. Lo gì. Chị em lắm chiêu mà. Giờ thì đi uống nước hạ hỏa nhé.
- Ừ tao cũng khát lắm rồi. Mày nhắc mới nhớ.
Tú Anh chịu thua chị mình. ” Khát nước mà người khác nhắc mới nhớ.”
……………………………………………………………
Đang trên đường đi học về thì một toán nữ sinh chặn đường Kim Anh lại.
- Con kia nhớ tao chứ.
Tóc vàng, nhìn cũng xinh trắng trẻo, nhưng lúc này cô ta đang diễn vai ác thì phải. Còn nhân vật hiền thì chắc là Kim Anh. Hì. Kim Anh nhớ mang máng mình có gặp cô ta, quay sang bên cạnh nhìn thấy một cô nàng mặt mũi bặm trợn người như sumô. Nói thế là còn nói giảm nói tránh rồi ấy chứ.
Bây giờ thì Kim Anh đã nhớ bọn họ là ai, không sợ mà cô còn tươi tỉnh :
- À rồi.
Băng. Cô gái đã bị Kim Anh đánh, bất ngờ xông đến túm cổ áo Kim Anh, nói :
- Nhớ là tốt đấy.
Bất ngờ cả lũ con gái túm lại dũi người Kim Anh xuống đánh đán túi bụi, Kim Anh dù đã từng học karate nhưng đối với một lũ yêu nhền nhện này thì chẳng còn sức nào. Chống chả được mấy đòn Kim Anh đành chịu thua, cô bị đấy nằm bệt xuống đất. Cảm thấy như có lien hoàn đấm, đá, tát vào người và mặt. Bất lực.
- Dừng lại.
Là tiếng con gái. Trâm Nhi đi bộ về ngang qua thấy cảnh này, hét lên. Mấy người xung quanh nghe thấy tiếng Trâm Nhi liền bỏ tay ra luôn, Còn Băng thì cật lực đánh như chưa bao giờ được đánh.
Cô chạy lại dung hết sức kéo thân hình ục ịch của Băng ra.
- Mày làm gì vậy. Chúng mày dừng tay lại cho tao.
Băng hăng máu hất tóc ra sau :
- Chuyện của tao, mày cút sang một bên đi.
Trâm Nhi cười nhạt :
- Người phải cút là mày. Hiểu không. – Trâm Nhi thả chậm từng chữ.
Trước chị em Băng nóng mặt vì bị Trâm Nhi làm cho mất mặt. Giờ mới để ý xung quanh còn có mấy tên con trai chắc là bạn đi cùng họ. Cô sĩ diện hắng giọng :
- Mày là bạn tao mà lại bênh con kia à.
Đến lúc này, Trâm Nhi cười lớn. Cô bước đến gần Băng, phủi phủi vai áo cho cô. Điệu bộ rất cool :
- Ai là bạn mày vậy.
Băng mặt tái nhợt. Cô hất tay Trâm Nhi ra lên giọng để ra oai :
- Nói cho mày biết đừng xen vào chuyện của tao không thì đừng trách,
Trâm Nhi tròn mắt ra vẻ ngạc nhiên :
- Ồ… thật là ghê gớm.
Rồi làm luôn mặt lạnh + với giọng đanh thép, nhìn cô lúc này rất giống chị hai trong những phim xã hội đen. Thực tình rất là cool.
- Tao cho mày 2 con đường. Một là câm và cút. Còn 2 tao đứng đây, mày muốn làm gì thì làm. Mai đừng để tao nhìn thấy mày hay bất kì những đứa nào còn ở lại đây. Ôkê. Chọn đi.
Mấy bọn đàn anh đi cùng Băng đã nghe qua về gia thế của Trâm Nhi. Bố mẹ là xã hội đen quản lý một chuối các sàn nhảy, quán Bar nổi tiếng ở Việt Nam, đấy là còn không tính đến những quan hệ và công ty dây mơ rễ má ở nước ngoài. Nói là làm Bar nhưng bố mẹ cô là tay anh chị khét tiếng trong giới. Ai ai cũng phải nể.
