những ánh nhìn thờ ơ,lạnh lùng,và những câu nói tàn nhẫn như cứa vào tim cô.Dù cô có khơi lại chuyện xưa,nhưng anh chỉ đáp lại 1 cách như có trách nhiệm đối với 1 đối tác,thực sự anh đã không còn yêu cô nữa sao,anh như lời anh nói..."anh chưa bao giờ yêu em,đó chỉ là tình cảm anh em mà thôi,nếu em là em gái,thì chúng ta sẽ lại vui vẻ như trước"
Không...cô không thể can tâm như thế được,anh là người đàn ông đầu tiên bước vào tim cô một cách nhanh chóng,anh là người đã không chỉ vì bên ngoài hình thức cô mà tiếp cận...cô luôn tin như thế...nhưng...."chúng ta chỉ là ình cảm anh em" sao lại làm cô đau đến thế....nước mắt cô rơi...lẽ nèo...lẽ nào cô phải từ bỏ anh hay sao,lẽ nào cô về đây là vô ích sao...lẽ nào cô phải từ bỏ anh sao
Nhưng tim cô thì còn yêu anh lắm,cô không biết làm cách nào để có thể khiến nó không nhớ về anh cả...cô phải làm sao đây
....
HK lê bước đi trên con hẻm vắng đó,cái bóng cô cũng có lúc vật vờ,cô đơn đến thế sao.ngay đến bọn đường phố mà còn khinh thường cô thế,chẳng trách Minh Long không hề ngó ngàyng tới cô.nếu...nếu anh ấy biết về sự thật trước kia của cô thì sao...chắc chắn anh ấy sẽ ghê tởm cô mất...không...không...cô không muốn thế...lẽ nào...lẽ nào cho đến giờ phút này...cô đành từ bỏ mục đích của mình sao
* * *
Chập 17:Vô hình
*****
11h30 rồi mà windy vẫn chưa về nhà,anh có thể đi đâu được kia chứa,lâu nay chưa bao giờ anh như vật cả mặc dù nó biết trước đây thì chuyện này chắc chắn sẽ không có gì lạ."Đã có chuyện gì xảy ra với anh hay sao",trong lòng nó thấp thỏm không yên,ngay cả 1 cú điện thoại anh cũng không gọi,điện thoại thì tắt ngấm.Cảm giác lo lắng,bồn chòn càng nóng rực trong người nó.Nó không biết là chờ đợi một ai đó lại lo lắng,đứng ngồi không yên như thế này.Căn biệt thự sáng trưng lên bởi ánh đèn trắng xanh giăng giăng,nó hết đi từ phòng khách,sang phòng ăn,lên phòng ngủ,rồi lại phòng ngủ xuống phòng khác,ánh mắt luôn luôn hướng ra ngoài kia mong ngóng anh về,nhưng đáp lại sự mong
ngóng đó của nó chỉ là 1 sự yên tĩng đến...đáng sợ.Trong phòng khác,từng dải li-đô trắng đang bay phất phơ theo chiều của những cơn gió,tuy gió thổi nhẹ thôi nhưng cũng khiến tâm trạng nó thêm buồn.
