- Tôi không thể khống chế mình những lúc nhớ lại những cảnh tượng không hay.
- Hãy đề nghị anh ấy cho cô thời gian. Cô còn cả một thời gian kiêng cử sau sinh mà. Hãy tận dụng mà cảm nhận những điểm tốt của chồng cô.
- Tôi có cần phải gượng ép những … Anh biết đấy…
- Đã là vợ chồng. Hãy thẳng thắn với nhau. Cô hiểu ý tôi chứ! Tôi chỉ có thể nói rằng, nguyên nhân cô kích động như thế là bắt nguồn từ việc cô đã quá ép bản thân mình chấp nhận cuộc hôn nhân này, tình yêu này, người đàn ông này.
- Không. Tôi cảm nhận mình đã bắt đầu có cái nhìn thay đổi về anh ấy.
- Đúng. Nhưng không… nói đúng hơn là nó chưa chín như tình yêu. Cô hiểu không?
- Tôi có thể làm gì để anh ấy khỏi bị tổn thương nếu tôi nói thẳng ra nguyên nhân?
- Nếu chồng cô yêu thương cô thực sự, anh ấy chắc hẳn chỉ muốn cô thuộc về anh ấy cả thể xác cả tâm hồn. Chứ không phải là một sự gượng ép như vậy.
- Tôi có thể về rồi chứ ạ?
- Cô có thể đến đây nếu tình trạng đó vẫn kéo dài và ngày càng xấu đi.
- Cảm ơn bác sĩ.
Minh Thư vừa quay đi, bác sĩ liền cất giọng:
- Nhân tiện, cho tôi hỏi, bé trong bụng cô là trai hay gái?
Minh Thư lắc đầu…
- Tôi muốn chờ đợi lúc sinh. Tôi thích cảm giác đó hơn.
- Tôi đoán là bé trai đấy.
- Vì sao?
- Chỉ là đoán thôi. Thế còn cô? Cô mong là bé trai hay bé gái?
Minh Thư mỉm cười đặt tay lên bụng:
- Tôi cũng mong là bé trai.
- Ai cũng thích con đầu lòng là con gái mà?
- Không phải suy nghĩ của tôi mang tính tiêu cực nhưng tôi muốn con trai là chỗ dựa vững chắc cho tôi những lúc chồng tôi không có bên cạnh, hoặc vì một lý do nào đó chúng tôi xa nhau. Anh biết đó, đâu phải chỉ ký tên, đeo nhẫn là sẽ cam kết sống với nhau trọn đời.
- Cũng là một suy nghĩ hay.
Minh Thư vừa bước ra không lâu thì Kỳ Tuấn cũng vào đúng ngay bác sĩ ấy. Chỉ là một sự tình cờ mà thôi. Rồi anh cũng kể lại tình trạng y như vậy. Vị bác sĩ đó cũng không thể ngờ được lần đầu tiên trong đời hai bệnh nhân lại là 2 vợ chồng tìm đến ông. Kỳ Tuấn nói:
- Tôi rất muốn giúp cô ấy. Dù tôi đã từng làm cô ấy bị tổn thương nặng nề.
- Anh bắt đầu yêu thương vợ anh trước hay sau khi hay tin cô ấy có thai?
- Bác sĩ tin không? Là lần đầu tiên gặp gỡ. Cô ấy bắt đầu đi vào tim tôi từ giây phút đó. Nhưng tôi không thể hiện được cho cô ấy hiểu và cô ấy ngày càng một thù hận tôi trong khi tôi đã muốn thứ gì thì không bao giờ cho nó thuộc về người khác. Và tôi đã làm mọi cách để có cô ấy, không màng đến việc làm cô ấy tổn thương.
- Nếu thời gian quay trở lại, anh có làm như thế?
- Không. Nếu thời gian quay trở lại, tôi ước gì tôi đừng biết cô ấy. Một ngày nào đó, cô ấy sẽ phải khốn khổ vì tôi. Nhưng tôi không thể quay ngược thời gian trở lại, và tôi đang cố làm tốt mọi điều có thể, cho cô ấy, cho con tôi sắp chào đời.
- Vợ anh cần thời gian.
- Tôi sẽ cho cô ấy thời gian.
- Anh chắc chứ?
- Tôi biết không dễ để cô ấy nhìn tôi bằng ánh mắt hoàn toàn khác ngày xưa, thời gian, tôi hiểu khái niệm đó
- Tốt.
- Vậy tôi có thể làm gì?
