watch sexy videos at nza-vids!
Đọc truyện teen, tiểu thuyết, truyện tình yêu, truyện teen full, đọc truyện cập nhật mới,
Wap giải trí - Đọc truyện

wap xem phim miễn phí
Thông báo mới
Lưu ý Cái quảng cáo các bạn thấy nó trôi trên màn hình mà các bạn thấy là quảng cáo của sever mình không tắt nó đi được, để ẩn nó bạn chick vào dấu X bên trên góc trái của ảnh nha
Lưu ý nếu bạn thấy Xtscript error: timeout Click vào đây để sửa lỗi
Lưu ý Các bạn ấn play rồi nhớ đợi video load khoảng 30s - 50s nhé, à nhớ Zoom cho vừa màn hình nhé..!
HoT vnchat.net wap kết bạn 4 phương Vào ngay
» » Câu chuyện của những lá thư
Tìm kiếm » Tệp tin (0)
↓↓

Câu chuyện của những lá thư


Đăng Admin
Lượt Xem : 4.5 sao trên 1024người dùng 1833
Chia sẻ: SMS Google Zing Facebook Twitter


“Cây phượng á? Đợi cậu hỏi chắc nó sắp tàn luôn rồi. Đùa chứ nó nở đẹp lắm, năm nào cũng đỏ rực cả mà…M…”

Thu gấp lại những mẩu thư Minh viết. Mở hộc bàn, hàng trăm mẩu thư nho nhỏ được xếp ngay ngắn. Thu mở từng lá. Những nét chữ nghuệch ngoạc, những lần tập viết của Thu sao cho giống nét chữ của Phương…tất cả đều được Thu lưu giữ. Ba tuần nữa, sẽ chẳng còn một tờ giấy nào được viết, sẽ chẳng còn mẩu thư nào được trao, và có thể rồi sẽ chẳng còn có Phương nào tồn tại trên cõi đời này nữa. Thu đóng hộc bàn, rồi cầm chiếc túi bước ra khỏi phòng.

****

- Thu sắp thi rồi nhỉ?

Giọng Phương yếu ớt thều thào, gương mặt tái mét.

- Ừ…

- Đợt cắm trại vừa rồi chắc vui lắm nhỉ? Thấy Minh kể quá chừng?

- Ừ, gần như là lần cắm trại cuối cùng mà. Sau này dù có gặp lại cũng chưa chắc gặp được đủ lớp như bây giờ…

- Phương xin lỗi…

Thu bất giác cầm lấy tay Phương.

- Phương chẳng có lỗi gì cả…

- Phương đã làm Thu tổn thương. Vì Phương mà Thu và Minh…

- Ngốc! Cứ để Minh nghĩ rằng Phương vẫn đang ngồi đó, dãy bàn đó, hằng ngày nhận được thư của Phương…

- Phương ích kỉ quá, vì ước muốn của mình mà ….

Phương không nói được nữa. Nước mắt ứa ra. Thu nhìn Phương, cũng rơm rớm.

- Đó là ước muốn chính đáng mà. Đúng không? Minh vẫn kể cho Phương nghe về trường học, kể cho Phương nghe mọi thứ xung quanh như Phương vẫn đang ở đó mà. Còn mình, được quen với các bạn lớp Phương, được nghe các bạn ấy kể về mỗi buổi học, vui lắm chứ…Phương đừng nghĩ gì hết á.

- Các em chứ… – Phương chợt mỉm cười.

- Em gì…Cùng học trong trường cả mà, xét về tuổi tác mình đâu có hơn bao nhiêu đâu .

Cả hai cùng mỉm cười, nhìn ra khoảng sân ngoài cửa sổ.

- Ngày nào Phương cũng mong mình được đến trường trở lại, được gặp các bạn, thầy cô, bác bảo vệ, được chạy nhảy ngoài sân, được hái hoa phượng khi hè đến…

- Rồi sẽ được mà, chỉ cần Phương có niềm tin.

- Không đâu! Mình biết mà, đó chỉ là một mơ ước xa vời mà thôi. Thời gian của Phương đâu còn nhiều…

Im lặng. Thu thấy nước mắt mình lăn dài trên má. Phương gượng cười, với tay lau nước mắt cho Thu.

- Có gì mà khóc chứ…Hãy học Minh kìa, lúc nào cậu ấy cũng kể mọi chuyện vui cho tụi mình nghe mà.

Thu khép nhẹ cánh cửa, ngoái nhìn Phương nằm ngủ, mặt mệt mỏi, người lằng nhằng những dây và ống. Thu vừa đi ra, Minh lặng lẽ bước vào, đến bên giường Phương, tay cầm một cành hoa phượng. Minh im lặng hồi lâu, Phương mở mắt, khẽ cười khi nhìn thấy Minh.

- Cậu đến tiễn tớ à?

- Hâm quá! Tớ đến thăm cậu thôi. Tiễn biệt gì chứ…

- Thu vừa đến lúc nãy.

- Tớ biết…

- Sao cậu không cho Thu biết mọi chuyện…

- Tớ không muốn làm Thu tổn thương….

Phương dừng lại, thở mệt nhọc, rồi lấy lại hơi.

- Cậu không nói mới làm Thu tổn thương đấy. Thu có bao giờ nghĩ là cậu viết cho cả cậu ấy đâu, cậu ấy nhập vai tớ rất đạt…

- Ừ, nhưng mà giờ…để nói chuyện với cậu ấy mà không qua thư, tớ thấy thế nào ấy…

- Khùng quá! Sắp hết năm rồi, cậu để Thu hiểu nhầm mãi sao? Giải thích cho Thu hết đi, Thu thích cậu lắm đấy…

Minh vò đầu, ngượng ngùng.

