watch sexy videos at nza-vids!
Đọc truyện teen, tiểu thuyết, truyện tình yêu, truyện teen full, đọc truyện cập nhật mới,
Wap giải trí - Đọc truyện

wap xem phim miễn phí
Thông báo mới
Lưu ý Cái quảng cáo các bạn thấy nó trôi trên màn hình mà các bạn thấy là quảng cáo của sever mình không tắt nó đi được, để ẩn nó bạn chick vào dấu X bên trên góc trái của ảnh nha
Lưu ý nếu bạn thấy Xtscript error: timeout Click vào đây để sửa lỗi
Lưu ý Các bạn ấn play rồi nhớ đợi video load khoảng 30s - 50s nhé, à nhớ Zoom cho vừa màn hình nhé..!
HoT vnchat.net wap kết bạn 4 phương Vào ngay
» » Hợp đồng hôn nhân 100 ngày
Tìm kiếm » Tệp tin (0)
↓↓

Hợp đồng hôn nhân 100 ngày


Đăng Admin
Lượt Xem : 4.5 sao trên 1024người dùng 17995
Chia sẻ: SMS Google Zing Facebook Twitter


Hai con mắt của Uất Noãn Tâm thật muốn nhắm lại mà ngất xỉu. Anh không biết nghề luật sư và nghề báo là hai nghề suy hiểm nhất sao, bất cứ lúc nào cũng có thể đắc tội với người khác, hậu quả không phải vô cùng nghiêm trọng sao? Bản thân thì gấp đến xoay vòng vòng, anh thì một chút lo lắng cũng không có, còn có tâm trạng ngồi uống trà sao?

"Nói tóm lại em nói những thứ này, chỉ muốn anh suy nghĩ cho thật kỹ!"

"Tại sao em lại quan tâm anh đến vậy chứ?" Anh ngĩ lại nhìn cô, bẳng một đôi mắt ấm áp và sáng. Nhìn không ra anh đang vui vẻ, hay là đang mong đợi.

Hai tai của Uất Noãn Tâm đỏ lên, vừa rồi còn nói chuyện lưu loát, nói một mạch cả một chuỗi dài. Anh chỉ quăng cho cô một cậu hỏi, lại làm cho cô lúng túng, nói chuyện lắp bắp: "Anh là thầy kiêm sếp của em, quan tâm anh là điều em nên làm..."
"Như vậy à..." Lương Cánh Đường kéo dài âm cuối ra, có một chút nguy hiểm. Vừa rồi còn là một người đàn ông đứng đắn quay một cái lại trở thành không đứng đắn, đây là chuyện vô cùng đáng sợ, bởi vì bây giờ anh ấy rất...hấp dẫn. Tim gan của Uất Noãn Tâm muốn nhảy cả ra ngoài.

"Vẫn nên nói, nói chuyện về vụ án đi!" Tiếp tục vấn đề này, bản thân nhất định sẽ không ổn định, sẽ loạn mất, Uất Noãn Tâm liền đem lực chú ý của mình đặt lên trên hồ sơ. "Bây giờ có thể đến nhà họ được không?"

"Ưm! Đi thôi!"

"Được!" Uất Noãn Tâm cùng với Lương Cảnh Đường đi được vài bước, đột nhiên cô nắm lấy tay anh, nói một cách kiên định: "Bất luận xảy ra chuyện gì, chúng ta không được lùi bước, có được không? Trinh tiết đối với một người con gái rất quan trọng, em nhất định sẽ đem lại công bằng cho ấy!"

Lương Cảnh Đường nâng tay lên, nhẹ nhàng vuốt tóc cô, nở một nụ cười ấm áp và cũng ngầm đưa ra sự nghiêm túc không dễ dàng từ bỏ. "Yên tâm đi! Bảo vệ công bằng, là thiên chức của luật sư, anh sẽ không lùi bước!

Biệt thự Ngũ gia. Ngũ Chấn Quốc tay chống gậy, đứng ở bên ghế sofa tiếp điện thoại. Tuy đã ngoài bảy mươi tuổi, đầu tóc bạc phơ, nhưng nhìn ông vẫn rất uy nghiêm, tinh thần minh mẫn, dáng đứng ngay thẳng. Không khó nhìn ra lúc còn trẻ ông vô cùng uy phong lẫm liệt.

