watch sexy videos at nza-vids!
Đọc truyện teen, tiểu thuyết, truyện tình yêu, truyện teen full, đọc truyện cập nhật mới,
Wap giải trí - Đọc truyện

wap xem phim miễn phí
Thông báo mới
Lưu ý Cái quảng cáo các bạn thấy nó trôi trên màn hình mà các bạn thấy là quảng cáo của sever mình không tắt nó đi được, để ẩn nó bạn chick vào dấu X bên trên góc trái của ảnh nha
Lưu ý nếu bạn thấy Xtscript error: timeout Click vào đây để sửa lỗi
Lưu ý Các bạn ấn play rồi nhớ đợi video load khoảng 30s - 50s nhé, à nhớ Zoom cho vừa màn hình nhé..!
HoT vnchat.net wap kết bạn 4 phương Vào ngay
» » Hợp đồng hôn nhân 100 ngày
Tìm kiếm » Tệp tin (0)
↓↓

Hợp đồng hôn nhân 100 ngày


Đăng Admin
Lượt Xem : 4.5 sao trên 1024người dùng 17970
Chia sẻ: SMS Google Zing Facebook Twitter


"Có câu nói: đàn ông không hư, đàn bà không yêu. Người đàn ông Ngũ Liên này, đối với phụ nữ là một loại hấp dẫn chết người ! Tựa như... hoa anh túc."

"Theo em nghĩ chẳng qua chỉ là sự sùng bái cùng sợ hãi, mãi mãi không thể với tới được mới đúng! "Trong lòng Uất Noãn Tâm vô cùng bất mãn, gì mà người đàn ông độc thân sáng giá chứ, thái tử gì chứ, rõ ràng là một kẻ cầm thú. Không! Ngay cả cầm thú cũng không bằng!

"Tại sao chứ?" Lương Cảnh Đường cảm thấy cách nói của cô rất đáng yêu. "Về bối cảnh gia đình cùng với vẻ ngoài của cậu ta,đấy là người chồng mà tất cả phụ nữ điều mơ ước đến. Theo một ý khác mà nói, cậu ta giống như một con chiến mã khó thuần phục, có thể hoàn toàn khơi dậy dục vọng trong lòng người phụ nữ."

"Cách nói này của anh thật quá hoang đường mà!" Uất Noãn Tâm khinh miệt, nghĩ cũng không muốn nghĩ đến, chợt thốt lên một câu: "Anh mới chính là người chồng mà người phụ nữ tha thiết mơ ước đến!



Chương 28 - Bỗng nhiên cảm thấy mất mát



Lời vừa được nói ra chưa đến 5 giây, Uất Noãn Tâm mới biết rằng câu nói này có vẻ...rất mập mớ... rất dễ làm cho người khác hiểu nhầm ý nghĩa của câu nói...

Ơ, cô làm sao để rút lại lời vừa nói đây?

Lương Cảnh Đường không lên tiếng, chỉ nhìn cô cười, chờ đợi, ám chỉ đó giống như một câu nói đùa vô thưởng vô phạt.

"Ý của em là... anh là một luật sư xuất sắc... lại biết xuống bếp... bất cứ người phụ nữ nào cũng đều cảm thấy anh rất hoàn mỹ..."

"Trong số đó, có bao gồm em không?"

Uất Noãn Tâm giống như bị người khác ghim một cây kim, đột nhiên ngẩng đầu, đón nhận ánh mắt sáng ngời từ tròng mắt đen láy của anh. Trong tim có một trận hoảng hốt không biết từ đâu đến, nắm chặt tay lại. Hô hấp đột nhiên trở nên khó khăng, hai má bắt đầu ửng đỏ.

Lương Cảnh Đường đột nhiên bật cười, tiếng cười bật ra từ lồng ngực, trong trẻo giống như tiếng của chuông bạc. Anh đưa tay lên xoa xoa đầu của cô : "Ngốc à, anh chỉ đùa với em thôi!" Nhiệt độ từ bàn tay anh truyền xuống da đầu cô rồi lan rộng ra khắp người, làm cho cả người như tê dại.

Uất Noãn Tâm ngớ ngẩn một hồi, sắc mặt mới dịu bớt, rồi cười với anh: "Oh..."

