“ Muốn biết thì hãy đợi kiếp sau đi…”
Không cam tâm, dù còn một hơi thở cuối cùng, quyết không để bọn chúng toại nguyện, Vô Thần biết mình không thể giết được Thủy Thần, chợt quay sang dùng hết sức bình sinh chưởng thật mạnh vào An Phong, chợt Kỳ Vy đỡ nhanh giúp An Phong. Nàng bật ngữa và ngã xuống rời khỏi vòng tay của An Phong.
Lần cuối cùng, Vô Thần cười đắc ý và rồi vụt tan mất trong không gian. Thế là đã kết thúc được mạng của hắn.
Đồng thời linh hồn Kỳ Vy bị xuất ra khỏi thể xác và bị lực hút của cái hố hút và rơi theo băng châu, An Phong định nhảy xuống thì chợt một luồng ánh sáng chói mắt phát ra, Kỳ Vy nửa tỉnh nửa mê nhận ra ánh sáng này hệt như ánh sáng mà khi trước băng châu phát ra ở hồ sen trên Thiên Giới.
Ở bên ngoài gốc cây, Băng Châu cảm nhận có chuyện chẳng lành vội xuống cái hố tối om, khi vừa đáp xuống, nàng ta tròn mắt kinh ngạc nhìn thấy An Phong đang ngôi ở đó, bên cạnh là Kỳ Vy, chính xác hơn là thân xác của Kỳ Vy đang nằm đó, làn da trắng toát nhợt nhạt. Chợt Băng Châu nhận ra thứ ánh sáng đang phát ra từ phía dưới hố, nhận ra đó là linh hồn Kỳ Vy đang được băng châu nâng lên.
“ Không thể tin được, băng châu tự phá phong ấn…” Thủy Linh tròn mắt kinh ngạc.
“ Tự phá phong ấn? băng châu ư?” Nàng Băng Châu cũng có cảm xúc tương tự Thủy Linh
An Phong vội đi nhanh đến ôm lấy linh hồn Kỳ Vy, trái tim chàng như đau thắt lại nhìn linh hồn nàng đang mờ dần. Đồng thời băng châu tự rơi vào lòng bàn tay của An Phong, đã quá rõ, băng châu thật sự đã chọn được chủ nhân của nó, người đó chính là An Phong.
Dù cho có là chủ nhân của băng châu thì có ích gì ? An Phong chợt rơi nước mắt, những giọt nước mắt lạnh giá trong suốt từ đôi mắt đen huyền như ngọc trai rơi xuống thân thể giờ đây là linh hồn đang yếu dần của nàng.
“ Không! Nàng không được chết! Tại sao nàng lại ngốc như vậy? Tại sao…”
Thủy Linh lẫn Băng Châu cũng không thể nào kìm lòng được:
“ Nàng ấy đã vì An Phong mà không tiết sinh mạng của mình…”
“ Xin chàng… đừng buồn vì em…” Tiếng nói yếu ớt chợt phát ra từ thanh quản của Kỳ Vy, đôi mắt Kỳ Vy vẫn nhắm tịt. “ Hãy tim một cô dâu khác… rồi cô ấy sẽ cho chàng niềm vui. Xin chàng đừng vì em mà đau lòng nữa…”
“ Không! Nàng là đồ ngốc… Người duy nhất trong vũ trụ này có thể mang lại niềm vui, hạnh phúc cho ta không ai khác đó là nàng…! Ta yêu nàng nhiều lắm…”
Nghe được những lời nói của An Phong thốt ra,trong lòng Kỳ Vy vô cùng vui sướng, chàng yêu nó là thật! Đó là sự thật, nó cảm giác trái tim mình tràn đầy hạnh phúc, chợt dòng nước trong suốt rơi ra từ mắt nó. Đó! Chính là giọt nước mắt của hạnh phúc.
Nó khẽ mỉm cười. Rồi lịm dần trong cơn đau. Cảm giác cơ thể đau như sắp tan ra nghìn mảnh nhỏ.
