watch sexy videos at nza-vids!
Đọc truyện teen, tiểu thuyết, truyện tình yêu, truyện teen full, đọc truyện cập nhật mới,
Wap giải trí - Đọc truyện

wap xem phim miễn phí
Thông báo mới
Lưu ý Cái quảng cáo các bạn thấy nó trôi trên màn hình mà các bạn thấy là quảng cáo của sever mình không tắt nó đi được, để ẩn nó bạn chick vào dấu X bên trên góc trái của ảnh nha
Lưu ý nếu bạn thấy Xtscript error: timeout Click vào đây để sửa lỗi
Lưu ý Các bạn ấn play rồi nhớ đợi video load khoảng 30s - 50s nhé, à nhớ Zoom cho vừa màn hình nhé..!
HoT vnchat.net wap kết bạn 4 phương Vào ngay
» » Cô dâu 30 ngày - phần 2
Tìm kiếm » Tệp tin (0)
↓↓

Cô dâu 30 ngày - phần 2


Đăng Admin
Lượt Xem : 4.5 sao trên 1024người dùng 1145
Chia sẻ: SMS Google Zing Facebook Twitter

- Con sao vậy, có chuyện gì sao ? Sao con lại nằm dưới đất vậy…?
- Con… - Kỳ Vy vẫn chưa tin vào những gì vừa xảy ra nhưng nó cố bình tĩnh lại, để mẹ khỏi lo lắng - Dạ, không có mẹ, tại con vừa vào phòng thì bất ngờ có một con gián bay hứơng thẳng vào mặt con, con sợ quá không phản ứng kịp nên bị ngã …
- Con làm mẹ giật cả mình! Chắc con đóng cửa không kỷ nên gián vào phòng con… Lần sau trước khi ra khỏi phòng con nhớ đóng kỷ cửa lại… - Bà Hạ mỉm cười nhìn nó, rồi vội sực nhớ - Ôi trời, mẹ đang nấu đồ ăn. – Bà vội chạy xuống nhà. Kỳ Vy nhìn mẹ mỉm cười, bây giờ nó cảm thấy rất thương mẹ, thương rất rất nhiều.
Nó ở lại, đóng cửa phòng lại. Thì sực nhớ ra tên con trai lúc nãy, khẽ rùng mình, chắc nó gặp phải ma rồi. Chứ làm sao một con người lại có thể vào phòng của nó một cách bí hiểm như vậy được, điều đáng sợ nhất là lúc mẹ của nó gõ cửa, thì hắn biến mất lúc nào không hay…
Nhưng nói gì thì nói, nghĩ đến hắn, nếu là ma thì nó cũng sợ thật. Nhưng chẳng hiểu sao nó không cảm thấy sợ cho lắm, cảm giác hắn rất quen thuộc. Hay là nó và hắn quen biết nhau từ kiếp trước? Rồi kiếp này hắn là ma rồi đến tìm nó ?
Chẳng muốn nghĩ thêm, nó vội tắt đèn rồi lên giừơng ngủ. Miệng thì đọc mấy câu kinh phật, mong rằng “ con ma” đó không làm phiền mình nữa, nó đắp chăn kín người, nó cứ đọc cho đến khi ngủ lúc nào cũng không biết.
Trong giấc mơ, nó mơ thấy một nam nhân tóc dài cùng với gương mặt rất đẹp, mặc một bộ trang phục kỳ lạ…Ở một Hồ Sen rất rộng lớn, đứng cách nó rất xa nhưng đủ để nó nhìn thấy gương mặt đó. Cả hai đang đứng trên cây cầu bằng ngọc cẩm thạch đẹp tuyệt trần, vẫn ánh mắt buồn đó nhìn nó, một gương mặt lạnh giá…
Chợt nam nhân ấy xoay lưng lại và đi. Nó cố gào thét và chạy theo gọi tên nam nhân đó trong giấc mơ:
- An Phong… - Nó cố chạy, nhưng không hiểu sao nó đã chạy nhanh hết sức bình sinh nhưng sao khỏang cách giữa nó và nam nhân ấy vẫn luôn giữ nguyên như thế…
- An Phonggggggggggggg - Kỳ Vy bật dậy, mổ hôi nhễ nhãi. Cố định thần lại, trời đã sáng, từng tia nắng mặt trời đang chiếu thẳng vào căn phòng của nó. Đã 8h sáng, ánh mắt thất thần nhìn thẳng vào bức từơng lạnh giá trước mặt, lòng nghĩ đến giấc mơ kỳ lạ kia.... Sực nhớ đến cái tên lúc nó gọi mớ:
- An Phong ? Sao mình lại gọi cái tên này…? Nhưng…nó quen quá…
Bổng chốc từng dòng ký ức tuông về như một dòng thác không điểm dừng, những dòng ký ức lúc nó vẫn còn là một linh hồn - một vị Thái Tử Phi của Thiên Giới…
Đầu nó bắt đầu cảm thấy đau nhói, rồi đến lòng ngực đau đến nỗi cảm giác cơ thể như muốn tan ra. Nó ngã xuống giừơng nằm quằn quại, hai tay ôm lấy đầu:
- An Phong – nó khẽ gọi- Mình…mình…nhớ ra rồi…Tên con trai hôm qua…chính là…anh ấy…
Trong lòng Kỳ Vy phút chốc cảm thấy giận bản thân vì đã coi An Phong như người xa lạ…