- Khó nói thật đấy…

Phương khẽ mỉm cười.

- Con trai mà nhát quá, hay để tớ viết thư cho…

- Cậu có viết được đâu mà, cậu toàn để Thu viết đấy thôi. Thôi, để tớ tự xử nhé…

- Ừ, cậu mà không nói rõ ràng, tớ không tha đâu đấy… Để người ta viết thư cho cậu cả năm nay, tay chai hết rồi, nét chữ của tớ đâu phải ai cũng có thể giả được đâu..

****

Minh đi lang thang trong sân trường, vò đầu bứt tai. Làm sao để giải thích cho Thu mọi chuyện đây? Khoảng một năm trước, tình cờ biết được Phương không thể đi ra ngoài chạy nhảy mà chỉ có thể ngồi ngắm nhìn mọi thứ, Minh vui vẻ viết thư bàn với Phương để kể cho Phương nghe mọi thứ. Khi biết tin Phương không thể đến trường và không còn khả năng cầm bút, Minh không thể tin vào tai mình. Minh vẫn nghĩ rằng Phương vẫn ở đó, vẫn viết thư trao đổi với mình. Ngay lúc đó, Thu đã hỏi và nói giúp Minh điều tra tình hình của Phương, rồi Thu tập tành từng nét chữ của Phương để viết thư trả lời cho Minh. Minh biết, Minh biết Thu đã gặp Phương trên giường bệnh, được nghe nguyện vọng của Phương là được đến trường, Thu đã vờ làm Phương, sống cuộc sống học sinh của Phương để viết thư cho Minh, nghe Minh kể mọi chuyện như trước giờ vẫn thế. Minh biết hết, nhưng chẳng bao giờ đủ can đảm để nói rằng mình biết. Hơn nữa, Minh cũng muốn Phương có những tháng ngày vui vẻ bên giường bệnh, muốn lôi mọi người vào một trò chơi mà không có lối thoát này. Trong khoảng thời gian đó, Minh phát hiện mình có tình cảm với Thu lúc nào không biết, nhưng không đủ can đảm để nói ra, để chấm dứt mọi chuyện xoay quanh Phương, Minh và Thu. Bây giờ, người tìm lối ra phải là Minh. Mà sao khó quá, Minh nghĩ mãi mà không ra cách.

Chợt Minh nhìn lên ban công. Thu đang đứng đó, với tay hái một cành phượng, rồi lại hí hoáy làm gì đó. Chắc là làm bướm, hôm qua Minh có nhận được một mẩu thư cùng một con bướm bằng hoa phương do Phương gửi. Minh quay đi.

Ngồi ở góc sân trường quen thuộc của mình, Minh lôi phong bì lớn chứa đầy các mẩu thư ra. Từng nét chữ thân thuộc của Phương hiện ra. Ừ, đó là chữ của Phương, những nét chữ mà Thu đã bỏ ra bao công để rèn cho giống. Minh đọc từng mẩu một, những câu chuyện thường ngày, những lần kiểm tra, những trò nghịch ngợm của đám bạn cùng lớp được kể lại chi tiết và tỉ mỉ. Dường như Thu đã ngồi đó, bất động như Phương, nhìn mọi sự việc xung quanh và kể lại, không sót, không thiếu một hoạt động hay một thay đổi nào. Chợt Minh sững lại. Trước giờ, Minh toàn viết cho Phương, và ẩn trong đó là những lời cho Thu nữa, sao Minh không viết một thư nào cho riêng Thu? Như thế mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn mà…Minh chợt cười vì ý tưởng đó của mình….

****

Tuần thứ ba của tháng tư.

Tuần cuối cùng trước khi khối mười hai bước vào kì thi học kì.

Minh đến lớp sớm như thường lệ, hí hoáy làm gì đó ở hộc bàn của Thu. Thu vào lớp, đưa cho Minh mẩu giấy.

- Phương gửi nè!

Minh cầm lấy, chạy ào đi. Thu nhìn theo, khó hiểu rồi đi về phía bàn mình.

Thu định bỏ mấy cuốn tập vào hộc bàn thì thấy bị cộm. Thu thò tay vào, lấy ra một cái hộp nho nhỏ, mở hộp ra là một chú minion ngộ nghĩnh, trong đó có một mẩu giấy được gấp cẩn thận…Thu tò mò mở ra.

Nét chữ của Minh hiện lên, rõ ràng và nắn nót chưa từng thấy.

“Gửi Thu….Phương”

Thu chạy ào ra ngoài ban công, nhìn xuống dưới sân. Dáng Minh nhỏ xíu đang vờn quả bóng, chợt quay ngoắt lại rồi nhìn lên Thu, đưa ngón tay ra hiệu chiến thắng.

Thu bất giác mỉm cười.
Để xem phim bạn nhớ ckick vào ô mũi tên đầu tiên ở trong khung phim đợn 15 đến 30 giây trên chữ Để .đối với phim không có khung phim bạn chỉ cần ấn vào chữ xem online là được.Sử dụng chức năng thu phóng hoặc xoay ngang màn hình của điện thoại để xem đầy đủ khung phim nha
Cùng chuyên mục
Tags:
Liên Hệ: ad.saovn@gmail.com

Giao diện cho PC
 Load: 0.000173s.
sitemap.html
sitemap.xml
urllist.txt ror.xml
[XÓA QU?NG CÁO]