- Mọi người đến đây với hàng nghìn căn bệnh khác nhau, nhưng nó nằm chung ở điểm gặp vấn đề về mặt tâm lí. Tức là tâm bệnh. Mà đã gọi là tâm bệnh, thời gian chữa trị có thể là một sớm một chiều và có lẽ là cả một đời. Tôi chỉ có thể làm người chỉ anh tìm chìa khóa của vấn đề. Hơn nữa, anh không phải là người bệnh.
Kỳ Tuấn quay trở về nhà, thấy Minh Thư vẫn chưa về, anh vào căn phòng dành cho em bé và tiếp tục sơn phết, anh vẽ vời rất nhiều, sau đó còn tự tay sắp xếp đồ đạc cho đứa con yêu. Minh Thư quay trở về nhà, cô đẩy cửa ra, mùi sơn lan tỏa khắp nhà. Thư thấy Kỳ Tuấn đang ngồi xuống sàn và nhìn xung quanh, mồ hôi của anh nhễ nhại, Thư hỏi:
- Anh vẽ gì thế?
- Em bé sẽ là một thiên thần, nằm ngủ trên mây, được ánh nắng sưởi ấm, được làn gió thổi mau lớn, được cơn mưa tắm mát. Nếu là bé gái, anh sẽ gọi con là Angel…
- Angel à …
Mặt Thư hơi tái lại, Kỳ Tuấn hỏi:
- Em làm sao vậy?
- À không… đã lâu rồi em không nghe cái tên ấy.
- Em có biết cái tên Angel à?
- Khi em ở Mỹ, em lấy tên là Angel.
- Ai hay gọi em như thế?
- Bạn em…
- Có muốn anh gọi em là Angel không?
- Không. Bây giờ em là Minh Thư.
Thư không thể nào quên được, chỉ có duy nhất một người đàn ông gọi cô bằng cái tên ấy. Chính là Trương Gia Hòa. Anh chính là người đặt cho cô cái tên như vậy – một nickname bị gán ghép. Minh Thư lấy khăn giấy lau mồ hôi cho Kỳ Tuấn. Anh hỏi:
- Hôm nay em đã đi đâu?
- Đi khắp nơi.
- Là ở đâu?
- Đi ăn chè.
- Em vẫn còn thích à?
- Còn.
- Anh mua cho em nhé?
- Hôm nay em no rồi.
- Em à …
Tuấn ở phía sau, vòng hai tay ngang bụng Thư. Anh nói:
- Anh đón mẹ vào chăm sóc em nhé.
- Mẹ em hả?
- Ừ.
- Anh không tự tin những gì mình học được à?
- Dù sao có mẹ bên em vẫn tốt hơn.
- Nhưng mẹ làm gì chịu bỏ đàn gà, đồng ruộng và ông già đó.
Minh Thư thở dài và bỏ đi ra ngoài, Kỳ Tuấn mỉm cười theo Minh Thư ra ngoài, anh nói:
- Em đã chuẩn bị gì gì để mặc đẹp dự lễ cưới?
- Em cũng không biết. Mà nhanh quá, mới đây sắp tới rồi nhỉ?
- Ừ.
Đàm Phúc tới chỗ hẹn, đó là một sảnh của khách sạn năm sao tiếng tâm trong thành phố. Một cái giá rất hấp dẫn nếu anh nhận vụ kiện như lời trợ lý đã thuật lại. Anh ngồi xuống, trước mặt anh rõ ràng là một doanh nhân rất đàng hoàng, gương mặt thoáng có vẻ lạnh lùng nhưng lại không có vẻ gì là thoải mái tiếp chuyện. Đàm Phúc hỏi:
- Anh là Nguyễn Phong?
- Phải. Đây chắc là luật sư Bùi Đàm Phúc?
- Phải.
- Đúng rồi. Tôi hẹn luật sư ở đây. Mời ngồi !
- Vậy anh tìm tôi để làm gì?
- Anh là một luật sư nổi tiếng.
- Ở một sở trường nào đó thôi.
- Nên tôi mới hẹn anh đến đây.
- Nhờ tôi cãi à?
- Tôi muốn kết thúc cuộc sống hôn nhân với vợ tôi trên mặt pháp lý mà vẫn đảm bảo được số tài sản của tôi. Tôi có nghe nói nếu chia tay thì tài sản chung của hai vợ chồng đều phải chia đôi. Sau khi kết hôn tôi được gia đình chia một phần tài sản không nhỏ, hơn nữa, tôi là người làm ăn, đùng một cái mất số tài sản lớn thì không thể chấp nhận được. Cho nên, tôi rất cần phần thắng nếu chúng tôi lôi nhau ra tòa. Xin luật sư cho ý kiến!