Lặng lẽ khoác áo vào,Gia Gia bước ra ngoài cửa,nó ngồi phệt xuống nề sàn gỗ lạnh lẽo,đầu tựa vào tường,mái tóc dài lại một lần nữa được chạm mặt đất.Nỗi cô đơn giờ đây như đang vây kín lấy xung quanh nó.Trái ngược hoàn toàn với những ánh đèn sáng lánh bên trong,bên ngoài là một màn đêm tĩnh mịch...và u ám,chỉ lé lên vài ngọn đèn mờ mờ của các khu thương mại,bar.Cái gió lạnh lẽo vô tình dậy lên như thổi vào một mình nó,lạnh...lạnh....2 tay nó vòng gối ôm trọn lấy,cầm dựa trên gói chân.Bất chợt nó nghĩ "tại sao con người ta khi buồn luôn ngồi ở tư thế của hình hài bào thai...giống như nó lúc này...phải chăng là vì muốn được sự bình yên,che chở....Càng
nghĩ,tâm trạng nó càng rối bời,càng mâu thuẫn và càng lo lắng.Phải chăng giờ này anh đang bên cạnh "ai đó" mà chắc chắn không phải cô,anh có biết đang có 1 người chời anh không...Nghĩ lung tung rồi nó lại lắc đầu:"Không đâu,anh đã bảo là đi bàn chuyện làm ăn với đối tác thôi mà,mình phải tin tưởng anh chứ,mình không nên suy nghĩ sai cho anh...nhưng,đã có chuyện gì mà đến giờ anh vẫn chưa về...".Sau 1 hồi quanh quẩn với những lo lắng rối như tơ vò của mình...cuối cùng rồi nó cũng biết được lí do thật sự mà chẳng cần nghĩ ngợi gì nữa.Nhưng có vẻ như cái sự thật nào cũng mang đến cho người ta cảm giác đau,không thể tin nổi thì phải...Hiện ra trước mắt nó sao mà...phũ phàng quá,có lẽ mắt nó hoa hay sao,còn hơn cả dự định xấu nhất mà nó đã nghĩ đến trong đầu khi nãy.Từ xa nó nhìn thấy anh,cái dáng người cao cao,thanh thanh đang bước đi chân xiu đó...và bên cạnh anh là Tống Phương chứ không phải Hồng Khôi
nữa.Họ đi ép vào nhau,ôm nhau bước vào nhà,lướt qua...trong sự ngỡ ngàng và...chết lặng của nó.Nó như là người vô hình trong mắt anh...Là anh không thấy hay cố ý như không thấy nó vậy.Trong khi ánh mắt Tống Phương dừng lại trên gương mặt giờ đây như tượng của nó,bỏ lại cái nhìn đầy khinh khị,thách thức và chế giễu nó-1 người thất bại.Có lẽ tại gió lạnh quá,nên xung quanh sao ảm đạm,cô quạnh và hơn hết là...xa lạ quá
"Không đâu,chắc tại windy say,nên anh không nhận ra mình thôi,anh không thể đi qua mình mà không có phản ứng,như mình là một người vô hình được"
Nghĩ vậy,nó nhanh chóng chạy vào trong,anh cùng Tống Phương đang ngồi ở sofa,Tống Phương rót nước đưa anh uống,nhìn như một người vợ đang chăm sóc chồng mình vậy.Nó bình tĩnh cất giọng nhè nhẹ,ngữ điệu không có vẻ giận giữ hay trách móc
-Anh uống rượu sao,anh đã ăn gì chưa để em dọn cơm cho anh ăn?
Anh đạt ly nước xuống,ngửa đầu lên xoáy ánh mắt...vô hòn vào nó như dò xét
-C...Cô...là ai?
-...-Im lặng
-A ha ha,chẳng phải đây là cô vợ xinh đẹp,giỏi giang của Minh Long này hay sao...a ha ha
Gật gù vài cái,anh giơ tay chỉ vào mặt nó rồi cánh tay lại rơi xuống,windy cười như điên dại,liệu anh có biết mình đang làm gì,nói gì không khi lượng cồn trong người anh còn đầy ắp.Nhanh chóng,anh lại chỉ tay vào mặt nó,dứt khoát,mạnh bạo,2mắt long sòng sọc gặn lên những tia đỏ hằn rõ
-Cô...sao còn không đi đi,ở đây làm gì hả,đi đi...đi đến với tình nhân của cô đi...các người đi hết đi...hay cô còn muốn ở lại đây xem tôi thê thảm đến mức nào hả...hahaha
-...
