1. Phố rõ là nhộn nhịp. Mặc dù đất nước mà tôi đang sống chẳng có tí gì gọi là giảm giá mùa Noel, thế mà người ta vẫn cứ đi mua sắm ầm ầm. Tôi đi bộ gần đoạn Vincom, định rẽ vào Gloria's Jeans để mua một cốc café thật lớn, có thể uống từ giờ đến cuối ngày.
Càng vào những lúc cao điểm, khu vực càng đông một cách đáng ngạc nhiên, tôi lách lách giữa dòng người đang đi ngược đi xuôi để tiến về phía Coffee Shop, và đột nhiên giữa muôn màu sắc rực rỡ của những người đang đan xen nhau đang lướt qua tôi hoặc vượt lên tôi, tôi nhìn thấy một cô gái đi ngược chiều, mái tóc ngắn lùa lên trong gió, ăn mặc theo phong cách kỳ lạ, các thứ đồ trên người trông chẳng có vẻ gì liên quan đến nhau cả về tông màu lẫn kiểu dáng, đặc biệt nổi bật lên giữa đám đông bởi chiếc váy đỏ – trông tựa một cô gái của thế giới khác lạc xuống đây.
Cô ấy không xinh đẹp, nhưng không hiểu sao tôi cảm giác như toàn bộ không gian xung quanh tôi dừng hẳn lại, tựa một đoạn phim quay chậm. Ánh mắt của cô ấy lơ đãng nhìn xung quanh, không thể hiểu được, nhưng ngay lần đầu tiên, tôi thật sự thích cô gái ấy. Mặc dù không biết cô ấy là ai, có hơn tuổi tôi không nữa, có bạn trai chưa.
Tất cả mọi thứ bỗng thành không quan trọng khi bạn biết chắc chắn rằng bạn sẽ phải đi theo bước chân của một người xa lạ. Tôi vừa tiến về phía cô ấy vừa nghĩ mình sẽ làm thế nào để có thể làm quen được...
- Chào bạn, tớ làm cho một tạp chí ảnh, tớ đang tìm người mẫu ảnh cho bộ ảnh số tới, liệu bạn có hứng thú không?
- Bạn cho rằng tớ tin vào việc bạn vừa nói sao? – cô gái nheo mắt.
Thất bại. Heh.
- À, ừm, sự thật là tớ muốn làm quen với bạn. Tớ...
- Này, bạn biết chỗ nào có thể đọc một cuốn sách mà không bị ai làm phiền, kể cả nhân viên? – Cô gái ngắt lời.
- Cách bạn khoảng hơn mười bước chân. – Tôi chỉ vào Gloria Jean's.
- Quá gần để tớ có thể biết. – Cô gái nhún vai.
- Thường thì núi cao phải đứng xa mới thấy.
Bước vào quán. Tôi ra quầy gọi một Cappu rồi trở lại bàn. Cô gái ngồi chăm chú đọc một quyển sách, tên sách là Vĩnh biệt Tugumi, theo cách vẽ bìa có lẽ là của một tác giả Nhật, trên bàn là một cốc Cookies n' Cream. Cô để lên bàn một cái túi nhỏ may bằng vải thô, màu đỏ trắng, rút bên trong ra hai cái bút nhớ để đánh dấu những đoạn hay. Thấy tôi ngồi xuống, cô gái ngẩng mặt lên, nhìn tôi:
- Bạn có thể hỏi tớ 5 câu hỏi đơn. Sau đấy tớ sẽ đọc tiếp cuốn sách.
Tôi nhìn cô gái, rồi nhìn ra ngoài cửa kính, nơi dòng người vẫn đi lại nhộn nhịp, không liên quan gì với sự yên tĩnh ở sau khung lớp kính. Cô gái nhún vai:
- Bạn không định hỏi sao?
- Khi người ta chỉ có 5 câu hỏi thì người ta cũng cần có chút thời gian để xem mình nên hỏi thứ gì.
- Cứ hỏi thứ bạn muốn.
- Tớ muốn quá nhiều.
- Vậy thì hãy muốn ít đi.
- Bạn tên là gì?
- Zany. Một.
- Tớ hỏi tên thật cơ?
- Zany! Hai! – Cô gái cười phá lên.
- Ăn gian. Bạn có ghét bị chụp ảnh không?
- Có. Nếu bạn bè chụp thì được.
- Thế còn người lạ?
- Đôi khi. Bốn.
- Thế còn tớ?
- Có thể. Hết. Nhưng khuyến mãi thêm một câu cho sự ăn gian của tớ lúc nãy.
- Cuốn sách này có hay không?
- "Vĩnh biệt Tugumi" của Banana Yoshimoto – một trong những gương mặt nổi bật nhất của văn học Nhật đương đại. Tác giả của Kitchen và N.P vô cùng nổi tiếng. Cuốn này thì tớ mới đọc nên chưa biết. Đoạn đầu không tệ.
