watch sexy videos at nza-vids!
Đọc truyện teen, tiểu thuyết, truyện tình yêu, truyện teen full, đọc truyện cập nhật mới,
Wap giải trí - Đọc truyện

wap xem phim miễn phí
Thông báo mới
Lưu ý Cái quảng cáo các bạn thấy nó trôi trên màn hình mà các bạn thấy là quảng cáo của sever mình không tắt nó đi được, để ẩn nó bạn chick vào dấu X bên trên góc trái của ảnh nha
Lưu ý nếu bạn thấy Xtscript error: timeout Click vào đây để sửa lỗi
Lưu ý Các bạn ấn play rồi nhớ đợi video load khoảng 30s - 50s nhé, à nhớ Zoom cho vừa màn hình nhé..!
HoT vnchat.net wap kết bạn 4 phương Vào ngay
» » Nhật ký dạy chồng của hổ cái - chương 21 cuối
Tìm kiếm » Tệp tin (0)
↓↓

Nhật ký dạy chồng của hổ cái - chương 21 cuối


Đăng Admin
Lượt Xem : 4.5 sao trên 1024người dùng 2087
Chia sẻ: SMS Google Zing Facebook Twitter


Khi đó, thực sự đúng là toàn tâm toàn ý chỉ có anh.

Bây giờ, chẳng lẽ đã thay đổi rồi?

Trương Thần là trưởng phòng ở công ty trước đây của tôi, giữa hai chúng tôi thực sự có phát sinh tình cảm, chỉ đáng tiếc là vừa mới nhen nhóm đã bị dập tắt.

Tình cảm chưa đến mức sâu đậm, khắc cốt ghi tâm, khi mất đi rồi cũng không đến mức lưu luyến, đớn đau.

Vậy nên, mọi cảm giác kỳ lạ của tôi hiện nay có lẽ chẳng liên quan gì đến Trương Thần, không thì lúc đầu chia tay với anh chắc chắn sẽ buồn…

Dù sao, đó cũng là một cuộc tình mà tôi muốn lưu lại, thứ tình cảm bỗng nhiên bị kết thúc, theo lý thì ít ra, dù thế nào cũng sẽ thấy đau đớn lắm, tại sao trong trí nhớ của tôi lại chỉ còn một chút mất mát nhạt nhòa.

Mấy tháng đó, như bây giờ nghĩ lại, ngày nào cũng đi làm, tan làm, ăn ngủ đúng giờ, việc làm và nghỉ ngơi không có gì đặc biệt. Những việc xảy ra tôi đều nhớ tương đối rõ, không có khoảng thiếu sót lớn nào.

Chỉ có điều, tôi luôn cảm giác có gì đó không bình thường.

Ví dụ như mọi tâm trạng đều bình lặng, không chút xáo động nào. Ví dụ như, mọi hình ảnh dường như chỉ có hai màu là đen và trắng, chẳng có màu sắc gì khác…

Hay là trong thời gian đó, tôi bị bệnh mù màu tạm thời nhỉ?

Cục đường sắt năm ngoái hứa là năm nay nhất định sẽ giải quyết tốt vấn đề mua vé về quê ăn Tết của người dân. Họ thực sự đã làm được, năm nay mua vé đúng là không khó mà là… cực kỳ khó!

Liên quan đến việc này, tôi đành phải xót xa xin nghỉ sớm bảy ngày, tiêu mất hơn một nghìn Nhân dân tệ. Tôi cùng ba người nữa là Lâm Lỗi – một công chức nhà nước, được nghỉ phép nửa tháng về thăm nhà, Trứng muối – một học viên đang được hưởng một tháng nghỉ đông, và cả ông chủ quán thịt nướng, người thích nghỉ bao lâu thì tùy, cùng nhau về quê.

Đây chính là sự khác biệt về giai cấp, sự phân biệt giàu nghèo. Đây cũng chính là máu và nước mắt của người làm công ăn lương là tôi…

Trứng muối và Ngưu Bôn, mới đầu là một cặp gian tình, rồi sau đó thì đính ước, nảy sinh cảm tình thật, hai người dính vào nhau cả ngày, không rời ra lúc nào.

Ngưu Bôn nói năm nay không về nhà ăn Tết nên Trứng muối lập tức kéo anh ta lên chuyến tàu cùng về quê với mình.

