watch sexy videos at nza-vids!
Đọc truyện teen, tiểu thuyết, truyện tình yêu, truyện teen full, đọc truyện cập nhật mới,
Wap giải trí - Đọc truyện

wap xem phim miễn phí
Thông báo mới
Lưu ý Cái quảng cáo các bạn thấy nó trôi trên màn hình mà các bạn thấy là quảng cáo của sever mình không tắt nó đi được, để ẩn nó bạn chick vào dấu X bên trên góc trái của ảnh nha
Lưu ý nếu bạn thấy Xtscript error: timeout Click vào đây để sửa lỗi
Lưu ý Các bạn ấn play rồi nhớ đợi video load khoảng 30s - 50s nhé, à nhớ Zoom cho vừa màn hình nhé..!
HoT vnchat.net wap kết bạn 4 phương Vào ngay
» » Cô dâu 30 ngày - phần 1
Tìm kiếm » Tệp tin (0)
↓↓

Cô dâu 30 ngày - phần 1


Đăng Admin
Lượt Xem : 4.5 sao trên 1024người dùng 1499
Chia sẻ: SMS Google Zing Facebook Twitter

Loay hoay tìm cây trâm, cảm giác lo lắng lại xuất hiện “ Chết rồi, nếu hắn biết cây trâm mất…thì…”
Kỳ Vy sực nhớ, chắc khi nó nằm trên giường rồi cây trâm rơi ra và nằm đâu đó trên giừơng.
Nhưng tìm mãi vẫn không thấy “ Làm…sao…đây?…làm..sao..? Nó mất rồi…” Kỳ Vy như muốn bật khóc và lục tung giừơng ngủ lên…

