"Chẳng qua chỉ là món đồ chơi trong cuộc giao dịch chính trị, cô thật quá xem trọng bản thân mình rồi đấy! Tôi sẽ chống mắt lên xem, Nam Cung Nghiêu có thể vì cô mà đụng đến bổn thiếu gia đây không!" Giơ móng vuốt ra vồ lấy Uất Noãn Tâm vào trong lồng ngực, thô lỗ xé rách váy của cô, lộ ra nội y màu trắng như tuyết ở bên trong.
Làn da trắng như sữa làm kích thích dục vọng của anh, con dã thú nguyên thủy và hoang dại của người đàn ông hoàn toàn bị đánh thức, anh thô bạo vuốt ve nơi đẩy đà mềm mại của cô. Uất Noãn Tâm bị đau đến khóc thét lên: "Không cần...không muốn...buông tôi ra..."
Tiếng khóc thét từ bên trong phòng vọng ra, từng tiếng từng tiếng như đâm sâu vào trong tim của Hướng Lăng Phong.
Cái tên khốn khiếp đáng chết!
Anh thất thần, trên mặt nhận lấy một đấm, bị đánh ngã xuống đấy, hộ vệ xông về hướng của anh, anh căn bản không có sức để cãi nhau, chỉ có thể miễn cưỡng dùng tay ngăn chặn bọn họ đánh đến những bộ phận quan trọng. Mắt nhìn thấy một đôi chân hung hăn xông đến, đám hột vệ đột nhiên bị một người ném qua vai ngã lăn ra ngoài.
Hướng Lăng Phong miễn cưỡng căng con mắt sưng phù lên nhìn bóng dáng cao lớn đó – Nam Cung Nghiêu.
Những tên hộ vệ khác cũng nhận ra anh, không dám ra tay, tự động tránh ra nhường đường.
"Không sao chứ?" Nam Cung Nghiêu đỡ Hướng Lăng Phong dậy, Hương Lăng Phong đẩy Nam Cung Nghiêu ra, nuốt vào một ngụm máu. "Tôi còn tưởng rằng cậu cầm thú lắm chứ!"
"Không chết được là may rồi!" Anh liếc nhìn cậu ta, bước nhanh về phía căn phòng. Hộ vệ cố gắng ngăn anh lại, nhưng liền bị anh một phát đá văng ra. Anh mắt lạnh băng nhìn toàn cảnh xung quanh. " Nếu như tôi có bị sứt mẻ gì, Ngũ thiếu của các anh có chịu tránh nhiệm nổi không!"
Trong phòng, Uất Noãn Tâm điên cuồng cắn cánh tay của Ngũ Liên, do bị cắn đau nên liền rút tay trở về. "Chết tiệt, trong từ điển của bổn thiếu gia đây không có ba từ đánh phụ nữ!" Anh tát cô một cái làm cô ngã về phía sau.
Cánh vung tay lên tựa như một mũi dao sắc bén hướng về phía Uất Noãn Tâm. Nhưng khi đến trước mặt của Uất Noãn Tâm, tay của Ngũ Liên lại không tát vào mặt của cô.
Uất Noãn Tâm giống như một món đồ chơi vỡ nát, cả người bị Ngũ Liên kéo lên, nắm lên giường một cách thô bạo. Cả người giống như chim bị gãy cánh, người cô giãy nãy, liền bị anh đè xuống. Ngũ Liên thô lỗ xé rách váy áo của cô, cả gian phòng đều ngập đầy tiếng khóc thương tâm và kêu gào.
Cả bộ lễ phục màu trắng đã bị xé thành vải vụn, lộ ra cơ thể trắng noãn nà của Uất Nõa Tâm. Ngũ Liên không kìm chế được kích thích, một tay nắm chặt lấy cổ tay của cô, tay còn lại gỡ bỏ khăn tắm trên người mình.