Suốt dọc đường, hai người cứ vợ vợ chồng chồng, anh anh em em, xoắn xuýt như thể không thấy tôi và Lâm Lỗi đang ngồi đối diện.

Tôi nhìn họ mà thấy nóng mắt, nói:

- Đúng là gian phu dâm phụ, thể nào cũng có ngày bị Tổng cục Phát thanh truyền hình tiêu diệt.

Trứng muối hôn lên quả táo Adam1 của Ngưu Bôn, sau đó liếc mắt, nhướn mày vẻ khiêu khích, nói:

- Không phục thì hai người cũng làm thế đi, có ai cấm đâu. Trước mặt Trứng muối này mà còn phải giả bộ nghiêm chỉnh, thanh khiết sao? Dù sao thì Đậu phụ già à, mày cũng “mất” từ lâu rồi còn gì.

Tôi bóp mạnh quả quýt trong tay, nói:

- Ai “mất” hả? Vớ vẩn! Tao đây vẫn là gái trinh.

Trứng muối ngạc nhiên:

- Không phải chứ? Sao tao nhớ là mày đã từng ngủ với ai đó rồi? Còn làm ghế sofa dính đầy máu…

Tôi tức giận:

- Cái gì mà ghế sofa dính đầy máu? Mày không nghĩ đó là hiện trường giết người hoặc sản phẩm của dì cả2 hay sao?

Trứng muối cẩn trọng suy nghĩ một lát, vẻ mặt có chút hoang mang:

- Vậy sao tao lại có ấn tượng đó trong đầu nhỉ…

Ngay lúc ấy, Ngưu Bôn đã bóc xong quả quýt bị tôi lấy ra bóp, anh chàng ăn một múi, rồi dùng miệng mớm cho cái miệng đang há ra của Trứng muối, bịt lại dòng hoang tưởng như sấm dậy của cô nàng.

1 Quả táo Adam: Yết hầu.

2 Dì cả: Từ lóng Trung Quốc, chỉ kỳ kinh nguyệt của phụ nữ.

Sau đó, họ lại tiếp tục những cảnh mà trẻ em không được nhìn…

Tôi không thèm nhìn họ nữa, khẽ quay đầu sang phía Lâm Lỗi đang ngồi bên cạnh. Anh đang chú ý nhìn phong cảnh lướt qua như bay bên ngoài cửa sổ, như thể hoàn toàn không nghe thấy đoạn đối thoại vừa nãy.

Tôi nhìn khoảng cách giữa mình và anh, không biết từ khi nào chúng tôi đã ngồi cách nhau một khoảng.

So sánh với Trứng muối và Ngưu Bôn, chúng tôi thật không giống một đôi tình nhân đang yêu nhau say đắm. Nhưng có lẽ, sau nhiều năm yêu nhau đến vậy, cả hai nên ở trong trạng thái bình thản như cặp vợ chồng lâu năm. Thế nhưng cũng chẳng giống cặp vợ chồng lâu năm, giống đôi chim non thì đúng hơn…

Tôi nghĩ mãi mà chẳng có kết quả gì, đành lặng lẽ quay đầu lại, đúng lúc nhìn thấy Ngưu Bôn đang nghỉ hôn giữa hiệp, anh chàng vội vã thu lại ánh mắt vừa chằm chằm nhìn tôi. Đôi mắt ấy không phải u ám, đẫm nước và có phần mù mờ thế sự như tôi vẫn thấy, mà lúc này, chúng rất trong, rất sáng, sáng đến nỗi trái tim tôi vô cớ xáo động…

Trước Tết vài ngày, tôi bận với việc giúp bố mẹ bày biện, quét dọn nhà cửa, đi thăm họ hàng, bạn bè, rồi cả việc tụ tập với lũ bạn nữa.

Dù bố mẹ Lâm Lỗi không ở trong nước nhưng ông bà nội ngoại, cô dì chú bác của anh đều vẫn ở đây, nên anh cũng bận tối mắt giống hệt tôi.

Chúng tôi chỉ có thể gặp nhau gấp gáp vào hôm họp lớp. Lúc này, mọi người đều vô cùng thoải mái, ai cũng say bí tỉ, chẳng thể nhớ nổi ai đã nói gì làm gì.

Tình trạng hỗn loạn này kéo dài đến tận hôm Hai mươi chín Tết mới có vẻ tạm lắng.