Lúc hai người làm mang nước và thuốc lên để ở bên, nhìn thấy sắc mặt của ông ngày càng đen, không tránh khỏi có chút sợ hãi. Tình tình lão thái gia không tốt, mọi người đều hiểu rõ, ngoại trừ... đứa cháu đích tôn bảo bối Ngũ Liên. Mỗi lần cậu ấy đến, đều dỗ cho lão thái gia cười đến hiếp mắt, cậu ấy chính là cứu tinh của các cô.

"Đây là lời của nó sao?" Tiếng nói lộ ra khí chất quân nhân đầy sức uy hiếp.

"Vâng! Tôi đã truyền đạt hết toàn bộ lời nhắn của ngài, nhưng thái độ của biểu thiếu gia rất cương quyết."

"Nghịch tử! Cô chấp giống y như mẹ nó vậy!" Ngũ Chấn Quốc tức giận, cúp điện thoại một cái rụp. Ông cho rằng nó là cháu ngoại của ông, nó thật sự sẽ làm như vậy với ông sao?"

"Ai lại chọc cho lão thái gia tức giận rồi, giải quyết không ổn thỏa sao?" Một tiếng cười trêu chọc vang lên, sau đó Ngũ Liên bước vào trong phòng. Tinh thần phấn chấn, mọi người ở trong phòng kinh ngạc nói không nên lời, khiến cho hai cô người làm đỏ cả mặt. "Tiểu thiếu gia!"
"Hừm? Còn ai? Không phải là do đứa nghịch tử nhà ngươi sao?" Ngũ Chấn Quốc như ngồi trên đốc lửa, tiếp đón Ngũ Liên bằng cách dùng cây gậy đánh vào bắp tay anh.

Ở ngoài nhìn động tác có vẻ rất nhẫn tâm, nhưng kỳ thực không có bao nhiêu lực hết. Ông đang tức giận, nhưng cũng không nỡ làm tổn thương đứa cháu bảo bối của mình.

Ngũ Liên lại đau đến nổi kêu "oa oa". "Ông à, ông xuống tay cũng ác thật đó! Đã mấy tháng không gặp, vừa gặp mặt, ông đã tàn nhẫn đánh đứa cháu bảo bối như thế này sao?"

"Bớt đùa giỡn cho ông!" Ngũ Chấn Quốc ngồi trên số sofa, cơn tức giận vẫn còn chưa hạ xuống.

Ngũ Liên vội vàng chạy đến, cười với ông. "Làm sao vậy? Hay ông cháu mình đến phòng tắm hơi nha? Còn không bơi lội cũng được! Hay là đi hết cả hai luôn ông thấy sao?"

"Xảy ra chuyện lớn, mà vẫn còn có tâm trạng nói đùa sao?"

"Chuyện gì vậy ông?" Ngũ Liên bây giờ mới chợt nghĩ đến, bất chợt nhận ra: "À, có phải ông đang nói đến vụ án cưỡng bức đó à! Con còn tưởng chuyện gì lớn!"

"Chuyện này còn không lớn sao? Nếu không phải ông giúp con ếm nhẹ xuống, thì bây giờ đã có trên tất cả mặt báo rồi, con nói xem cái mặt của ông còn biết để ở đâu nữa? Con thích vui đùa, ông từ trước đến giờ không quản, nhưng tại sao lại có thể làm ra chuyện bại hoại như vậy chứ? Thật mất mặt!"

"Ông à, ông là người hiểu cháu nhất mà! Ông nghĩ cháu muốn là loại người đó sao? Dựa vào thân phận Ngũ thiếu gia, loại con gái nào muốn mà không có được, cần phải đi cưỡng bức một đứa con gái vị thành niên sao? Khẩu vị của cháu không nặng đến mức đó đâu!



Chương 42 - Anh đang mỉn cười với cô sao



Về đến nhà, Uất Noãn Tâm nhanh chóng chạy đến phòng của Nam Cung Thiếu Khiêm. Muốn trước khi đi ngủ có thể trò chuyện với anh vài câu có thể giúp tâm trạng hiện tại thoải mái một chút cũng không tệ, nhưng không nghĩ đến vừa bước vào phòng lại nhìn thấy một người cô không muốn gặp – Nam Cung Nghiêu! Giống như cây đinh trong mắt vậy, vừa nhìn thấy liền hận đến nghiến răng.

Nam Cung Thiếu Khiêm nhìn thấy cô, đôi mắt trong chớp nhoáng trở nên ấm áp. "Tiểu Noãn, em trở về rồi!"