Một người thì khóc vì sắp mất đi niềm hạnh phúc, một người thì khẽ mỉm cười vì cuối cùng cũng nhận ra được một niềm hạnh phúc! Thật là nghịch lý! Thật là trớ trêu thay…
Kể cả Băng Châu, nàng ta rơi rất nhiều nước mắt. Thủy Linh thì chỉ im lặng, chẳng còn cách nào để cứu Kỳ Vy...
Chợt Kỳ Vy không cảm nhận được cơn đau nữa, phải chẳng vì quá đau nên không còn cảm giác? Cơ thể nó nhẹ như lông hồng, và bay lên theo những cơn gió.
An Phong vụt tay khỏi Kỳ Vy, rướm lệ nhìn nàng trôi đi theo cơn gió.
An Phong vội thả mình vào cơn gió đi theo nàng, chàng không biết cơn gió này sẽ mang nàng đến đâu, chàng vẫn sẽ theo đến đó. Chợt nhận ra khung cảnh quen thuộc, nơi mà Thiên Đế vẫn hay ngồi, xung quanh là những cây cột trắng muốt.
Cơn gió khẽ để Kỳ Vy chạm xuống đất…
Trước mặt là Thiên Đế, gương mặt của một ông già phúc hậu với râu tóc bạc trắng.
“ Thưa Thiên Đế! Xin người hãy cứu nàng ấy…” An Phong khẽ nói với cha chàng trong sự đau khổ.
“ Ta rất thất vọng về con! Vì một người không đáng phải bận tâm, mà phải chấp nhận làm trái luật. Con đường đường là Thái Tử của Thiên Giới mà lại như vậy”
An Phong chỉ im lặng, còn Thiên Đế, người vồ cùng đau xót cho “ con dâu” và con trai, một phần vô cùng không tin được người quỳ trước mặt mình là đứa con trai yêu quý. Nó đã thay đổi, nó chưa bao giờ phải quỳ xin ai, càng không bao giờ tỏ ra là một người biết quan tâm.
Nay nhìn An Phong phải rơi lệ vì một người con gái phàm trần, người đương vị Thái Tử Phi. Thiên Đế không khỏi động lòng, cũng rất muốn giúp, nhưng nếu làm vậy, sẽ làm trái luật. Đường đường là người đứng đầu Thiên Giới mà lại như vậy, liệu ai sẽ kinh trọng Người nữa?
“ Ta không thể giúp con được! “
Chợt một giọng nói vang lên, khiến An Phong phải ngạc nhiên bội phần:
“ Vậy thì hãy để ta giúp…”
Thiên Mẫu từ khoảng không xuất hiện trước mắt của An Phong, Người mang vốc dáng của một thiếu nữ đôi mươi. Người chính là mẹ ruột của An Phong, điều này sẽ khiến người ta không khỏi tò mò về nhan sắc của Người.
Quả thật khi ở Thiên Giới, ngoại hình là điều không phải bắt buộc, tất cả tùy thuộc vào ý nghĩ của họ. Đơn giản Thiên Mẫu cũng là thân phận nữ nhi, Người sẽ chẳng bao giờ thích làm một bà lão già nua.
“ Thiên Mẫu…” An Phong gọi, cái gọi chất chứa niềm hy vọng.
“ Nhưng! Ta chỉ giúp được một phần! Kỳ Vy không thể ở lại đây được nữa! Thay vì phải chịu hình phạt như đã định, nhưng niệm tình cô ấy đã có công cứu con, nên cô ấy sẽ được đầu thai với tư cách là Cô Dâu thứ 9 của Thiên Giới”
“ Sao? Đầu thai?” An Phong dường như chẳng biết nói gì hơn, trong lòng vừa biết ơn người mẹ đáng kính đã giúp mình, một phần trong lòng vô cùng buồn vì phải xa người mà chàng yêu.
Chợt Thiên Mẫu chìa tay ra, lướt bàn tay trắng nõn với những ngón tay thon dài của Người lướt qua An Phong và Kỳ Vy. Trong phút chốc, An Phong đã lịm dần.