Thậm chí nếu phải cưỡng bức một cách tàn nhẫn, thì thái độ ung dung không hoang mang cùng với ánh mắt của anh làm cho người khác bị choáng ngộp, nở một nụ cười tà ác đầy quyến rũ: " Tôi sẽ thay Nam Cung Nghiêu ở trên giường chăm sóc em thật tốt!" Hai con mắt híp lại chứa đầy sự khinh bỉ, anh gở khăn tắm ra, vật khổng lồ liền hiện ra trước mắt. Dùng lực tách hai chân của Uất Noãn Tâm ra, đem vật khổng lồ đặt ở bên dưới.
Nhưng....
Ngay tại thời điểm đó, cửa bị mở tung ra.
Hướng Lăng Phong là người đầu tiên xông vào bên trong, tính vung lên một nấm đấm. Nhưng lại bị Nam Cung Nghiêu cản lại, Hướng Lăng Phong không tin nổi nhìn về phía anh, nhận lấy vẻ mặt tuyệt tình của anh. "Cậu..."
Đang tính xé xác con mồi ngay trước mắt, liền bị người khác cản đường , Ngũ Liên có chút khó chịu, nhưng anh ta che giấu vô cùng tốt. Vẫn nở nụ cười bất cần đời, thông thả buông Uất Noãn Tâm ra, nở một nụ cười đẹp: "Ngọn gió nào có thể mang ngài Nam Cung thổi đến đây vậy..."
Uất Noãn Tâm không để ý đến cơn đau nhức ở khắp người, cố kìm nén sự xấu hổ và nhục nhã, chạy về phía Nam Cung Nghiêu, giống như một đứa trẻ chịu uất ức khát vọng một tia ấm áp của người lớn. Nhưng Nam Cung Nghiêu lại không ôm lấy cô, chỉ dùng thân mình che chắn đem cổ đẩy ra phía sau. Cỡi áo khoác ra, bao bọc lấy cả người của cô.
Toàn bộ quá trình, trên mặt không biểu lộ bất kỳ cảm xúc gì, chỉ trưng bộ mặt lạnh như băng.
Ngũ Liên từ từ đứng dậy, dùng khăn tắm quấn quanh eo mình, khóe miệng nhếch lên đầy vẻ khiêu khích, rồi nói: " Thì ra là người phụ nữ của anh, tôi lại còn tưởng cô ta đem anh ra để hù dọa tôi nữa chứ...chị dâu, thất lễ như vậy, thật sự ngại quá!"
Trong giọng nói không hề có chút nào muốn xin lỗi, ngược lại tràn đầy sự khiêu khích. Giống như biết rằng đối phương không thể làm gì anh vậy, chỉ xấc láo hơn thôi.
Nam Cung Nghiêu từ nãy giờ không hề mở miệng nói một lời nào, chỉ im lặng lảng tránh làm cho Hướng Lăng Phong phát điên, cứ ngỡ rằng anh là kẻ máu lạnh.
Uất Noãn Tâm cuối thấp đầu xuống, nước mắt không ngừng chảy ra. Cô không hy vọng anh sẽ đòi lại công bằng thay cho cô, nhưng cứ im lặng như vậy, bộ dạng không quan tâm, không để ý của anh giống như đang xé rách, cứa chảy máu tim cô.
Chương 22 - Đánh mất trái tim
Vừa về đến nhà, Uất Noãn Tâm liền bị đem về phòng, lúc này Nam Cung Nghiêu mới mở miệng nói chuyện: "Cô nghỉ ngơi cho khỏe đi!" Thái độ lạnh nhạt của anh làm cho tim của cô như đống tro tàn, nhưng khi anh vừa định bước ra ngoài, không kìm nổi sự sợ hãi trong lòng mình, cô giang tay ra nắm tay anh. "Đừng đi mà, xin anh...tôi rất sợ..."