Cô biết rõ, trong mắt của anh, bản thân chỉ là một cô nhóc không hiểu chuyện, làm sao có thể phát sinh loại tình cảm đó chứ!

Cô đối anh, cũng không có bất kỳ mộng tưởng nào hết.

Nhưng tại sao, tự dưng cô lại cảm thấy mất mát vậy chứ?

..................

Về đến nhà cũng đã 4 giờ sáng, hai mắt của Uất Noãn Tâm như gấu mào, nhẹ nhàng đi lên lầu, đèn cũng lười mở, đi thẳng một mạch đến giường, vừa định nhắm mắt lại, trong bóng tối liền vang lên một giọng nói lạnh lùng như của ác ma.
"Cũng chịu về nhà rồi sao?"

Uất Noãn Tâm bị dọa đến giật bắn cả người, cảnh giác lui về phía sau vài bước. Lúc này mới phất hiện, ở bên quầy bar lờ mờ có bóng người. Xung quanh chỗ anh đứng trán đầy hơi thở lạnh băng, chỉ cần đến gần một chút, liền bị đông cứng lại.

"...Nam, Nam Cung Nghiêu?"

Anh hừ lạnh một tiếng. " Vẫn hy vọng tôi là người khác sao? Ví dụ như, người tình của cô ư?"

Cô tự động phớt lờ những lời châm chọc của anh. "Tại sao anh không mở đèn? Làm hết hồn!"

"Trong lòng cô có ma sao?"

"Tôi muốn đi nghĩ, mời anh đi ra ngoài!"

"Người tình của cô không để cho cô nghỉ ngơi sao? Thật quá đói khát nhỉ!



Chương 29 - Sự chán ghét của anh



"Anh nói bậy gì đó? Tôi chỉ đến nhà của giáo sư chuẩn bị hồ sơ cho vụ án ngày mai thôi!"

"Vậy sao?" anh vô cùng trầm tĩnh. "Vụ án gì, mà phải chuẩn bị vào lúc nửa đêm chứ? Cô không cảm thấy cái cớ này quá hoang đường sao?"

"Sự thật là sự vậy, anh không tin, tôi cũng hết cách!"

"Cho nên đây là cô ngầm thừa nhận sao?" giọng điệu của anh ngàng càng trầm lắng.

"Tôi nói phải thì là phải, tôi không có gì để nói với anh!"

"Uất Noãn Tâm, cô thật to gan mà!" Anh đứng bật dậy, cả dáng người cao lớn của anh, dường như che lấp tất cả ánh sáng của trăng. Từ trên cao nhìn xuống cô, bây giờ cô mới có thể nhìn thấy trong đôi mắt đen thẳm của anh chứa đầy những tia máu, giống như một con mảnh thú đang tức giận.

"Đối với chồng mình không có gì để nói, cho nên nửa đêm nửa hôm mới chạy ra ngoài đi tìm người tình của mình để nói chuyện sao? Có cần tôi phải nhắc lại cho cô nghe, không tự giác làm tròn bổn phận làm vợ, sẽ có hậu quả như thế nào không?"

Uất Noãn Tâm càng nghe càng cảm thấy hoang đường, lòng cũng đã lạnh rồi. "Tôi chỉ biết đến bổn phận làm vợ, vậy còn trách nhiệm làm chồng của anh, anh đã làm tròn chưa? Đêm xảy ra chuyện trong bữa tiệc, anh ngay cả một câu an ủi cũng không hề có!" Cô cười lạnh, hai mắt ửng đỏ. "À, cũng có thể nói, nếu không phải vì danh dự của nhà Nam Cung, anh vốn dĩ cũng không muốn chạy đến cứu tôi!"

"Về điểm này, cô thật không hề ngu ngốc!" anh khinh bỉ. "

"Loại đàn bà như cô, nóng lòng muốn được người khác ôm ấp, tôi còn sợ trong lòng cô chán ghét tôi vì tôi làm cản trở chuyện tốt của cô sao? Đã vậy còn bày ra bộ mặt như mình chịu uất ức đó làm gì, cô thật ghê tởm!"

"Tôi ghê tởm sao? Anh không hề hiểu tôi, anh không có quyền xúc phạm tôi! Tôi chỉ vì ước mơ của chính mình mà cố gắng, không phải như những gì anh đã nói!"