**
An Phong đang nằm trên chiếc giường ở trong phòng, chợt chàng giật mình tỉnh dậy, gần đó là Băng Châu đang đứng. Chưa kịp nói gì, An Phong chợt chạy ra khỏi phòng và đi đến chỗ Thiên Mẫu, một nơi khá xa, nhưng với năng lực là một vị thần, đi đến đó là không khó.
Đến nơi, An Phong thấy Thiên Mẫu đang ngồi trên chiếc ghế bằng gỗ quý của Người, tay chóng lên thái dương, đôi mắt nhắm tịt.
“Thiên Mẫu! Kỳ Vy… cô ấy đâu…?”
Chợt Thiên Mẫu mở đôi mắt ra, nhìn An Phong hết sức bình thản
“ Cô ấy đã đầu thai rồi, khoảng vài ngày nữa, cô ấy sẽ đươc sinh ra.. “
“ Đi rồi sao…” An Phong như hồn siêu phách lạc trước câu nói thốt ra từ miệng Thiên Mẫu.
“ Ta biết, con yêu cô gái ấy nhiều lắm….” Thiên Mẫu vội vén áo lên và đi xuống nơi con trai Người đang đứng, chợt ôm lấy cổ An Phong như an ủi. “ Nếu thật sự con không muốn phải đau khổ thêm nữa, hãy đi đi… Hãy cùng người con yêu đầu thai, đến lúc thích hợp tự dưng hai con sẽ gặp nhau và nhớ ra mọi chuyện…”
An Phong ngạc nhiên đẩy nhẹ Thiên Mẫu ra, nhìn bà với ánh mắt tràn đầy hạnh phúc.
“ Con cảm ơn Người! Mẫu thân…”
Thiên Mẫu khẽ mỉm cười, lần đầu trong hàng ngàn năm qua, An Phong gọi Người là “ mẫu thân”.
“ Tạm biệt, con trai yêu của ta! Ta hy vọng con sẽ mang về Thiên Giới một Thái Tử Phi mà con yêu nhất! “
Chương cuối
Băng Châu và Thủy Linh đã mang thân xác của Kỳ Vy trở về bên gia đình, điều tất nhiên là gia đình họ Hạ vô cùng đau đớn trước sự ra đi này của Kỳ Vy.
Họ chợt phát hiện ra lá thư cuối cùng mà Kỳ Vy đã viết trước hôm mà Kỳ Vy dự định rời khỏi Hạ Giới, nó lập lại câu chuyện như cố gắng để mọi người hiểu điều nó nói là thật. Có thể họ không tin, họ nghĩ Kỳ Vy nghĩ quẩn mà tự tử, nhưng nhờ có Tuyết Ni, cô ấy không nói quá nhiều về vấn đề của Kỳ Vy, nhưng chỉ một mực khẳng định những gì Kỳ Vy kể là thật và mong gia đình họ bớt đau lòng, một phần thấy gia đình họ Hạ không có con cái, Tuyết Ni quyết định nhận họ làm cha mẹ nuôi, tất nhiên! Họ vừa mất một cô con gái, giờ nhận được một cô con gái nuôi, đối với họ, nỗi đau đã vơi đi rất nhiều.
Riêng Thủy Linh, nàng ta trở về thân xác của cô bé Trân như ngày nào, tất nhiên! Cô bé không thể nhớ ra những gì vừa xảy ra. Vẫn là một cô bé bình thường, thông minh và hoạt bát. Nó cũng rất buồn và khóc rất nhiều vì sự ra đi của Kỳ Vy, nhưng rồi thời gian sẽ vơi đi tất cả.
Tại sân bay, 1h chiều.
“Tuyết Ni! Đi thôi con…” Ông bà Dương
“ Nhưng con…” Tuyết Ni như đang tìm kiếm ai đó.
“ Sau này con sẽ được trở lại Việt Nam thăm ba mẹ nuôi mà, đâu cần phải như vậy…”
Nhưng rõ là điều Tuyết Ni đang đợi chờ là Việt Anh, anh ta thật sự vô tâm đến mức như vậy sao?