Chương 6

Trong đầu chợt nhớ ra, chắc lúc nó ngã xuống, có thế cây trâm đã giuộc khỏi và rơi xuống “trần gian ?” Nó to mắt và bụm miệng lại “ Trần gian ? Trời đất….”.
Nhưng cho dù cây trâm rơi nơi nào đi chăng nữa, nếu Thái Tử phát hiện cây trâm mà hắn tặng nó mà lại làm mất như thế, chắc hắn sẽ rất tức giận. Tính khí của hắn, nó không thể nào đoán trước, lúc thì đáng yêu như “ thiên thần” lúc thì đáng sợ như “ quỷ sứ” …
Vội ngồi dậy đi ra ngòai, mở cửa ra, giờ đây chỉ tòan một màu tối xẩm, chỉ có những tia sáng lấp lánh từ ánh trăng và những ngôi sao xa xa…
Trời tối thế này, làm sao nó có thể tìm cây trâm bé nhỏ đó dưới làn mây kia đây ?
Mặc kệ, cố gắng nhắm mắt thả lỏng người và từ từ lượn vào khỏang không và bay đến một nơi nào đó mà nó vẫn không rõ, hình như lại đến hồ sen ?
Giờ đây, trước mắt là cây cầu bằng đá cẩm thạch, trong màn đêm , cây cầu phát ra một thứ ánh sáng kỳ lạ màu xanh xanh vừa huyền ảo mà lại lung linh.
Cảnh vật nơi đây đẹp hẳn lên vào ban đêm, làn nước trong veo phản chiếu hình ảnh của những ngôi sao nhỏ và mặt trăng…
Nó như quên mất nhiệm vụ của mình, tâm trí như bị vẻ đẹp kia mê hoặc… “ Nơi đây đẹp đến vậy sao ?” Xa xa nó lại thấy cái gì đó, sáng sáng, những “chấm” nho nhỏ và….đang di chuyển ?
Nó sải từng bước trên cây cầu và đi gần đến những vệt sáng kia, dần dần hiện rõ. Thì ra là những con đom đóm, không ngờ ở thiên giới lại có đom đóm đẹp như vậy, ánh sáng hơi xanh xanh hòa quyện vào cảnh sắc nơi đây. Chúng bay thành đàn, đẹp như những vệt sáng được một vị họa sĩ tài ba vệt lên từng đừơng sáng đó.
Mãi ngắm cảnh vật mà quên mất nó đã bước đến phần giữa của cây cầu, nơi lúc sáng nó gặp An Phong…
Chợt từ đâu một giọng nói của một nữ nhân vọng ra…
- Không ngờ Thái Tử Phi lại rãnh rõi ra đây ngắm cảnh vào đêm hôm khuya khoắc như thế này…
Kỳ Vy giật mình quay sang hứơng phần bên kia cây cầu, trong màn đêm huyền ảo bước ra là một cô gái mặc một bộ y phục màu trắng viền đỏ đang tiến gần đến chỗ Kỳ Vy, cô gái mang một nét đẹp thuần khiết với đôi mắt to tròn ngây thơ, trong nàng ta chỉ độ tuổi trăng tròn là cùng - nhỏ tuổi hơn nó sao ?
Kỳ Vy to mắt…
- Cô là ai…sao lại…
Cô ta bước từ từ đến chỗ nó, khẽ mỉm cười một nụ cười đáng yêu nhưng chứa phần bí ẩn…
- Nàng không biết ta…nhưng ta biết nàng… - Vừa nói vừa dạo xung quanh Kỳ Vy, với ánh mắt xét nét - Quả thật trời đất không chọn lầm người, Tân Thái Tử Phi trong cũng xinh đẹp thật, coi bộ đẹp hơn cả những cô gái trước kia…
- Cô biết gì về những Thái Tử Phi trước kia của Thái Tử ư ? - Kỳ Vy
Chợt cô gái không đi, đứng khựng lại, vẻ mặt điềm tỉnh, nghiêm trang. Nhìn Kỳ Vy với một ánh mắt kỳ lạ…
- Nàng thắc mắc về họ lắm sao ?
- Tôi… - Kỳ Vy ấp úng, vốn có chút hiếu kỳ, nhưng khi hỏi câu hỏi lúc sáng, thái độ An Phong thay đổi hẳn, không biết tại sao lại như thế…Hay An Phong đã yêu một trong số họ ? – Không..! À…chỉ một tí, nhưng bây giờ tôi sẽ không hỏi nữa đâu…
- À ! ra là vậy – Nàng ta lại mỉm cười – Nhưng thần chỉ muốn nhắc nhỡ Thái Tử Phi một điều… rằng Thái Tử không thích những cô gái luôn tò mò về quá khứ của Người…
- Sao kỳ lạ vậy chứ…. - Kỳ Vy lầm bầm, rõ là có bí mật không thể tiết lộ đây mà…
- Nói vậy thôi, Thái Tử Phi đừng bận tâm quá làm gì, chỉ ghi nhớ là được rồi… - Vừa nói nàng ta vừa đi đến chiếc bàn bằng ngọc cẩm thạch gần đó, lấy hai tách ra và rót trà từ từ vào từng tách, trà như đã pha sẵn từ khi nào, từng làn khói trắng mỏng manh tỏa ra xung quanh tách trà…- Một bí mật, mà từ trước giờ bất cứ Thái Tử Phi nào cũng phải tò mò về Thái Tử - Câu nói vừa dứt, Kỳ Vy vội quay mặt sang nhìn nàng ta, trong nàng ta khá đắc ý, kết quả là Kỳ Vy nhìn nàng ta với ánh mắt hiếu kỳ, chợt ngừng tay không rót trà - Đó là người chưa bao giờ yêu ai cả, vì thế xin Thái Tử Phi đừng hiểu lầm rằng Thái Tử không cho nàng biết quá khứ của người là vì một mối tình vớ vẩn nào đó… - Nói rồi nàng ta khẽ cười
Vội cầm tách trà đưa cho Kỳ Vy, nó vội cầm lấy tách trà vừa thổi vừa hớp từng ngụm…