Chiều hôm đó, Trứng muối và Ngưu Bôn đến nhà tôi, coi như là chúc Tết bố mẹ tôi trước. Lâm Lỗi không bận việc gì nên cũng cùng đến.

Giàn hoa trong sân nhà tôi mấy hôm trước bị tuyết rơi nhiều đè xuống nên hơi lung lay, bố tôi không hề khách sáo, vội tóm lấy hai thanh niên vạm vỡ ra giúp một tay.

Trứng muối sợ lạnh nên chạy vào phòng của tôi. Cô nàng ngồi một lúc thì thấy có phần vô vị, tôi đang đọc chương kết của cuốn tiểu thuyết nên không tiếp chuyện mà để cô nàng tự mở máy tính ra tìm phim xem.

Chưa đầy mấy phút sau, tôi liền nghe thấy Trứng muối thốt lên:

- Ôi trời đất ơi, Đậu phụ già, mày lên giường với người đàn ông tuyệt sắc này khi nào vậy?

Tôi rất ngán ngẩm với cách ăn nói không suy nghĩ trước sau của Trứng muối nên chẳng thèm quan tâm. Lúc lật trang, tôi vô tình ngẩng đầu lên nhìn, ánh mắt không sao thu lại được.

Trên màn hình máy tính là một tâm ảnh, trong đó cách chụp, góc chụp, ánh sáng chụp đều rất lạ. Tuy nhiên lại có thể rõ ràng nhận ra, khung cảnh chính trong căn phòng tôi đang ngồi, chính ở vị trí tôi đang ngồi khoanh chân này, có một người đàn ông nằm nghiêng, chống tay lên trán, đang lật giở xem cuốn album ảnh.

Người đàn ông đó mặc một chiếc áo sơ mi trắng, tay áo được xắn đến khuỷu, mái tóc vừa đen vừa dày trông rất tinh khôi, lông mày anh ta dài, rậm, sông mũi cao, thẳng, trong cái miệng đang cười lớn là hai hàm răng trắng, đều đặn.

Vì lông mi anh ta cụp xuống nên không nhìn được rõ đôi mắt, nhưng tôi nghĩ, mắt anh ta chắc chắn rất đẹp, như là… mà đúng rồi, đẹp như những hạt huyền mà tôi từng ví lúc ban đầu.

Lúc ban đầu?

Rõ ràng chưa từng gặp người đàn ông này, sao tôi lại nghĩ đến ba chữ đó nhỉ?

Thời gian hiển thị ở góc dưới bên phải của tấm ảnh là ngày mùng 5 tháng 5 năm 2010, 15 giờ 47 phút.

Đúng là mùng Một tháng Năm năm ngoái tôi có về nhà, nhưng tôi chẳng hề nhớ gì người đàn ông này. Hơn nữa, cứ cho đó là người rất thân thiết với bố mẹ tôi thì cũng không thể nào vào phòng tôi rồi nằm trên giường lật xem cuốn album của tôi như thế.

Còn nữa, thời gian in trên tấm hình cũng chính là ngày tôi tình cờ phát hiện ra bệnh tình của Lâm Lỗi, rồi sau đó hai chúng tôi hóa giải mọi hiểu lầm trước đây.

Ánh mắt tôi dán chặt vào người đàn ông trong ảnh, nhịp tim của tôi là một trăm tám mươi nhịp mỗi phút, tai tôi ầm ù như có vô số chiếc máy bay lao qua.

Tôi biết người đàn ông này, dù tôi không còn nhớ anh ta nhưng tôi biết anh ta.

Kết luận này rất hoang đường và chẳng hề logic, nhưng so với câu nói tiếp đó của Trứng muối, rõ ràng kết luận của tôi được coi là nghiêm chỉnh, không hề hàm hồ.

Trứng muối chỉ tay vào màn hình máy tính, quay người lại nhìn tôi, nói như đinh đóng cột:

- Tao đã từng gặp người này. Lúc đó, anh ta, Ngưu Bôn và cả mày nữa đang chơi trò “yêu tập thể”, do vậy mới có vết máu trên ghế sofa.

Dù tôi rất muôn lây cục gạch đập chết con bạn ăn nói vô tổ chức từ lúc còn trên tàu này, nhưng cuối cùng tôi lại vô cùng điềm đạm hỏi một câu:

- Vớ vẩn. Mày nằm mơ đấy à?