Nó cảm thấy trong lòng vô cùng rối bời, chen lẫn cái cảm giác như trái tim sắp vỡ nát…
Thật sự khó chịu vô cùng! Thôi thì nó chỉ suy nghĩ lung tung, thật lòng anh ta chẳng bao giờ xoay chuyển suy nghĩ về nó.
Tuyết Ni thở dài, rồi quay lưng đi theo ông bà Dương để lên máy bay…
“ À này…” Tiếng gọi đứt quảng chợt phát lên từ phía xa xa sau lưng Tuyết Ni
Nó giật mình quay sang, Việt Anh đang hối hả chạy đến, anh ta đứng trước mặt nó mà thở hổn hển.
Phải mất 5 phút mới định tâm, trong lòng Tuyết Ni thì vô cùng hạnh phúc, thật sự chưa bao giờ nghĩ rằng người đang đứng trước mặt là Việt Anh. Thật không thể ngờ…
“ Anh đến đây tiễn em hả ?” Tuyết Ni hớn hở.
Nhìn thái độ của con gái, ông bà Dương khẽ nhìn nhau mìm cười, có lẽ cô gái đã tìm được hạnh phúc thật sự.
“ Gì chứ…! Tại… ba mẹ anh bắt anh phải đến đây! “ Việt Anh nói với Tuyết Ni với điệu bộ vô cùng “ chảnh chọe”, rõ ràng là lý do vô cùng không chính đáng.
“ Vậy cớ sao anh lại đến đây thật sự? Anh có thể la cả đâu đó cho có… Cần chi đến đây “ Câu nói của Tuyết Ni như trêu tức Việt Anh
“ Em nói vậy là sao đây? Không thích thì anh về à! Tại ba mẹ bắt anh phải đến đây bằng được và phải có dấu răng của em làm bằng chứng…” Ý ba mẹ của Việt Anh là anh ta hay chọc tức Tuyết Ni, nên trêu anh ta coi chừng Tuyết Ni tức quá mà cắn vào tay anh ta một phát cho đỡ tức.
“ NÈ” Tuyết Ni quát “ Anh tưởng em là con gì mà lại nói dấu răng hả ?” Tuyết Ni đá mạnh vào chân Việt Anh, khiến anh ta ngã xuống đất với gương mặt nhăn nhó
“ Em ác quá đó…”
Tuyết Ni giờ đây mới nhận ra bản thân mình, thật sự không hiểu tại sao cách xưng hô, nói chuyện đã thay đổi từ bao giờ với Việt Anh, cả anh ta cũng vậy nữa…
Chợt giọng nói trên chiếc loa lớn phát ra, đã sắp đến giờ cất cánh… Ông bà Dương bắt đầu thúc Tuyết Ni nhanh chân lên.
“ Tạm biệt…” Tuyết Ni mỉm cười rồi chợt bỏ đi vội, còn Việt Anh vẫn ngồi bệt ra đất, trong lòng cảm thấy hơi nhoi nhói, không biết tại sao bản thân mình lại có cảm giác lưu luyến với cô gái này đến vậy.
Chợt Tuyết Ni quay lại, trên tay đang cầm một cuộn giấy trắng và gọi “ Việt Anh…”
Việt Anh nhận ra tiếng gọi, ngước mặt lên.
Trước mặt Việt Anh là Tuyết Ni đang cầm trên tay một mẫu giấy dài, trên đó viết “ Em thích anh…”
Việt Anh như hóa đá, và ngồi thẫn thờ. Rồi Tuyết Ni quay đi, trong lòng nhẹ đi rất nhiều, nó đã làm được!
Chợt Việt Anh đứng dậy, không chạy lại nhưng…
“ Hãy… quay lại nhé…”
Tuyết Ni bất giác dừng chân lại, miệng mỉm cười vô cùng tươi. Sau đó tiếp tục đi.
25 năm sau…
Nguyệt Nhi, một cô gái xinh đẹp, một tiểu thư danh giá nhưng lại đội lớp của một cô gái bình dân và đang bị thất nghiệp.
Đúng vậy! Thất nghiệp.
Nó nằm thở dài ngao ngán trên chiếc