Nam Cung Nghiêu quay đầu lại, sắc mặt đen thui. Đã 12 giờ rồi, cô còn biết phải trở về sao? Những lời cảnh cáo của anh cô coi như gió thoảng bên tai sao?

"Ưm! Hai người đang trò chuyện, em không làm phiền nữa, em trở về phòng đây!"

"Đừng, đừng mà..." Nam Cung Thiếu Khiêm vội vàng giữ cô lại, rõ ràng cách nhau một khoảng, nhưng vẫn cứ vội vàng dang tay ra muốn giữ cô lại.

"Công ty vẫn còn việc phải xử lý, hai người trò chuyện đi!" Nam Cung Nghiêu đứng dậy.

"Anh, anh cũng ở lại đây đi...."

"Người em muốn gặp đã trở về rồi, chắc không hy vọng anh ở đây làm cản trở chứ!" Nhìn cậu ấy không yên tâm muốn giải thích, Nam Cung Nghiêu mỉm cười, vỗ vào bả vai của cậu. "Đùa với em thôi! Công ty quả thật còn có việc! Đừng nói chuyện quá khuya, ngủ sớm chút!"

"Ưm! Anh cũng vậy!"
"Chăm sóc tốt cho cậu ấy! Vất vả rồi!"

Nam Cung Nghiêu vô cùng khách sáo nở nụ cười với Uất Noãn Tâm, cô lập tức cảm giác như có một tia sét đánh trúng vậy.

Diêm vương mặt lạnh Nam Cung Nghiêu từ bao giờ trở thành lễ phép giống như vậy chứ? Còn cười với cô sao? Trời sắp đổ mưa lớn rồi sao? (Nguyên tác: hồng vũ – tức mưa lớn thành bão, lũ lụt, ...)

Nhưng anh đi ngang qua cô, ở bên tai cô nhỏ giọng nói, lập tức phá vỡ mọi phép màu. "Trò chuyện xong qua phòng tôi!" Âm thanh thâm trầm, như một cơn gió lạnh thổi bên tai.

Cô chợt tỉnh ra, anh chẳng qua đang giả vờ mà thôi, không muốn để cho Nam Cung Thiếu Khiêm lo lắng! Cô làm sao có thể quên, anh là một người diễn kịch vô cùng giỏi!"
Nam Cung Nghiêu rời khỏi mang theo cả áp lực, không khí trở lại thoải mái. Nam Cung Thiếu Khiêm vỗ vỗ bên giường, ám chỉ Uất Noãn Tâm qua đó ngồi. " Hôm nay ở bên ngoài bận cả ngày sao? Nhìn dáng vẻ của em, hình như rất mệt!"

"Ưm! Thật sự rất bận!" Cô mệt đến mức chân tay mềm nhủng, đầu óc choáng váng. Luật sư quả thật là một nghề không nhẹ nhàng mà!

"Đang bận về việc gì? Có thể nói cho anh biết không?"

"Việc này..."

"Nếu không tiện thì thôi vậy, anh chỉ tiện thể hỏi thôi!" Nam Cung Thiếu Khiêm cười cho qua. Thật ra trong lòng có chút thất vọng, anh không thể nghi ngờ tò mò bí mật của cô. Nhưng sự che giấu của cô làm cho anh cảm thấy bất an, anh muốn hiểu rõ tất cả mọi thứ của cô.

Đối với dục vọng chiếm giữ cô, càng ngày càng tăng, anh lo lắng sau này ngay cả bản thân cũng không thể khống chế được, sẽ trở nên vô cùng đáng sợ.



Chương 43 - Không có quyền can thiệp vào



Nghĩ đến phải đi gặp Nam Cung Nghiêu, ngay cả tâm tình để trò chuyện cũng không có, ngồi không được vài phút, thỉ nói muốn trở về phòng ngủ. Nam Cung Thiếu Khiêm cũng không giữ cô lại lâu, muốn cô nghỉ ngơi thật tốt. Trong lòng cô thở dài, nếu như Nam Cung Nghiêu có một chút quan tâm giống như em trai mình thì quá tốt rồi!

Cơn buồn ngủ ập đến nhưng vẫn phải cố gắng tỉnh táo để đối phó với lại đại ma vương, thật là chuyện ngược đãi người khác mà!

Không cam lòng đi đến phòng của Nam Cung Nghiêu, anh đang ngồi ở bàn làm việc xem tài liệu. Đã một giờ sáng rồi, vẫn còn tinh thần đến vậy. Ánh mắt vô cùng lợi hại, ngay cả một cử động nhỏ cũng không bỏ qua, rất có phong thái của một tổng tài.