"Nếu đã như vậy, tại sao ông bố thị trưởng vĩ đại của cô lại gọi điện thoại đến cho tôi, hy vọng tôi có thể sắp xếp một chỗ ở công ty cho cô. Hơn nữa còn ngầm ám chỉ, chức vụ trợ lý tổng giám đốc nữa chứ!"

Uất Noãn Tâm ngẩn người ra: "chuyện này tôi không hề biết đến!"

Nụ cười khinh bỉ của Nam Cung Nghiêu càng sâu hơn: "Phản ứng của cô, không khác gì so với những gì tôi dự đoán trước. Đây là thủ đoạn mà cha con các người thường hay sử dụng sao? Một kẻ không biết xấu hổ đi xin xỏ, còn một kẻ thì làm bộ đứng đắng, ngay thơ lắm. Thật ti tiện, xấu xa!"

"....."

"Thân phận Nam Cung phu nhân vẫn không đủ sao, tiếp theo đó, còn muốn nhúng tay vào tài chính của công ty sao? Bao nhiêu mới đủ thỏa mãn nhu đây? Mười tỷ? Một trăm tỷ?" Trong mắt của anh, cô giống như giống như một con ký sinh trùng gian ác tham lam. "Nhưng mà, cô càng tham lam. Muốn một chân giẫm hai thuyền, cũng nên về soi mình vào gương, xem bản thân mình có cái năng lực đó không đi."

Cái gì mà tức giận đến không thể nói thành lời, Uất Noãn Tâm có thể hoàn toàn hiểu được. Từ nhỏ mẹ đã dạy, đối với người khác phải thân thiện và chân thành, phải biết vì lợi ích của người khác. Cho nên cô từ trước đến giờ chưa bao giờ gây sự với bất kỳ người nào, nói bậy càng không thể. Nhưng ngay lúc này, cô thật sự rất muốn hành hung, cho tên đàn ông trước mặt một đấm ngay mặt, đau đến nói không nên lời.

Anh ta xem mình là gì chứ, ngoan cố độc đoán, không hề cho người khác bất kỳ cơ hội nào để giải thích, liền dự theo những gì mình nghĩ mà kết luận, nghĩ cô là một kẻ vô cùng dơ bẩn.

Khi anh xúc phạm cô, trong lúc nói những lời vu cáo vô cớ đó, anh đã thử nghĩ lại xem bản thân mình đã làm những gì chưa.

"Nếu như đã nói xong rồi, thì mời anh đi ra, tôi...thật sự rất mệt mỏi..." Nhìn cô giống như một con búp bê không còn chút sức lực nào, không muốn cùng anh tranh luận, không giải thích nữa. Trong khóe mắt ẩn hiện vài giọt nước mắt, không còn che giấu sự mềm yếu cùng bất lực của bản thân mình.

Trong lòng Nam Cung Nghiêu dường như bị đâm một nhát vậy, không thể nói rõ cảm giác này, có chút đau. Nhưng lúc cô kịch liệt phản kháng, anh rất khó ngăn sự tức giận của mình, muốn làm cô tổn thương nhiều hơn nữa, để vạch trừng vẻ mặt đạo đức giả của cô. Nhưng khi cô không muốn chống đối anh nữa, yếu ớt cuối đầu xuống, anh lại có chút không đành lòng.

Giống như... anh trách lầm cô vậy!

Nhưng ý nghĩ đó vừa hiện ra liền bị anh dẹp bỏ, anh nhắc nhở chính mình, cô là một người phụ nữ lòng rất sâu, chẳng qua chỉ muốn giả vờ để lấy được sự thông cảm từ anh thôi.

Anh sẽ không bao giờ nhượng bộ, càng không đáng vì cô mà nhượng bộ.

Trong tim vừa có một vết nứt hiện ra liền lập tức bị đóng băng lại, vô cùng cứng chắc.

"Nói cho cha cô biết, chức vụ trợ lý tổng giám đốc, không cho một kẻ như cô ngồi vào được!" Nam Cung Nghiêu nhanh nhanh bước đến cửa, chợt dừng lại, từ một nửa bên mặt, liếc mắt về phía dáng người yếu ớt như bất cứ lúc nào cũng có thể biến mất, nở nụ cười mỉa mai.