Tại nhà Việt Anh, vì thức dậy muộn nên anh chỉ ăn qua loa điểm tâm rồi nhanh chóng sửa sọan đi học.
Đang định ra mở cổng để chạy xe ra thì chợt có ai đó đang nhấn chuông cửa ở ngòai, Việt Anh vội đi đến mở cửa và hơi bực bội, gặp trễ học mà lại có người nhấn chuông đúng lúc như vậy.
Việt Anh to mắt bất ngờ:
- Gì đây? - Trước mặt anh là Tuyết Ni, hình như khi nhìn thấy Việt Anh thì cô ta có vẻ không vui, có lẽ cô ta đang bắt đầu bực mình…
- Tôi đến đây không được à ? - Tuyết Ni chu mỏ quát
Việt Anh mặc kệ cô ta nói gì, vội bỏ vào trong để lấy xe chạy, Tuyết Ni bực tức trước thái độ đó của Việt Anh:
- Tôi còn chưa tính sổ anh hôm qua…
Nghe xong câu nói, Việt Anh quay phắt sang, nhìn nó với ánh mắt “đằng đằng sát khí”:
- Cô còn nói… - Đi ngay đến, những tửơng sẽ cho cô ta một tát tay
- Sao hả ? Tôi không ngờ anh là loại người như vậy, bạn gái vừa mất đã có ngay bạn gái mới… Tôi nhìn lầm anh rồi…
Việt Anh nhếch môi tức giận, mặc kệ hôm nay đi học trễ, nghĩ luôn một ngày cũng chẳng có chết chốc gì, chủ yếu phải “ xử” xong cô ta.
- Tôi còn chưa nói… Hôm qua cô còn dám nói cô là “ vợ chưa cưới” của tôi là thế nào hả ?
- Sự thật là đúng như vậy mà – Tuyết Ni khẽ cười hòng chọc tức Việt Anh.
Việt Anh tức giận đi thẳng vào nhà, tiến thẳng vào nhà bếp để gặp ông Lâm, lúc này ông Lâm chuẩn bị đi làm nhưng chỉ thấy bà Lâm ở đó, bà đang dọn đồ ăn xuống:
- Mẹ! Ba đâu rồi ? – Việt Anh nhìn mẹ
Bà mẹ ngạc nhiên xoay người lại:
- Con chưa đi học sao ?
- Dạ, con… à mà con có chuyện gắp muốn nói chuyện với ba, đi trễ một chút cũng không sao đâu mẹ…Mà… ba đâu ?
Vừa lúc đó Tuyết Ni cũng đuổi theo Việt Anh vào nhà, xem thử anh ta đang định làm trò gì đây.
- Ba con để quên đồ nên vào phòng lấy đồ rồi – Nhìn thấy Tuyết Ni, bà Lâm to mắt bất ngờ - Tuyết Ni, con đến bao giờ thế ?
Việt Anh giật mình khi nghe mẹ nói, quay sang liếc Tuyết Ni rồi vội đi tìm ông Lâm.
- Dạ - Tuyết Ni chỉ vội gật đầu chào bà Lâm, rồi lại chạy theo Việt Anh.
- Cái con bé này…. – Bà Lâm mỉm cười, “coi bộ Tuyết Ni có vẻ rất thích Việt Anh, nó cứ bám lấy thằng bé”
Nhưng hình như ông Lâm vừa ra khỏi phòng, Việt Anh vội chạy nhanh ra ngòai cổng, lúc này ông Lâm vừa lên chiếc xe ô tô và xe bắt đầu lăng bánh.
