- Trời!!! Hình như là anh ấy đấy – cô gái đứng bên cạnh mặc chiếc áo sơ mi và chiếc váy lưng cao hoa hét lên…
Như 1 cơn lốc, 1 toán con gái bu lấy Ken…
- Làm…làm sao giờ – Nó núp sau Ken lo lắng
Mọi người xô đẩy nhau, hết bắt tay lại xin chữ kí, đèn plap nháy liên tục… nó bị 1 cô gái phía sau xô qua làm té nhào…
- Á- Nó hét lên, khó khăn ko đứng dậy được, lại còn bị giẫm lên tay
- Xin tránh ra cho – Ken hét to, mặt tức giận khiến tất cả đám hám zai im bặt
Rẽ đám đông, Ken đến gần đỡ nó dậy…
- Anh, cô gái này là ai? – 1 cô gái bức xúc hét lên
- Anh ơi!!! Đó là cô gái trong hình sao? – 1 giọng nói rưng rưng như sắp khóc..
- Anh…ko thể
- Sao vậy đc
- Anh Ken..
Đám đông bắt đầu nháo nhào lên…Một đám phóng viên ko biết bắt tin ở đâu nhanh chóng kéo đến…Tình hình bắt đầu căng thẳng… Ken kéo nó dậy thì thầm nhỏ vào tai “Tôi nói chạy thì cô chạy theo tôi nghe ko?”
- Hở – Nó chưa hiểu cái mô te gì thì Ken hét lên
- Chạy… – Anh nắm tay nó chạy vụt…
Nó gấp gáp chạy bán sống, đám đông và phóng viên đuổi theo như “bắt cướp”… Đến khúc cua quẹo, Ken kéo nó nép vào 1 cái kẹt nhỏ… người anh chàng nép vào người nó, trong bóng tối, chỉ nghe được 2 trai tim đập gấp gáp… ko biết vì do chạy nhiều mệt hay do nguyên nhân nào khác … Hơi thở anh phà vào tai nó làm trái tim nó đánh nhịp mạnh mẽ…
“lại cảm giác này, sao vậy? hay tại chưa ăn gì?” – nó thầm nghĩ
…Ring…Ring…
Nó giật thót mình như ăn trộm bị phát hiện…
- mau tắt điện thoại – Ken nhăn mặt sợ bị phát hiện nói nó
- Chờ… chờ chút – Nó lúng ta lúng túng lục lấy điện thoại
Ken mắt nhìn quan sát bọn phóng viên đang lùng sục anh như tìm kho báu…Đang suy nghĩ tìm cách thoát thân…thì…
- Alo!!! Anh Jun, có chuyện gì vậy? – Nó vô tư trả lời điện thoại mà ko để ý…
Tai Ken vểnh lên như ăng – ten bắt được sóng …
“Anh Jun???Lại là hắn ta… rốt cuộc gã đó là gì của cô ấy?” Thôi ko quan sát bọn phóng viên ăn ở ko nữa, ánh mắt chuyển hướng đâm thẳng vào nó… Còn ẻm thì vô tư ko hay biết có 2 cục lửa đang nướng mình nãy giờ…
- Sao cơ? Bây giờ? Anh đang ở nhà tôi à? Vậy anh ở chơi với ba mẹ tôi đi, giờ tôi đang ngoài đường chưa về ngay đâu – Nó rì rầm
“Cái quái gì thế??? Đến nhà? Nói chuyện với ba mẹ?…Thân đến thế sao?” – Ken tức giận siết lấy bàn tay
Đầu óc hắn bây giờ cam đoan rỗng toóe, người ta nói giận quá mất khôn mòa … Bàn tay siết thành nấm đấm, người ken bi giờ như cây đuốc ý nhở…
- Vậy thì…Á – Nó đang nói thì bị Ken giật mất điện thoại cúp ngang – Anh làm cái gì vậy hả? – Nó giận, phồng má căng mồm hét lên
Ken ko nói ko rằng, kéo nó bước ra khỏi chỗ nấp… mắt anh chàng vẫn sòng sọc cơn tức giận… anh siết tay nó cứng ngắc lôi đi mặc cho nó cố vùng vẫy…