Im lặng...thực sự nó không biết anh đang nói gì cả,sao lại có chuyện đi với ở ở đây,sao lại có tình nhân với thê thảm ở đây.Nó không hiểu,thực sự không hiểu anh đang nói gì,có lẽ anh đang say nên mới vậy,mới nói những lời không đâu thế này
Nó lại gần anh,1 tay đỡ anh,mặt quay lại phía Tống Phương nói nhẹ nhàng nhưng mạnh mẽ và dứt khoát
-Cảm ơn cô đã đưa anh ấy về,giờ cô có thể về được rồi,đã quá trễ
Tống Phương tái mặt tức giận vì thái độ của nó,đang định nói gì đó thì windy hất mạnh tay nó ra
PINH....chiếc ly trên bàn bị rơi xuống,vỡ vụnt,tay nó vô tình bị một mảnh cứa vào...máu chảy,xót lắm,nhưng nó không hề quan tâm đến vết thương,đứng dậy,nó lại đỡ anh,coi như vừa rồi là một chuyện chẳng có gì đáng để tâm đến.Nhưng lần này windy quát to hơn,âm thanh phát ra như tiếng sấm rền vậy...như tiếng nổ của 1 quả bom nguyên tử...ập mạnh,dữ dội,và chắc chắn sẽ để lại dư âm lớn.Anh như không hề biết đến vết thương vừa bị mảnh chai cứa tay nó...
-Cô là gì...là ai...cô có quyền đuổi người con gái tôi đem về hả,cô có tư cách đó hay sao,người phải đi chính là cô...đi đi,cút đi...đến với thằng mà cô yêu đi
Tay windy chỉ ra phía cửa,không thèm nhìn nó rồi lại ngồi xuống...ôm hôn Tống Phương 1 cách điên cuồng,cứ như không hề tồn tại nó ở đó vậy
Nó đứng yên,không một động tĩnh...nói cách khác là nó bất động,khéo mắt long lanh nhưng dường như nó đang gồng mình lên để giọt nước mắt đó k tràn khóe mi."Còn đứng đây làm gì nữa Hoàng Kim Gia...mi còn đứng đây làm gì nữa,chẳng phải người ta đã nói là mi đi đi còn gì,hay còn muốn đứng đây để thấy tình cảm mà người ta đối với mi...đau...ta đau quá"
Gia Gia chạy vuột ra ngoài,trong lòng nó giờ đây không thể dùng một từ ngữ nào để có thể diễn tả hết,"cút đi...cút đi...cút đi...người con gái tôi đem về...đem về...đem về...".Từng lời nói của anh cứ vang vọng mãi trong đầu nó,đau quá,nặng nề quá...sao từng lời anh thốt ra giờ đây lại như là từng con dao găm đâm thẳng vào tim nó vậy...đau...đau lắm...liệu anh có biết được cảm giác này của nó không.Nó đã làm gì sai để phải như thế này,phải nghe những lời đó từ chính anh.Nó đã cố gắng tha thứ và tin tưởng anh,để rồi nhận lại là những đau đớn thế này sao.Rồi đây giữa anh và nó sẽ đi về đâu đây.
Cái dáng người mỏng manh của nó cứ lê bước trên con đường heo hút vắng bóng người,gió thổi mạnh vào cái thân ảnh đó,tóc dài bay bay,gió ép sát bộ đồ ngủ mỏng manh vào người...liệu,nó có chịu đc với sự vô tình của gió khi chỉ phong phanh như vậy...Heo hút,trống trải...thấm đượm không khí ảm đạm xung quanh.Ánh đèn vàng của đèn đường cứ lặng lẽ đổ về sau càng làm xung quanh thêm phần cô đơn,sầu thảm
Một giọt...hai giọt...ba giọt...những gì chịu đựng lâu ngày giờ không thể chịu hơn được nữa,nước mắt lăn dài trên khóe mi,chảy dài xuống khuôn mặt vô hồn ấy...nó đắng,nó chát quá.Gia Gia đưa tay lên quệt đi...có cả vị tanh,vị mặn của...máu.Và rồi...nó cứ bước đi...