Không ngờ Trứng muối lại gật đầu biểu thị đồng tình:

- Chắc thế, đêm đó khi thân thể tao và Ngưu Bôn hòa thành một, trong đầu bỗng hiện lên rất nhiều chuyện, như thể tao và anh ấy đã quen nhau từ rất lâu. Trong đó còn có mày và cả người đàn ông này nữa. Tao vốn nghĩ giấc mơ chỉ là hão huyền, giờ xem ra, có lẽ khi tao lên đến cao trào, linh hồn bỗng trở nên phi thường, có thể nhìn thấy những chuyện đã xảy ra trong quá khứ. Biết đâu… đó là một không gian nào đấy tồn tại song song với thế giới hiện thực của chúng ta?

Chủ đề này vượt quá phạm vi hiểu biết của mình nên tôi chỉ có thể thộn mặt ra nghe.

Trứng muối nghĩ ngợi một lát rồi đưa ra đề nghị vô cùng chân thành:

- Tao cảm thấy hình như Ngưu Bôn có khả năng đặc biệt, đương nhiên, cũng có thể do tiếp xúc thời gian dài với chất phóng xạ hạt nhân nên dẫn đến sự biến đổi nào đó. Ví dụ như, cơ thể của tao lại tự động nhớ anh ấy, còn chỉ có thể tiếp nhận anh ấy. Nếu mày không tin thì thử ngủ với Ngưu Bôn mà xem, có khi lại tìm ra được những thứ khoa học không giải thích được, thoát khỏi sự mê muội.

Tôi đang ngớ người ra, vẫn chưa kịp nói gì thì nghe thấy âm thanh lớn như thể đầu ai đó đập vào cánh cửa.

Tiếp đó là giọng nói yếu ớt và có phần run rẩy của Ngưu Bôn:

- Lâm Lỗi, anh cũng nghe thấy cả rồi đấy. Thực sự không liên quan gì đến tôi…

Tôi và Trứng muối im bặt.

Lâm Lỗi đoán chừng cũng chẳng thể thốt ra lời.

Ba mươi Tết, đại gia đình mấy mươi người nhà tôi vừa ăn tất niên ở nhà hàng vừa xem chương trình chào xuân. Trong khi chị Chí Linh1 đang yểu điệu so bì với Đổng Khanh2 xem ai là người câu giờ giỏi hơn, thì Lâm Lỗi gửi đến một tin nhắn, hẹn sau khi ăn xong thì đến sân vận động của trường gặp anh.

Chúc rượu, chào hỏi mãi, các vị trưởng bối mới tha cho tôi đi, lúc này đã hơn mười một giờ.

Để tranh thủ thời gian, lần này tôi không trèo tường nữa mà chọn một phương thức thích hợp với mình là chui qua lỗ chó…

Sân vận động phủ một lớp tuyết dày, trên trời là một vầng trăng đầy đặn, không khí nồng nặc mùi khói pháo.

Lâm Lỗi mặc một chiếc áo lông vũ màu xanh, vừa giậm chân vừa phả hơi vào lòng bàn tay, khuôn mặt anh lạnh đến trắng bợt, mũi cóng đến nỗi đỏ ửng, có lẽ anh đã đợi từ râ’t lâu.

Tôi vội chạy lại, đang định xin lỗi vì đến muộn thì anh đã dang rộng tay ôm chặt lấy tôi.

1 Chỉ Linh: MC, diễn viên, kiêm ca sĩ của Trung Quốc.

2 Đổng Khanh: MC nổi tiếng của Trung Quốc.

Do vậy, hai chúng tôi cứ ôm nhau như thế, dần xoay thành một hình tròn. Tiếng pháo quanh đó không dứt, át đi tiếng chân giẫm lên tuyết, át cả tiếng thở và nhịp tim của hai chúng tôi....
Để xem phim bạn nhớ ckick vào ô mũi tên đầu tiên ở trong khung phim đợn 15 đến 30 giây trên chữ Để .đối với phim không có khung phim bạn chỉ cần ấn vào chữ xem online là được.Sử dụng chức năng thu phóng hoặc xoay ngang màn hình của điện thoại để xem đầy đủ khung phim nha
Cùng chuyên mục
Tags:
Liên Hệ: ad.saovn@gmail.com

Giao diện cho PC
 Load: 0.000043s.
sitemap.html
sitemap.xml
urllist.txt ror.xml
[XÓA QU?NG CÁO]