- Ken…Anh muốn là gì hả? anh điên àh – Nó cố kéo tay ra la oai oái
Mọi người và lũ phóng viên lập tức vây kín Ken như “ruồi bu hột xoài”
- Anh Ken…xin hỏi cô gái này có quan hệ gì với anh? – ! chị phóng viên hỏi
- Đúng…ken…xin anh trả lời cho
- Anh Ken…
Bla bla bla…
Tất cả lại nhốn nháo lên sau khi câu hỏi được đặt ra… Ken nhìn cái mặt phụng phịu đang giận dỗi xoa xoa cổ tay bị anh nắm siết thô bạo, 2 má căng hồng và đôi mắt long lanh ngấn nước của nó… lòng anh lại… ích kỷ…
- Đây là bạn gái tôi – Ken kéo nó ra buông 1 lời như sấm nổ long trời lở đất
Tất cả nín thở sau câu trả lời, im lặng bao trùm khi ko ai tin vào tai mình nữa…Còn nó mắt trợn tròn nhìn Ken, miệng há hết cỡ có cảm tưởng nhét đc cả 1 quả trứng vào đó…
- Koooooooooooooo- 1 tiếng thét thất thanh thảm thiết
Tiếp nối theo đó là tiếng thút thít rồi tiếng khóc như boom nổ… có vài tiếng huỵch huỵch như ai té xỉu nữa…
- Ken… có đúng thật vậy ko? – 1 phóng viên khác hỏi dồn
- Cô và Ken quen nhau từ lúc nào? – 1 nam phóng viên vừa ghi chép vừa hỏi nó
- Cô là diễn viên àh?
- Cô gặp Ken trong trường hợp nào?
Nó bị hỏi dồn dập, đèn của các máy chụp hình nháy liên tục khiến nó cảm giác choáng, mắt long lanh như sắp khóc, khuôn mặt hoảng sợ đứng nép vào Ken…
- Chúng tôi sẽ mở hợp báo và trả lời tất cả các câu hỏi của quý vị… giờ xin nhường đường cho chúng tôi – Ken nhíu mày, mặt đen sầm như 1 đại ma vương đang sợ…
Tất cả rùng mình khi ánh mắt Ken chạm phải, ngoan ngoãn rẽ sang 2 bên nhường đường… Ken ôm nó vào lòng dìu nó ra xe… nó thì cơ hồ nửa mơ nửa tỉnh ko tin vào những gì mình vừa trải qua và cũng ko tưởng tượng được những gì mình sắp phải gặp…
Ngồi lặng trong xe… nó cúi gầm mặt…
- Bình tĩnh hơn chưa? – Ken nghiêng mặt ghé gần nó lo lắng hỏi
Nó thút thít ngước đôi mắt mộng nước, đôi mày nhíu vào nhau… 2 má phồng lên…
- Anh nghĩ gì mà lại làm thế hả? – Nó hét lên
- … – Anh im lặng… vì chính anh ko hiểu sao mình lại làm vậy
- Anh nói đi chứ, lúc nãy anh nói giỏi lắm mà, giờ phải làn sao đây hả?… huk huk…huhuhuhuhuh – Nó hét lên rồi vỡ òa khóc lóc
Ken chóng tay lên vô –lăng, đôi mắt ỉu xìu nhìn nó… thấy nó khóc mà anh thấy đau cả lòng… vô thức, Ken kéo nó vào ôm lấy nó…
- Xin lỗi, tôi xin lỗi… – Nó ngẩn ngơ thôi khóc trước hành động dịu dàng của Ken
…
Ken lái xe đưa nó về nhà… Gió thổi vi vu… ko ai nói với ai câu nào trên suốt dọc con đường…
…Két…
Hôm nay Ken ko để nó đầu đường nữa mà đưa nó về tận trước cửa…
- Này…cô ko sao chứ – Thấy nó chìm vào suy nghĩ mà ko hay đã về tới nhà mình nên anh gọi…
- Hả? – nó giật mình
- Đến nhà cô rồi
- Sao cơ – Nó quờ quạng nhìn xung quanh – Sao anh ko để tôi đầu đường?