- À, nảy giờ nói chuyện mà thần quên hỏi tên Thái Tử Phi.
- Tôi tên Kỳ Vy… - Nói rồi cầm ly trà hớp một ngụm
- Kỳ Vy…! Tên cũng hay đấy, còn thần là Băng Châu, là thần mùa Xuân kiêm thần Tình Yêu… - Nàng ta trong có vẻ nhàn rõi thì phải, lại cầm tách trà đi xung quanh ngắm nghía Kỳ Vy, lâu lâu lại hớp một ngụm trà…
- Hoá ra, cô cũng ra đây ngắm cảnh à ? - Kỳ Vy vừa nói dứt lời, đặt nhẹ tách trà lên bàn và đi từ từ đến lan can cầu, hứơng mắt về những bông hoa sen đang rực rỡ dưới ánh trăng huyền ảo…
- Cũng có thể gọi là ngắm cảnh… - Nàng ta cũng đi đến thành lan can và đứng cạnh Kỳ Vy
- Cũng có thể….? - Kỳ Vy to mắt
Đáp lại câu nói đó, Băng Châu chỉ nhe răng cười… Kỳ Vy lại nhíu mày nhìn nàng ta, quả thật cô ta hơi trẻ con thì phải…
Chợt Băng Châu lại xoay mặt sang nhìn Kỳ Vy, như muốn hỏi gì đó…
- À, nghe nói Thái Tử có tặng cho Thái Tử Phi quà cưới phải không ?
- Quà…quà cưới ? - Kỳ Vy to mắt “ Là cái gì…?”
- Sao cơ? Thế Người chưa tặng cho nàng sao ? Thật là… - Băng Châu nhếch môi, quên mất cái thái độ của Kỳ Vy hiện giờ, vội quay mặt sang – À!Nghe nói đó là một cây trâm cài tóc... - Nàng ta tỏ ra tò mò về món quà đó, nhưng suy cho cùng nàng ta nghĩ gì thì không ai biết được.
- Trâm ? - Kỳ Vy hình như đã nhớ ra gì đó…- Ôi không ! – Nó vội lấy tay bụm miệng lại, gương mặt hốt hoảng…. – Ôi không…..Tôi…
- Thái Tử Phi sao thế ? Nàng không được khoẻ à ? – Băng Châu
- Tôi…Tôi đã làm mất nó. Cây trâm đó, tôi đã sơ ý…
- Nàng nói sao ? Vậy ra Thái Tử đã tặng cho nàng, nhưng nàng đã làm mất à ? - Băng Châu nhíu mày, gương mặt có chút bối rối.
Kỳ Vy gật gật Đang mãi suy nghĩ nên tìm cây trâm bằng cách nào nhanh gọn lẹ mà không bị Thái Tử Phát hiện. Chợt Băng Châu phá lên cười. “ À, chỉ là chuyện nhỏ thôi mà…”
Kỳ Vy trấn tỉnh lại, đứng dậy nhìn nàng ta, nó đang phát điên vì cây trâm đó thì nàng ta lại đứng đó cười ha hả như không có chuyện gì…
- Cô cười gì chứ ! – Nó nhíu mày
- Chỉ là cây trâm thôi, Thái Tử Phi không cần phải lo - Nói rồi Băng Châu chìa tay ra, bàn tay vẫn còn nắm chặt như có vật gì đó chứa bên trong.
Kỳ Vy tròn mắt nhìn tay Băng Châu “ Cô ta đang làm gì vậy nhĩ ?”, chẳng lẽ cô ta đang giữ cây trâm ?
Tiếp theo sau đó là nàng ta lại đang lầm rầm cái thứ ngôn ngữ gì đó trong miệng, khoảng chừng một lát sau.
Khi những ngón tay nhỏ nhắn kia từ từ mở ra thì bên trong phát ra một thứ ánh sáng màu hồng huyền ảo lan toả ra khắp hồ sen và Thiên Giới.
Kỳ Vy chớp chớp mắt xoay mặt sang hứơng khác để tránh thứ ánh sáng đó, chỉ trong chốc lát thì mọi thứ xung quanh trở lại bình thừơng. Nó xoay mặt lại, thật không tin nổi…cây trâm đang nằm trên tay Băng Châu, trong lòng mang một nổi vui mừng khó tả và chụp ngay lấy cây trâm.