**
Nó vừa chạy ra khỏi cửa,windy lập tức buông Tống Phương ra,điều đó không khiến Tống Phương hụt hẫng và có chút...căm giận
-Em cũng đi đi...anh cần nghỉ ngơi
-Minh Long à,e..em...
-Anh hơi mệt rồi
Windy cắt ngang lời Tống Phương,không để cô ta nói hết,nói xong anh bước lên lầu,không quay lại nhìn cô ta thêm 1 lần nào nữa.Cô ta cũng có vẻ hơi bất ngờ trước thái độ của Minh Long,nhưng không ngờ anh lại phũ phàng với cô như vậy,cô đủ thông minh để hiểu rằng windy vừa rồi là lợi dụng cô để làm nó đau lòng,nhưng cô vẫn chấp nhận,dù là lợi dụng thôi,nhưng cô tin sẽ có ngày windy thuộc về cô,chỉ riêng một mình cô,còn nếu đã không thuộc về cô,thì đừng hòng ai có được
* * *
Chập 18:Em...có thể tự do
*********
Windy bước xuống lầu,đôi mắt sâu hơn,thâm hơn,và u tối hơn chỉ sau một đêm.Anh nhìn khắp nhà...đêm qua nó đã không về nhà..."có lẽ đang vui vẻ bên cạnh N.Duy".Haha...anh lại tự cười như mỉa mai chính mình,"người ta đâu thèm quan tâm đến cảm xúc của mày chứ...ngu ngốc,thật là ngu ngốc...haha"
Hôm qua uống khá nhiều rượu,cộng thêm cả đêm không tài nào ngủ được nên khiến đầu anh hơi đau nhức,bước vào phòng bếp,thấy bàn ăn đang nguội lạnh nằm yên...chưa có người đụng tới:"em nấu cho tôi sao...haha...là sự bố thí cho người bị em bỏ rơi sao...tôi không cần"...nghĩ rồi anh đưa tay gạt phăng tất cả xuống đất,chén đĩa vỡ tung,văng khắp nơi..."em tốt với tôi quá,nấu cả một bàn thức ăn đầy...tôi k cần...tôi không cần..."..."sao em phải khóc,sao lại phải khóc,đáng lẽ đc tự do em phải vui chứ,hay em khóc khj kết thúc sớm quá,không như dự định của em..haha"...
Windy như bấn loạn,đập phá và nói nhảm 1 mình,sao nơi đâu cũng thấy bóng dáng của nó thế này,anh không biết mình sao lại thế này nữa,lí do gì...lí do gì khiến anh trở nên như thế..."Tôi hận em,nhưng...tôi lại yêu em nhiều hơn,tại sao,tại sao em lại có thể đối xử với tôi như thế,và tại sao đó lại chính là người bạn tốt nhất của tôi..tại sao...tại sao??"
Windy ngồi sụp xuống nền nhà,có lẽ từ khi sinh ra cho đến giờ,đây là lần đầu tiên có 1 người con gái khiến trái tim anh đau đến thế,ở nó có cái gì đó khiến anh thao thức,vui buồn lẫn lộn,khiến tim anh dâng lên ngàn hạnh phúc để rồi lại nếm triệu nhói đau.Rốt cuộc...nó muốn gì đây,anh phải làm gì với nó đây
*******
-Cô tỉnh dậy rồi sao,tưởng chết luôn rồi chứ
Nó tỉnh vừa mở mắt ra,nhìn thấy 1 chùm đèn pha lê trên trần nhà lạ hoắc,không gian xung quanh là một màu vàng chanh chói mắt..."mình đang ở đâu đây"...đó là ý nghĩ đầu tiên trong đầu nó,rồi chợt giật mình vì tiếng phát ra ở bên cạnh.Vừa nhìn thấy người đó,nó vô cùng ngạc nhiên và một chút khó hiểu"tại sao mình lại ở đây"...