- Tôi thấy cô mệt rồi, nên đưa cô vào luôn… – Ken nhìn nó ấm áp
Nó ngây ngẩn nhìn Ken…nhưng cũng mau chóng hoàn hồn bước ra khỏi xe…
- Cám ơn… anh về cẩn thận – Nó cúi người nói với Ken qua tấm kính xe
Nhìn nó uể oải, mệt mỏi bước đi… trái tim Ken khẽ nhói lạ…
- Khoan đã – Ken bước xuống xe gọi với theo nó
Nó quay lại…
- Sao thế? Có chuyện gì nữa àh? – Nó nghiêng nghiêng cái đầu hỏi
- Ko…chỉ…chỉ là… – Ken lúng túng khi ko hiểu mình đang làm gì
Anh đặt 2 tay lên vai nó siết lại…
- Boo… tôi xin lỗi… tôi sẽ giải quyết mọi chuyện ổn thỏa, ko để bất kì ai gây hại cho cô đâu… tôi hứa sẽ bảo vệ cô – Ken nhìn vào mắt nó thật sâu nói bằng giọng đanh thép nhất
Nó chết lặng nhìn Ken… Ken bây giờ như hoàng tử đang bảo vệ nàng công chúa của mình vậy… Nó nghiêng cái đầu ngúc ngoắc, mỉm cười đáng yêu, dễ thương nhất với Ken
- Uhm… tôi tin anh…cám ơn anh – Bao bực dọc oán trách Ken dường như đã tan mây khói rồi
Ken ngây ngẩn ngắm nhìn nó… vô thức anh tiến đến gần mặt nó…
- Boo
Tiếng của 1 người đàn ông trầm trầm đánh thức Ken tỉnh mộng… Cả 2 quay hướng về chủ nhân giọng nói
- Jun
Jun từ trong nhà bước ra…
- Sao giờ cô mới về? – Jun đến gần nhìn nó hỏi
“Thì ra đây là Jun?” – Ken thầm nghĩ, mắt quan sát, đánh giá Jun
Jun trong mắt Ken hình như ko mấy đẹp đẽ,mặc dù phải công nhận…Jun đẹp …
- Boo… tôi về đây – Ken cúi cười chào Boo…làm lơ 1 kẻ dư thừa
Ken đi lướt qua Jun… 2 ánh mắt sắc nhọn liếc xoẹt qua nhau khiến người khác phải lạnh người…
Ken bước vào xe phóng vụt đi… Liếc nhìn trên gương chiếc hậu… Nó và Jun vẫ còn đứng lặng nhìn theo anh… siết chặt tay lái, nhấn ga… kim đồng hồ chỉ tốc độ vẫn tăng liên tục…
...............................................................
bạn đang đọc truyện tại chúc các bạn vui vẻ
....................................................................
Chap 8
Nó ngồi ở ghế sô pha, mặt phụng phịu, 2 má còn ướt nước, lâu lâu lại hít lên 1 cái… Jun ngồi đối diện nhìn nó thật sâu ko rời rồi thở hắt 1 hơi dài não nề…
- Xin lỗi… tui xin lỗi – Nó nói câu này cũng phải trăm lần rồi, nhưng từ nãy tới giờ Jun vẫn cứ im lặng hoài
Nó ngước đôi mắt long lanh ươn ướt nhìn anh chớp chớp khiến anh giật mình khi 4 mắt chạm nhau mặt biến sắc đỏ rực… Nó nhoài người đặt tay lên trán anh khiến giật mình ko kịp phản ứng mà chết trân…
- Anh bịnh bệnh àh? Sao mặt đỏ quá vậy – Nó lo lắng
Anh ko nói gì, nhắm mắt lại…mọi tâm trạng đều bị nó tiêu tan, bàn tay mát lạnh truyền vào anh 1 luồn sinh khí kì diệu…bất giác anh đưa tay nắm giữ lấy tay nó trên trán… hành động này làm nó giật mình, rụt tay lại nhưng ko đc, anh nắm chặt quá…
- Yên nào – Jun nhíu mày nói nhỏ