Việt Anh chạy đến trước mũi xe, ông Lâm hỏang hồn dừng xe lại, ánh mắt vừa ngạc nhiên mà vừa tức giận nhìn Việt Anh, ông Lâm vội bước ra khỏi xe:
- Con làm sao vậy ? Sao bây giờ còn chưa đến trường ? – Ông Lâm nhíu mày nhìn nó
- Dạ, con sẽ đi ngay.. Chỉ cần ba dành 5 phút để nói chuyện với con
Đúng lúc Tuyết Ni vừa chạy ra, thở hổn hểnh, không ngờ Việt Anh chạy nhanh thật.
- CÁI GÌ ? – Ông Lâm giật mình – Con nói muốn hủy hôn à ?
Tuyết Ni nghe đến to mắt giật mình quay sang nhìn Việt Anh “ Anh ta hủy hôn ư ?”
- Đúng vậy ba, con không muốn lấy người con không yêu. Vã lại Kỳ Vy vẫn bình an vô sự, cô ấy vẫn còn sống… - Việt Anh chưa nói hết câu, thì Ông Lâm chen vào
- KHÔNG ĐƯỢC !– Ông Lâm chợt nhìn thấy Tuyết Ni đang đứng sau lưng Việt Anh, vội hạ giọng – Cho dù Kỳ Vy vẫn không có gì, thì Ba cũng không thể hủy hôn, lời nói của người lớn như đinh đóng cột, không thể nào nói hủy là hủy. Ba nghĩ con nên chấp nhận nó dần dần đi.
Nói rồi ông Lâm lên xe và chạy mất.
Tuyết Ni có lẽ phải rất vui khi mọi thứ không như Việt Anh mong muốn nhưng sao nó không thể nào mỉm cười nỗi, thậm chí cảm thấy vui trong lòng, mà mọi thứ dường như là ngược lại. Khi thấy Việt Anh thất vọng, nó chẳng biết phải làm gì, thay vì Việt Anh sẽ tức giận mà quay sang quát mắn nó, nhưng anh chỉ đứng im lặng, hay vì anh không hề hay biết nó đang đứng sau lưng ?
Nó sực nhớ, lúc nãy Việt Anh nói với ông Lâm rằng cô gái mang tên cái gì Vy gì đó vẫn bình an vô sự, Vậy tức là cô gái hôm qua sao ? Cô ấy là bạn gái Việt Anh ? Vậy ra, nó đã sai khi tát cho anh ta một cái tát tay… Trong lòng nó cảm thấy rất rất hối hận, không tìm hiểu kỷ mà đã hành động lỗ mãng như vậy.
Việt Anh đứng thần người một lát thì chợt quay người lại với Tuyết Ni, nó ngỡ Việt Anh sẽ mắn nó té tát, vậy mà anh không thèm nhìn nó mà đi thẳng vào nhà, chẳng khác nào xem nó như người tàn hình.
Tuyết Ni lại cảm thấy tại nó mà Việt Anh mới ra thế này, nó tự trách mình. Rõ ràng là Việt Anh và người yêu của anh ấy đang hạnh phúc, thì bỗng dưng nó xuất hiện và phá tan sự yên bình đó và nó cảm nhận được rằng Việt Anh rất rất yêu Kỳ Vy…
Nhưng suy cho cùng là Việt Anh hôm nay vì một con nhỏ như nó mà lại phải nghỉ học.