Bây giờ không phải lúc ca ngợi, nhanh chóng giải quyết, trở về phòng ngủ mới là chuyện chính!

"Có chuyện gì sao?"

"Thiếu Khiêm ngủ rồi hử?"

"Lúc tôi đi thì vẫn chưa."

Nam Cung Nghiêu ngẩn đầu lên, lông mày nhíu lại. Không nói bất cứ gì, nhưng Uất Noãn Tâm có thể nhìn rõ ánh mắt của anh đang chất vấn bản thân tại sao không đợi đến khi Nam Cung Thiếu Khiêm lên giường ngủ rồi mới đi, cô cắn môi lắp bắp nói: "Anh ấy bảo tôi về ngủ trước..."

"Đừng có mang Thiếu Khiêm ra làm cái cớ!"

"Tôi nói là sự thật!"

"Tôi kêu cô chăm sóc Thiếu Khiêm, có nhấn mạnh qua là 'một bước không rời'. Nhưng cô rất to gan, đi cho đến bây giờ mới chịu về!" Anh vô cùng bất mãn.

"Tôi có việc quan trọng, không phải ra ngoài chơi!"

"Đến văn phòng luật sư vì công việc hay vì người tình, trong lòng cô biết rõ hơn tôi!"

"Người tình gì chứ, anh ấy là cấp trên của tôi. Đợi đã... anh cho người theo dõi tôi sao?" Nhìn thấy anh không kiên dè gì nở một nụ cười lạnh, như đây là chuyện rất tự nhiên, giống như cô là kẻ đang làm chuyện sai trái. Uất Noãn Tâm có chút đau đầu. "Tôi không phải của riêng anh! Anh như vậy là xâm phạm đến quyền tư do và riêng tư của người khác đó!"

"Của riêng? Chẳng lẽ không phải sao?" Nam Cung Nghiêu không chút che giấu nào mà miệt thị cô, nói ra một câu vô cùng tổn thương người khác. "Tôi dường chưa bao giờ cho cô biết , tôi lấy cô vì muốn cô về diễn tốt vai trò Nam Cung phu nhân!"

"Anh..."

"Bắt đầu từ ngày mai, cô không được phép bước ra khỏi nhà này!"

"Anh không có quyền can thiệp vào cuộc sống của tôi!" Trong bụng Uất Noãn Tâm chứa đầy những lời phản kháng, nhưng cô biết anh sẽ không nghe, thậm chí có thể chọc giận anh. Ở trong đầu nghĩ một hồi, chợt nghĩ ra được một cách khác



Chương 44 - Thương lượng với anh



"Nếu như cứ cấm đoán tôi như vậy, tôi sẽ không làm bất cứ chuyện gì! Nhưng tôi không đảm bảo với anh, tôi không biết mình sẽ có thái độ như thế nào khi gặp Thiếu Khiêm! Nếu như anh không để ý tôi ở bên cạnh anh ấy, suốt cả ngày buồn bực không vui, thờ ơ với người khác! Như vậy, anh có thể ép tôi ở trong nhà suốt!"

Uất Noãn Tâm ở trong lòng thầm xin lỗi Nam Cung Thiếu Khiêm! Nhưng mà, anh là lợi thế duy nhất mà cô có được. Vì công việc mà cô yếu tích nhất, cô không thể nghĩ quá nhiều!

Có thể có dũng khí thương lượng với Nam Cung Nghiêu, thì đã chứng minh tất cả rồi.

Quả nhiên, trên gương mặt Nam Cung Nghiêu vẫn mãi trưng ra dáng vẻ nhàn nhã, quen nắm mọi thứ trong tay bắt đầu chuyển biến, hai đôi mắt trầm lại....
Để xem phim bạn nhớ ckick vào ô mũi tên đầu tiên ở trong khung phim đợn 15 đến 30 giây trên chữ Để .đối với phim không có khung phim bạn chỉ cần ấn vào chữ xem online là được.Sử dụng chức năng thu phóng hoặc xoay ngang màn hình của điện thoại để xem đầy đủ khung phim nha
Cùng chuyên mục
Tags:
Liên Hệ: ad.saovn@gmail.com

Giao diện cho PC
 Load: 0.000160s.
sitemap.html
sitemap.xml
urllist.txt ror.xml