Hai tay Kỳ Vy đan xen ôm chặt cây trâm,gương mặt không giấu nổi sự vui mừng:
- Ôi! Không tin được…tôi cứ tưởng…- Không chần chừ, quàng tay ôm lấy nàng Băng Châu.
Nàng ta có vẻ lúng túng với cái ôm suýt nghẹt thở của Kỳ Vy, vôi nhè nhẹ đẩy Kỳ Vy ra…
- Vậy là ổn rồi, mong Thái Tử Phi giữ nó cẩn thận hơn…
- Nhưng làm sao cô lại tìm được nó…
Băng Châu không nói gì mà quay lưng bỏ đi về hứơng màn đêm…
- Chính thần đã tạo ra cây trâm đó, nó là một thứ bảo bối rất quý giá có thể bảo vệ Thái Tử Phi khỏi mọi nguy hiểm. Vì là linh vật nên khi thần đọc chú thì nó tự dưng sẽ xuất hiện… - Rồi đứng lại, giờ đây đã cách Kỳ Vy khỏang mười bước chân, Băng Châu xoay mặt lại, mỉm cười với Kỳ Vy, vẫn đôi mắt to tròn ngây thơ đó rồi từ từ tan biến thành những đốm đỏ đỏ sáng rực rồi hòa vào khoảng không.
Giờ đây chỉ còn mình nó ở đây, mối lo lắng trong tâm trí từ khi rời khỏi căn phòng đến giờ cũng không còn nữa.
Cảm giác nhẹ nhõm, nhưng tự dưng len lỏi đâu đó trong đầu sự nhớ nhung khôn xiết. Nhớ những món ăn mà mẹ hay nấu cho nó. Nhớ những kỷ niệm khi còn ở hạ giới, những nỗi nhớ lại tràn về như một dòng thác không điểm dừng…
Cô đơn lạc lõng, nhớ những lúc nó và Việt Anh cùng đi dạo, cùng bên nhau dù lúc vui hay buồn.
Đôi mắt tròn đen tuyền long lanh ngấn lệ, những giọt lệ cứ thế thi nhau rơi xuống, nó vẫn đứng ở lan can, vẫn ngắm những đóa sen hồng kia. Nhưng tâm trí không hề mang một ý nghĩa ngắm cảnh…
Từng giọt lệ rơi xuống hòa vào làn nước trong veo đang chảy phía dưới chân nó.
Trong phút chốc, một luồng sáng trắng kỳ lạ xuất hiện từ dưới làn nước ở giữa cái hồ rộng mênh mông, luồng sáng càng ngày càng lan rộng. Có phải là do những giọt lệ của nó ??
Kỳ Vy vội lấy tay gạt những dòng lệ ướt đẫm trên má, tay vén y phục và bước nhanh len theo cây cầu đi ra ngòai để nhìn rõ hơn, nhưng vì hồ sen quá rộng, nó chỉ thấy đựơc những tia sáng đang càng ngày càng sáng hơn nhưng không biết cái gì đã tạo ra thứ ánh sáng kỳ lạ đó…
Trên tay vẫn cầm trâm cài tóc, vội nhét vào đai eo để khỏi bị rơi ra ngòai một lần nữa…
Kỳ Vy nhắm mắt lại, thả lỏng cơ thể. Trong phút chốc cả thân hình được nhấc bổng lên khỏi cây cầu, mở mắt ra và tiến gần đến vệt sáng đó. Nó như đang lướt trên những đóa sen kia, mùi thơm thoang thỏang của hoa sen ngập tràn xung quanh. Mái tóc đen tuyền của nó bồng bền như một tấm vải lụa đang thả mình trong gió.
Chỉ cách vệt sáng đó vài bước chân, nó ngưng lại đáp chân xuống một lá sen. Thật kỳ lạ rằng nó không hề rớt xuống nước, cơ thể nhẹ như một chiếc lông vũ. Ánh sáng đó rất chói mắt, những cảnh vật xung quanh được nhìn thấy rất rõ bởi thứ ánh sáng này chiếu vào.
Một lát sau, thứ ánh sáng trắng đó nhạt dần, nhạt dần. Giờ đây chỉ còn nhìn rõ nơi phát ra ánh sáng nhưng không còn nguy hại đến mắt nữa…
Kỳ Vy tiến gần hơn, gần hơn…
Lẫn trong những lá sen tròn kia là một cái gì đó màu trắng như một đóa sen khác, nhưng không phải một đóa sen thừơng, nó như làm bằng pha lê, những cánh hoa trong suốt tuyệt đẹp, nhụy cũng bằng pha lê trong veo, đóa hoa trong suốt đến nỗi có thể thấy rõ làn nước đang chảy phía dưới nó…
Tiến gần hơn nữa, Kỳ Vy như bị mê hoặc bởi vẻ đẹp thuần khiết của đóa Tuyết Liên.
Khẽ ngồi lên một chiếc lá sen, nhè nhẹ đưa tay chạm gần đến những cánh hoa mỏng manh như dễ vở, thì chợt khựng tay lại, trên nhụy hoa là một viên ngọc màu trong suốt phản phất đâu đó những sắc màu cầu vòng tuyệt đẹp…
Khẽ mỉm cười, tiếp tục đưa tay chạm vào đóa sen kia.
Cảm giác đóa sen lành lạnh, có phải chăng do buổi tối nên nó mới thế ? Những cánh hoa mềm mượt mỏng manh, không cứng ngắc như nó tửơng. Kỳ Vy chưa bao giờ nhìn thấy đóa sen nào đẹp như vậy bao giờ, cả mùi hương của nó tỏa ra cũng đặc biệt hơn những hoa sen khác…

Chương 7

“Nhưng tại sao lại có một viên ngọc bên trong hoa ?”
Chợt như một sức mạnh không thể chống đỡ, đóa sen như ngày càng lạnh hơn, lạnh như băng, làm bàn tay nó cũng lạnh theo. Kỳ Vy vội rút tay lại, nhưng chưa kịp thì có một lực đẩy rất mạnh đẩy nó văng ra xa…. ...
Để xem phim bạn nhớ ckick vào ô mũi tên đầu tiên ở trong khung phim đợn 15 đến 30 giây trên chữ Để .đối với phim không có khung phim bạn chỉ cần ấn vào chữ xem online là được.Sử dụng chức năng thu phóng hoặc xoay ngang màn hình của điện thoại để xem đầy đủ khung phim nha
Cùng chuyên mục
Tags:
Liên Hệ: ad.saovn@gmail.com

Giao diện cho PC
 Load: 0.000673s.
sitemap.html
sitemap.xml
urllist.txt ror.xml
[XÓA QU?NG CÁO]