"Nếu như ông ta muốn biết lý do, tôi không ngại cô nói cho cha cô biết, cô thích làm trợ lý luật sư với người đàn ông kia hơn đâu!



Chương 30 - Bàn tay lạnh như băng



Ngày thứ hai Uất Noãn Tâm kìm nén tâm tình mình lại, lên tòa án như thường lệ. Vụ án này là vụ tranh chấp giữa các nhà phát triển bất động sản với các hộ gia đình, đây là một vụ kiện điển hình của các nhà tài phiệt áp bức những người dân bình thường. Uất Noãn Tâm vừa cầm lấy một bộ tài liệu, thì biết vụ án này rất khó thắng. Đằng sau vụ án này liên quan đến lợi ích của các tập đoàn lớn, không có một luật sư bình thường nào dám ra mặt nhận vụ kiện này, trên cơ bản vụ này kiện cũng như không kiện.

Đối với phần thắng của vụ này, cô cũng không nắm chắc, chỉ có thể nổ lực hết mình, cố gắng giúp đỡ Lương Cảnh Đường.

Vừa bắt đầu, các hộ gia đình bị đưa vào tình cảnh vô cùng bất lợi. Nhưng trong quá trình biện luận, Lương Cảnh Đường đã đưa ra bằng chứng vô cùng thuyết phục, hơn nữa còn có tài biện luận sắc xảo của anh, luận cứ rõ ràng, đã đẩy các nhà tài phiệt đi vào bước đường cùng, không còn lời nào để nói, cuối cùng giành được phần thắng về mình.

Gia đình của A Thuần cảm động đến rơi nước mắt, nhất quyết mời Lương Cảnh Đường dùng cơm. Trên bàn ăn rất nhiều lần mời rượu, Uất Noãn Tâm khó có thể từ chối thành ý của người khác, nên chỉ uống vài ngụm rượu trắng. Vừa mới uống thì không cảm thấy gì, chỉ là đầu óc hơi choáng ván, nhưng vẫn có thể nhớ đường về đến nhà.

Về đến nhà, mùi rượu lại xộc lên lần nữa. Đầu óc vừa choáng váng vừa nhức, chân bước lảo đảo, đứng cũng đứng không vững, hình ảnh trước mắt xoay vòng vòng. Một tay miễn cưỡng vịn trên tay nắm cầu thang, chợt một trận buồn nôn từ bụng muốn trào lên, một mạch chạy đại vào một căn phòng, ôm lấy bồn cầu nôn thóc nôn tháo.

Ói hơn nửa giờ, cô mới cảm thấy có chút dễ chịu. Men theo tường từ từ bước ra ngoài phòng, người như bùn nhão ngã lăn ra giường. Đỏ mặt tía tai, đầu óc choáng váng, cổ họng vô cùng khô khốc, không có sức, lí nhí: "Nước...tôi muốn uống nước..."

Mơ màng có cảm giác có một tiếng vang rất nhỏ ngày càng gần, giống như tiếng vang của các bánh xe đang ma sát nhau.

Có một hình bóng màu đen che hết mặt của cô.

Uất Noãn Tâm cố gắng mở mắt ra, nhưng vẫn không thể nhìn rõ được, đột nhiên bị một người thô lỗ kéo xuống đất. Sức lực rất mạnh, cả người cô gần như bay ra ngoài, văng vào tường, cô nghe thấy tiếng xương gãy trên người mình, thảm thiết kêu lên :"A....."

Một giây sau, có một bàn tay lạnh như băng hung hăng bóp cổ của cô. Trong bóng đêm có người chạy đến ôm lấy cô, như một con sư tử đang giận dữ, nhìn chằm chằm vào cô, không ngừng tăng thêm lực: "Chết...chết đi...chết đi..."...
Để xem phim bạn nhớ ckick vào ô mũi tên đầu tiên ở trong khung phim đợn 15 đến 30 giây trên chữ Để .đối với phim không có khung phim bạn chỉ cần ấn vào chữ xem online là được.Sử dụng chức năng thu phóng hoặc xoay ngang màn hình của điện thoại để xem đầy đủ khung phim nha
Cùng chuyên mục
Tags:
Liên Hệ: ad.saovn@gmail.com

Giao diện cho PC
 Load: 0.000162s.
sitemap.html
sitemap.xml
urllist.txt ror.xml