Chương 14

Kỳ Vy đang giúp mẹ canh lửa cho nồi canh, mắt luôn dõi theo nồi canh đang sôi, nhưng tâm trí thì không hề để mắt đến, lòng luôn suy nghĩ đến An Phong.
Mỗi khi nghĩ đến An Phong, cảm giác trái tim như bị bóp nghẹn lại, nó lại một lần nữa trách bản thân, cứ nghĩ rằng đó chỉ là một giấc mơ, không ngờ rằng nó hòan tòan có thật.
Giờ nó phải làm gì đây? Nó muốn gặp An Phong và giải thích cho chàng hiểu rằng nó không phải cố ý quên chàng, chỉ là nó cứ luôn mơ hồ về “giấc mơ” đó. Nhưng khi thấy An Phong, nó đã biết rằng đó là sự thật và khi hết thời hạn ba tháng, nó sẽ trở lại Thiên Giới và làm tròn nhiệm vụ “ Thái Tử Phi”.
Chẳng hiểu sao nó lại cảm thấy khó chịu, vô cùng khó chịu khi nghĩ đến việc An Phong sẽ không bao giờ muốn gặp lại nó nữa, hoặc chàng sẽ lạnh lùng với nó và phải làm sao để cho mẹ của nó biết rằng nó chỉ có ba tháng ở bên bà, nó phải nói làm sao để bà không phải buồn khi nó ra đi ? nó phải làm sao ? Chợt :
- Kỳ Vy - Tiếng bà Hạ khiến nó giật mình quay lại, to mắt nhìn bà với ánh mắt khó hiểu
- Gì vậy mẹ ?
Bà Hạ nhíu mày lắc đầu nhìn nó “Cái con bé này hôm nay làm sao vậy nhĩ ?”, vội chạy đến tắt lửa nồi canh. Kỳ Vy chợt nhớ đến nồi canh, vôi đưa mắt sang nhìn, xém tí nữa là khét rồi “Ôi trời…mình đang làm cái gì thế này…”
Sau khi tắt bếp, bà Hạ quay lại nhìn nó:
- Hôm nay con sao vậy ? Con không khỏe sao ? – Bà vừa nói vừa đặt tay lên má của nó
- Dạ…con… - Nó ấp úng, không biết phải nói gì với mẹ, không lẽ nó lại nói ra câu chuyện về “ giấc mơ” đó cho mẹ của nó nghe, bà ấy sẽ tin sao ?
- Thôi được rồi – Bà Hạ mỉm cười – Mẹ nghĩ con nên đi dạo để tinh thần thỏai mái. Chắc con vừa hết bệnh nên cảm thấy khó chịu… Sao con không gọi cho Việt Anh đến ? – Chưa để Kỳ Vy trả lời, bà vội giục nó ra ngòai hóng mát và bảo nói gọi điện thọai cho Việt Anh đến…
- Mẹ… - Nó nhíu mày, Kỳ Vy vốn định nói với mẹ là Việt Anh bận học buổi tối nên không thể đến, nhưng thôi đành giả vờ gọi cho Việt Anh vậy, nó sẽ đi bộ để dạo xung quang khu phố gần nhà để tâm trạng thỏai mái, còn về An Phong thì nó vẫn không có cách nào tìm được chàng.
Bứơc từng bước ra khỏi cổng mà trong lòng trống rỗng, không thể suy nghĩ được gì… Bầu trời bây giờ thì tối mịt, xa xa ánh sáng của từng ngọn đèn đừơng đang bắt đầu thấp sáng cả khu phố, nó đang bước từng bước chậm rãi trên đừơng, đừơng phố ở khu phố nó ở mỗi lần vào giờ này thì chỉ lác đác vài chiếc xe qua lại…
Trong lòng thì luôn nghĩ hoang mang đâu đó đến nỗi nó đã đi một đoạn đừơng khá xa nhà mà không hay biết nhưng rồi tất cả suy nghĩ trong tâm trí chợt vụt tắt khi Kỳ Vy chợt nhận ra trước mặt nó, xa xa cách nó chừng ba mươi bước là dáng người quen thuộc của một người con trai mà nó đã gặp lúc trong phòng…
Tuy trời đã tối không thấy rõ, nhưng nó có thể chắc là An Phong. Chẳng muốn suy nghĩ nhiều, nó vội chạy thật nhanh đến chỗ người con trai đó, đang chạy mà trong long tràn ngập niềm hạnh phúc khó tả…
Nó chạy và chạy, nhưng khi chỉ cách anh vài ba bước, thì chợt khựng lại…
An Phong quay đầu lại nhìn nó, đôi mắt rõ buồn chất chứa sự thất vọng về nó…
Chàng nhíu mày nhìn nó, Kỳ Vy cảm giác tim trong lòng ngực như nghẹn lại, không thể đập tiếp được nữa, ánh mắt đó từ trước đến giờ An Phong chưa bao giờ dùng ánh mắt đó nhìn nó…
- An Phong… - Nó gọi…
An Phong vẫn không trả lời, chàng vẫn nhìn nó với ánh mắt đó. Khi xuống Hạ Giới, An Phong đã thay đổi ngoại hình để hợp với Hạ Giới nhưng không bao giờ nghĩ rằng Kỳ Vy sẽ không nhận ra, đơn giản nàng đã quên mất An Phong…
- Nàng còn gọi ta làm gì ? - chợt một giọng nói lạnh giá được thốt ra từ chính miệng An Phong, khíên cổ họng nó như nghẹn lại, chàng thật sự không còn tin tửơng nó nữa rồi sao ?
- An Phong, em… em không cố ý không nhận ra anh… Chỉ là…em cứ nghĩ…đó chỉ là… - Kỳ Vy cố gắng giải thích, nhưng có vẻ An Phong không thèm để tâm đến lời nói của Kỳ Vy. Chợt ngắt lời Kỳ Vy. ...
Để xem phim bạn nhớ ckick vào ô mũi tên đầu tiên ở trong khung phim đợn 15 đến 30 giây trên chữ Để .đối với phim không có khung phim bạn chỉ cần ấn vào chữ xem online là được.Sử dụng chức năng thu phóng hoặc xoay ngang màn hình của điện thoại để xem đầy đủ khung phim nha
Cùng chuyên mục
Tags:
Liên Hệ: ad.saovn@gmail.com

Giao diện cho PC
 Load: 0.000077s.
sitemap.html
sitemap.xml
urllist.txt ror.xml
[XÓA QU?NG CÁO]