Cô gái tiếp tục cúi mặt xuống quyển sách. Tôi đưa máy ảnh lên, chụp hai kiểu, rồi cất máy vào túi, và tôi ngồi ngắm cô hết ba tiếng còn lại, cho đến khi Zany đọc xong cuốn sách.
2. Tôi không phải là người thích đọc sách, nhưng hai tuần sau đó, với một tốc độ chậm chạp, tôi đã cố gắng hết sức để đọc xong cuốn Vĩnh biệt Tugumi. Cuốn sách không có gì đặc biệt ngoài việc tất cả đều đặc biệt. Tôi rửa hai tấm ảnh của Zany ra, lật mặt sau, ghi "The one. Zany. Gloria Jean's 26/12".
Tôi đến trường, tôi đến tạp chí nơi tôi làm thêm, lên thư viện, đi trượt ván với lũ bạn, ngồi xem phim, về nhà ăn cơm mỗi tối. Nói chung tôi sống bình thường, nhưng đầu óc tôi bị ám ảnh bởi hình ảnh Zany, tôi tự nhủ điều gì khiến tôi nhớ cô gái đến vậy khi mà chúng tôi nói chuyện không quá hai phút. Bảy ngày sau lần đầu tiên tôi gặp Zany, tôi lang thang ở khu Vincom mỗi ngày một tiếng vào buổi chiều, với hy vọng gặp lại.
Đúng một tuần, tôi gặp lại cô thật. Lần này Zany ngồi sẵn trong Gloria Jean's, vẫn thứ đồ uống cũ nhưng là một quyển sách khác. Tôi bước vào, tiến lại gần:
- Chúng ta có vẻ có duyên.
- Nếu ngày nào bạn cũng đi loanh quanh ở đây thì không hẳn là duyên. – Zany ngẩng mặt lên.
- Sao bạn nghĩ vậy? – Tôi giật mình.
- Đoán. Ngồi xuống đi hoặc tớ sẽ đứng lên.
Cô gái mỉm cười. Tôi ngồi xuống. Cô gái đặt quyển sách sang một bên:
– Này bạn, ở Hà Nội này có những nơi nào nếu không đến thì người ta sẽ tiếc?
Câu hỏi tựa như của một người vừa ở đâu đó về.
- Cảng Nhật Bản. Bến Hàn Quốc. Cánh đồng hoa hướng dương. Nhà thờ. Nhà hát lớn. Phố cổ Café. Chùa Kim Liên. Bãi cát sông Hồng... – Tôi trả lời không nghi ngờ.
- Bạn có thể đưa tôi đi tất cả những chỗ ấy được không? – Zany ngắt lời.
- Được. Ngay bây giờ? – Tôi trả lời không do dự.
- Ngay khi bạn có thể.
Zany mỉm cười. Ngoài phố đang có nắng, dù trời rất lạnh. Tôi cũng đang cảm thấy như thế bên trong.
3. Tôi đưa Zany đi khắp nơi mỗi ngày. Không biết lý do tại sao và tôi cũng không bao giờ đặt câu hỏi, học cách đi với một người mang đầy những điều khó hiểu là học cách kiềm chế nỗi tò mò. Hàng ngày, tôi lên lớp, ở lại buổi trưa tại thư viện trường để vừa ăn vừa học cho hết bài, và đến đầu giờ chiều thì ra nơi đầu tiên gặp nhau để đón Zany. Và đưa cô đi tất cả những nơi mà tôi đã nhắc đến hoặc chưa kịp nhắc đến.
Tôi đưa Zany ra Cảng Nhật Bản, không vẽ vời, không chụp ảnh, chúng tôi ngồi xuống vỉa hè, hít đầy phổi không khí trong lành từ mặt nước và nói chuyện. Xuống Bến Hàn Quốc rồi tạt ra Phủ Tây Hồ. Lần nào vào Phủ tôi cũng có cảm giác khó chịu bởi hương khói, nhưng ít nhất có tầm nhìn đẹp và nước vối ở đây thì tuyệt ngon. Mua kem rồi ghé ra Nhà Hát lớn ngồi ăn, mua Trà sữa rồi vòng xuống Nhà Thờ uống, những nơi chẳng ai đánh thuế chỗ ngồi...
Cánh đồng hoa hướng dương một chiều vàng rực nắng, Phố Cổ café gió thổi bồng bềnh mát rượi, bãi cát sông Hồng – hai cái tai nghe và bản "Show me the meaning of being lonely" của Backs... Chúng tôi chia sẻ, chúng tôi cảm nhận, chúng tôi cùng tận hưởng những khoảng thời gian không trôi.