Nó nhìn gương mặt bình thản ko chút ưu phiền của Jun mà tim đập thình thịch, giống cái cảm giác khi cùng Ken chạy trốn… “Ko lẽ đói bụng hả ta?” – Tự hỏi với lòng mình, nó ngó lên chiếc đồng hồ
- A!!! – Bỗng dưng nó kêu lên làm Jun cũng giật mình
- Gì vậy? – Jun hỏi
- Trưa quá rồi, ko đi ăn hả? tui ko ăn sáng nên giờ đói bụng quá – nó xịu mặt, cái miệng xinh mấp mấy
Jun xoay lại nhìn đồng hồ, đúng là quá giờ ăn trưa rồi…
- Đi thôi – Jun vớ lấy chiếc áo khoác vest nói với nó
- Đi đâu? – Nó ngây ngô hỏi
- Thế cô ko muốn ăn trưa à? – Jun nheo nheo hỏi nó
- A!!! đi chứ – Nó tươi như hoa hạn gặp mưa nhảy phóc đi lon ton ra trước Jun
Anh chàng nhìn nó lắc đầu ko khỏi trộm cười… Nó và Jun bước đi trước trăm nghìn con mắt đổ dồn vè phía họ, đa số là nhân viên nữ, đủ loại tâm trạng xào xáo… ngạc nhiên hơn là từ trước tới giờ, chưa thấy giám đốc ra ngoài dùng cơm với ai,đặc biệt là phái nữ…nó bụng réo ầm ĩ, lại sắp được đi ăn ngon nên tâm trạng có chút phấn chấn mà ko để ý xung quanh, nhắm mắt hí hửng, miệng còn ngâm nga hát khẽ… trông nó như con chim sẻ nhỏ nhắn, dễ thương… Cái cười khẽ, sắc mặt hoan hỉ của Jun càng tăng bội phần kích động của đám người nhân viên công ty… họ thi nhau há mõm rồi ngậm mồm, mắt căng thồ lộ ko khác gì con “chi hua hua”(Loài chó chi qua qua)
- Đi đâu zạ? – nó níu Jun lại khi anh đi hướng về phía thang máy hầm để xe
- Đi lấy xe chứ đâu – Jun nhíu mày nói trước câu hỏi ngô nghê của nó
- Thôi, phiền lắm, sang nhà hàng bên kia đi – Nó chỉ tay về phía nhà hàng nhỏ bên kia đường
Jun nheo mắt nhìn theo hướng chỉ tay… anh tính dẫn nó đi 1 nơi sang trọng hơn…nhưng vừa cúi xuống định mở miệng thì bắt phải bộ mắt cún con, 2 mắt to long lanh khẩn cầu tha thiết vừa háo hức nên bao nhiu từ ngữ nuốt ngược vào bụng, thay bằng cái gật đầu…
Nó mừng rỡ níu tay kéo Jun đi như đứa con nít mà ko hay biết cái hành động này khiến cho 1 người vui và ấm áp biết chừng nào…
- Quý khách dùng gì ạ? – 1 cô gái phục vụ trong chiếc áo sơ mi, váy giuýp ngang gối màu xanh dương đậm và chiếc ghile cùng tông màu lịch sự chìa thực đơn ra mà mắt thì cứ dán vào Jun
- Chị cho em 1 hambuger bò, khoai tây,1 salat và cacao – Nó ngẩng dậy gọi món iu thích – Chị…chị…CHỊ – Nó gọi món mà bà phục vụ cứ ngẩn ngơ nhìn Jun, hết cười rồi lại ỏng a ỏng ẹo làm nó đang đói nổi điên hét lên
- Xin…xin lỗi cô – Cô gái phục vụ ấp úng quay sang nó ghi lại các món
Xong xuôi con mém phục vụ quay lưng đi và khuyến mãi nó 1 cái nguýt, ánh mắt ném vào nó như muốn nói rằng “đồ phá đám” làm nó giận sôi máu… Chóng 2 tay lên bàn… nó ngắm nhìn Jun…
- Cô làm gì nhìn tôi ghê thế – Jun bị nó nhìn đến đỏ cả mặt
- Tôi xem mặt anh dính cái gì mà sao ai cũng nhìn chòng