Những chuyện vừa mới xảy ra, cô thật sự rất bơ vơ, rất cần sự ấm áp đến từ anh. Mặc dù anh không yêu cô, nhưng anh bây giờ vẫn là người thân duy nhất của cô, cô hy vọng sự an ủi của anh.
Nam Cung Nghiêu không động đậy, ánh đèn chỉ chiếu sáng phân nửa khuôn mặt của anh, không nhìn ra được cảm xúc hiện tại của anh. Ánh mắt nhìn về phía tay cô, nhẹ nhàng nâng lên, gỡ bỏ bàn tay của cô ra. Thậm chí cô cố gắng nhíu lấy anh vài lần, nhưng anh vẫn cứ thản nhiên gỡ tay cô ra, đầu cũng không quay lại nhìn cô liền đi ra ngoài.
Uất Noãn Tâm đau khổ cười đến chảy nước mắt. Cả người cô không còn chút sức lực nào, bất lực ngã xuống dưới đất.
Tim, đau đớn vô cùng!
Hướng Lăng Phong tức giận ở trong phòng khách đợi Nam Cung Nghiêu, nhìn thấy anh đi xuống lầu, rút một điếu thuốc ở trên tay, liền nhanh chóng bước đến. "Cô ấy sao rồi?"
"Cậu quan tâm cô ấy thái quá rồi đó!
Cô ấy là vợ tôi!"
" Tôi còn tưởng rằng cậu đã quên rồi chứ!" Hướng Lăng Phong tức giận nắm lấy cổ áo của Nam Cung Nghiêu, đẩy anh ta vào tường, "Khốn nạn! Nếu như hôm nay cô ấy xảy ra chuyện, tôi nhất định sẽ không để cậu yên!"
Nam Cung Nghiêu lạnh lùng liếc nhìn anh. "Nếu không còn chuyện gì nữa, cậu về sớm chút đi!"
"Cậu...cậu còn là người không hả?" Hướng Lăng Phong thét lên, rất muốn xé rách bộ mặt lúc nào cũng lạnh lùng của anh.
"Tôi không yêu cô ấy!" Nam Cung Nghiêu cho anh một đạo lý vô cùng đơn giản. "Chuyện của cô ấy, không liên quan đến tôi!"
"Nhưng cô ấy là vợ của cậu!"
"Cho nên sau đó không phải tôi đã đến rồi sao?"
"Ý của cậu là, nếu như không phải vì danh dự của bản thân, cậu sẽ không cứu cô ấy hả?"
Anh im lặng tỏ thái độ đồng ý.
"Được! Hôm nay coi như tôi đã nhìn rõ được con người của cậu!" Hướng Lăng Phong đã hoàn toàn chán nản, thất vọng buông anh ra. "Ở trên thương trường tuy thủ đoạn của cậu tàn nhẫn, tôi đều đứng về phía cậu. Nhưng tôi lại không ngờ rằng, ngay cả vợ mình cậu cũng..." Anh thất vọng nói không nên lời. "Con như mắt tôi đui mù, nhìn nhầm người!" Tức giận nện một đấm vào tường rồi đẩy cửa bỏ ra ngoài.
Chương 23 - Con ông cháu cha
Hộp đêm sang trọng, xa hoa, tiếng nhạc lớn tựa như sấm vang, những đôi nam nữ với những bộ quần áo sang trọng quấn quýt lấy, uốn éo với nhau dưới nền nhạc, nhiệt tình và kích thích.
Một dáng người cao gầy, đó là những cô gái trang điểm ăn mặc đẹp đẽ đứng ở một góc khuất yên tĩnh, đôi mắt háo hức quét qua một góc của hộp đêm. Nhưng các cô lại không dám đến gần, bởi vì đó là chỗ VIP được các " con ông cháu cha" ở Đài Bắc bao hết, ở trong đó đều là con cái của các cán bộ cấp cao.