Nhìn nhau một lượt, đứa nào cũng run lẩy bẩy, đã có mấy đứa con gái nói là nhà có việc về trước. Một đứa con trai đầu chỗ xanh chỗ đỏ , quần áo rách rưới chằng chịt đến cạnh Băng nói nhỏ vào tai cô :
- Thôi em ạ, nhịn chúng nó một bước.
Băng cay cú. Mặt biến sắc vừa sợ vừa mất mặt, nhưng lại muốn lấy số với mấy đứa đi cũng. Thấy tình hình có vẻ không ổn. Chơi với Trâm Nhi lâu cô chưa thấy ai động vào Trâm Nhi mà lành lặn, liền bỏ đi cùng lũ tạp nham bạn mình.
Trâm Nhi cười thầm.. Cô kéo Kim Anh dậy, phủi quần áo, giọng quan tâm :
- Chị không sao chứ.
- Vẫn ổn. – Kim Anh vuốt vuốt lại tóc rồi nhoẻn miệng cười. Tự dưng thấy mến Trâm Nhi.
- Kính nể chị rồi đấy bị đánh vậy mà vẫn cười được. Hèn nào Tú Anh thích chị.
Nói xong câu đấy. Trâm Nhi chợt thấy buồn rười rượi quay mặt cất bước đi.
” À ra vây. Mình tưởng nó biết quan hệ của mình với Tú Anh rồi chứ. Với trình độ của nó không điều tra lí lịch của mình cũng hơi lạ.” Chạy theo đi song song Trâm Nhi :
- Cưng hiểu nhầm chị với Tú Anh rồi.
Trâm Nhi nhìn Kim Anh với đôi mắt buồn, không nói gì.
Thấy Trâm Nhi có vẻ không tin. Cô giải thích, lúc đầu muốn nhận là có quan hệ với Tú Anh nhưng qua chuyện hôm nay cô quyết gàn ghép Tú Anh với Trâm Nhi. Trâm Nhi mạnh miệng, nói là làm nhưng là một cô gái tốt và biết phải trái, chuyện gì ra chuyện đấy, rạch ròi.
- Vì việc cưng đã giúp chị hôm nay nên chị cho cưng biết bí mật giữa chị và thằng Tú Anh đấy. Đừng nói với ai nhé.
Trâm Nhi nửa tin nửa không.
- Chị nói thật chứ.
- Thề đấy.
- Thật à.
- Thật.
- Đúng thể chứ.
- Ừ.
” Chắc cô nàng phải thích Tú Anh nhà mình lắm lắm mới như vậy chứ. He he ”
Trâm Nhi tươi ngay nét mặt cầm tay Kim Anh lắc lắc :
- Ôi… Hay quá.
Kim Anh nheo mắt dò hỏi :
- Cưng thích thằng Tú Anh nhà chị lắm à.
Trâm Nhi ngại ngùng đỏ mặt nhưng gật đầu cái “rụp”. Thấy vẻ mặt cô bé chứa bao niềm hạnh phúc , đúng là trẻ con.
- Hay chị giúp cưng làm quen với Tú Anh nhé.
- Liệu có được không..
- Được mà. Chủ nhật tuần này là sinh nhật của bạn chị với thằng Tú Anh. Em phải đi cùng chị đến đấy rồi chị sẽ g
iới thiệu em với thằng Tú Anh. Hôm đấy cũng là Halloween em phải make up cho ấn tượng vào đấy nhớ. Hay thôi đến nhà chị để chị make up cho cưng luôn.
” Chủ nhật tuần này cũng là sinh nhật tên Thế Du gì đấy, ba mẹ mình chơi với ba mẹ hắn. Lại còn bắt mình đi theo nữa chứ. Thôi kệ cùng lắm là trốn. Vì Tú Anh phải liều thôi.” Trâm Nhi gật đầu :...