Chỉ một tuần, tôi thấy chính mình sống nhiều hơn một năm. Chúng tôi chẳng làm gì nhiều, thậm chí cũng chẳng chụp lại cái ảnh nào. Zany vẫn gây nguyên cho tôi cảm giác ban đầu của cô, nụ cười mỉm, cách ăn mặc đầy ấn tượng, chiếc túi to đùng với rất nhiều những đồ lặt vặt, những cuốn sách mang theo khắp nơi, chiếc Ipod với rất ít nhạc, cứ lặp đi lặp lại một vài giai điệu khiến thậm chí nó ám ảnh trong tôi, bất kể tôi đang làm gì thì những giai điệu ấy vẫn ngân lên.
Tôi thậm chỉ ngạc nhiên về mình, tôi vẫn không hỏi thêm câu nào về Zany, có lẽ không điều gì của cô trở nên quan trọng hơn việc hàng ngày tôi có thể gặp cô. Việc một người xuất hiện trong cuộc sống của bạn đôi khi đã là thứ mãi bạn không trả lời được, hỏi thêm nữa làm gì. Chúng tôi đi với nhau như những người xa lạ hoặc quá thân nhau, cũng không khác là mấy. Một ngày, Zany nói thế là được rồi, cô cảm thấy đi thế là đủ để nhớ...
Gloria Jean's. Quán không bao giờ vắng và không bao giờ đông, lúc nào cũng khiến người ta dễ chịu và thoải mái. Không ai im lặng nhưng cũng chẳng ai nói to. Tiếng máy xay café êm êm là âm thanh duy nhất vang lên trong quán. Chiều đẹp như mọi chiều Hà Nội, nắng tán sắc ngay khung cửa kính, làm chiếc khuyên nhỏ xíu trở nên lóng lánh, mái tóc ngắn ánh lên sắc hồng nhạt, tôi ngắm.
- Này, từ mai bạn không cần đến đón tớ nữa đâu.
Tôi im lặng. Nhìn ra ngoài phố. Lúc sau, Zany nghiêng nghiêng đầu, hỏi:
- Bạn thích tớ à?
- Bạn cảm thấy thế nào?
- Gần như là vậy.
- Vậy tại sao bạn còn hỏi.
- Tớ không thích những sự gần như. – Tôi gật đầu.
- Đúng. Tớ thích bạn, từ lần đầu tiên.
Im lặng. Một lúc lâu sau, Zany nhìn tôi:
– Tớ sẽ trả lời lại câu hỏi đầu tiên của bạn, tên của tớ là Vân... Để tớ kể cho bạn nghe một câu chuyện nhé... Có một con thỏ sống trong một khu rừng, nó sống ngày qua ngày, ăn cỏ, chạy lang thang, nó sống khép kín...Cho đến một ngày, con thỏ bị ốm, nó cảm thấy thời gian không còn nhiều, và nó muốn làm nhiều thứ, muốn đến nhiều nơi, nhưng cũng chỉ như một con thỏ, nó sợ hãi mọi thứ xung quanh... Và rồi tình cờ một con hổ xuất hiện. Có lẽ ban đầu con hổ cũng muốn ăn thịt con thỏ.(!) Nhưng không hiểu sao nó không làm thế, nó đưa con thỏ đến mọi nơi mà con thỏ muốn, cho con thỏ làm những điều con thỏ chưa bao giờ từng làm... Mặc dù con hổ thật xa lạ nhưng con thỏ cảm thấy rất an toàn và bình yên. Khi đã đi hết được khu rừng, con thỏ cảm thấy mãn nguyện, nó cảm ơn con hổ rất nhiều, nó có thể biến mất mà không tiếc gì cả...
Cô mỉm cười. Sau đấy, chúng tôi không bao giờ gặp lại nhau nữa. Hình ảnh của Zany lưu lại trong tôi rất lâu sau, không bao giờ tôi nghĩ mình có thể thích một ai như thế nữa. Tôi đến trường, tôi đến tạp chí nơi tôi làm thêm, lên thư viện, đi trượt ván với lũ bạn, ngồi xem phim, về nhà ăn cơm mỗi tối.
Nói chung tôi sống bình thường. Nhưng tôi vẫn nghĩ đến Zany, mỗi khi tôi đi qua tất cả những nơi chúng tôi đã cùng đến. Tôi nhớ đến cô, một chút buổi sáng, một chút buổi chiều, một chút buổi tối và một chút buổi đêm khi đi ngủ. Tôi cho phép mỗi lần một chút là sáu tiếng. Mỗi ngày như thế để biết mình cần sống ý nghĩa và không phí hoài thời gian. Tôi biết cô đi đến nơi nào, tôi biết tại sao tôi không gặp lại cô nữa, và tôi biết cách để điều ấy yên lặng trong trái tim tôi.
Hà Nội hiền tháng 4