Các quý công tử tất nhiên cũng có vui đùa với gái, nhưng muốn đền gần khu vực của họ, tất nhiên cũng đã được qua chọn lựa kỹ lưỡng. Khả năng được chọn trúng còn ít hơn so với trúng sổ số, nhưng vẫn làm cho vô số phụ nữ trong hộp đêm đến đây và chờ đợi, tiếc nuối, vô số lần giả vờ đi ngang qua.
Trong lòng của các quý công tử đều ôm mỹ nhân, chỉ ngoại lệ một người ngồi một mình, người được tôn xưng với danh "thái tử", " Ngũ thiếu", " Ngũ gia", đó chính là Ngũ Liên. Anh ta hôm nay không có hứng thú vui đùa với phụ nữ, bất kể người phụ nữ nào đi đến mời mọc, anh đều không quan tâm, chỉ ngồi đó uống rượu.
Các quý công tử có người la ó lên: "Ngũ gia tối hôm nay rất lạ nha...tôi không biết rượu lại uống ngon đến vậy..."
"Không lẽ như lời những người khác nói, sinh lý không được thỏa mãn sao? Các cậu biết không tối hôm qua Ngũ gia đã đụng phải người phụ nữ của ai không? Công tử tóc vàng cười bí hiểm: " Là vợ của Nam Cung Nghiêu đó!"
"Hả, không phải là tổng tài Nam Cung người một tay làm mưa làm gió trong giới tài chính chứ? Ngũ gia quả nhiên là Ngũ gia, đụng đến đều không phải là những phụ nữ tầm thường mà!"
"Ngũ gia từ khi nào lại có hứng thú với vợ của người khác vậy? Chẳng lẽ chơi với xử nữ cũng chán sao?"
"Ha ha....." Tất cả các công tử đều đồng loạt cười to.
Thấy bọn họ cười đùa, Ngũ Liên cũng không thèm quan tâm đến. Cho đến bây giờ, trong đầu anh vẫn còn nhớ đến hình ảnh thân thể trắng noãn nà cùng với gương mặt khóc như mưa của người phụ nữ đó. Con thỏ trắng đẹp như vậy, làm cho người khác rất muốn đến cấu xé nó ra.
Nhìn bộ dạng sợ hãi của cô, anh còn tưởng rằng cô là xử nữ, không ngờ rằng lại là vợ của người khác! Ngay cả anh cũng nhìn không ra.
Kỹ thuật che đậy của cô quả là cao siêu!
" Ngũ thiếu cứ vậy buông tha cô ta sao? Nam Cung Nghiêu là một kẻ có tiền, nhưng có tiền thì sao chứ, làm sao có thể đấu lại được người có quyền nào.
" Cậu nói sai rồi! Thực lực của nhà Nam Cung , còn hơn cả tưởng tượng của cậu đó!" trong nụ cười của Công tử tóc vàng có chút nghiêm túc. "Ngũ gia của chúng ta xuất sắc như vậy, làm sao có thể chịu thất bại như vậy chứ? Phụ nữ không thiếu, không cần phải vì một người đàn bà mà đắc tội với Nam Cung Nghiêu. Đúng không? Ngũ gia!"
Ngũ Liên lơ đãng liếc nhìn anh ta, biểu môi không thèm quan tâm: "Chẳng qua chỉ là một người phụ nữ thôi mà, bổn thiếu gia đây không thèm để ý làm gì!
Chương 24 - Điều duy nhất quan tâm đến
Uất Noãn Tâm khóc mệt rồi ngủ thiếp đi, khi tỉnh lại bên ngoài đã là một màn đêm, nhìn vào đồng hồ, là 21 giờ. Mơ màng nhớ ra thì ra bản thân đã ngủ một ngày một đêm rồi, thật sự vô cùng mêt mỏi. Yếu ớt tựa như thủy triều lên đến vậy, cô cảm giác bản thân giống như một đứa trẻ bị bỏ rơi. Cho dù chết rồi, cũng không ai biết đến.
Ngoại trừ, có duy nhất một cuộc gọi nhỡ....