- Anh muốn tôi cãi và không muốn mất tài sản?
- Vâng. Giá cả không thành vấn đề.
- Tôi phải về xem lại hồ sơ anh đã đem tới. Khi nào tôi chấp nhận tôi sẽ chủ động gọi cho anh.
- Vậy là luật sư đã đồng ý giúp tôi chứ ạ?
- Tôi sẽ gọi cho anh sau.
Rồi Đàm Phúc quay trở về văn phòng luật sư, quả không sai. Nguyễn Phong chính là chồng của cô nàng Mai Ánh Tuyết. Anh càng ngờ ngợ hơn về sự trùng hợp của cô gái có nickname cochongcung nhuko kia chính là cô. Một sự trùng hợp với mối dây liên hệ đáng ngờ. Đàm Phúc xếp hồ sơ lại và không đọc đến nữa để anh đảm bảo những việc mà anh muốn làm. Rồi Đàm Phúc đã online sớm hơn rất nhiều nhưng rồi khi anh thấy cái nick mà anh muốn thấy nhất sáng lên Phúc lại offline. Anh gọi điện thoại cho Nguyễn Phong ngay sau đó:
- Xin lỗi, tôi không thể giúp anh được. Anh nên tìm một luật sư khác.
- Tôi biết anh là người giỏi nhất. Tôi sẽ trả mọi giá mà anh yêu cầu.
- Tiền không phải là vấn đề. Cáo lỗi.
Cuối cùng thì ngày cưới của Trình Can và Phương Dung cũng đã tới. Phương Dung trang điểm lộng lẫy như một nữ hoàng, cô có sắc đẹp rất sắc sảo nhưng rất đặc biệt, một sắc đẹp luôn khiến người ta phải dè chừng. Cô đã chuẩn bị xong và bước ra khỏi phòng. Ba mẹ của Phương Dung cũng đã từ Mỹ trở về, có thể nhận thấy cô nàng sở hữu sắc đẹp từ mẹ thay vì người bố có gương mặt lạnh như băng. Nhã Trúc nâng váy cưới để cô xuống nhà khỏi vướng:
- Chị đi cẩn thận.
- Trông chị như thế nào?
- Rất đẹp ạ!
- Cảm ơn em.
Theo nghi lễ đã được sắp đặt, Phương Dung ngồi cùng xe với ba cô. Người sẽ dắt cô vào nhà thờ còn mẹ cô thì đi riêng với Nhã Trúc. Vì gia đình theo đạo Công giáo nên Trình Can cũng phải làm nghi thức kết hôn trong nhà thờ dù anh không thích cho lắm. Nhà thờ được trang trí lộng lẫy lên hẳn. Xe của Nhã Trúc và mẹ Phương Dung tới trước, Vương Khang đứng trước ở cửa nhà thờ và đón lấy tay phù dâu Nhã Trúc. Sau đó là ông Lương khoác lấy tay cô con gái và tiến vào nhà thờ. Bản nhạc hòa tấu danh tiếng Wedding Love được vang lên. Phương Dung thực sự rất đẹp trong ngày cưới. Đàm Phúc ở bàn phía sau nói nhỏ với Kỳ Tuấn:
- Có chồng rồi cô ta sẽ hiền hơn chứ?
- Khó mà biết được.
Trình Can nhìn cô dâu mải miết, nhưng anh kịp trông thấy Minh Thư. Cách đây chưa lâu, anh đã đau khổ nhìn cô lên xe hoa để rồi bây giờ nhìn cô hạnh phúc bên chồng và yên tâm lên xe hoa với người khác. Nếu như nhận được một cái mỉm cười đáp lại từ Minh Thư thì có lẽ anh sẽ cảm thấy điều anh làm là đúng. Nhưng Minh Thư chỉ nhìn Trình Can,
bằng sắc mặt không vui không buồn.Anh đang cố đọc suy nghĩ của cô nhưng anh không hiểu Minh Thư đang nghĩ gì mà cứ nhìn anh chăm chú, ánh mắt có vẻ rất lạ. Kỳ Tuấn vẫn ngồi cạnh Minh Thư, anh hỏi:
- Họ đẹp đôi quá phải không em?
- Em nghĩ vậy.
- Con ơi, chưa ra đời mà con đã được dự hai lễ cưới rồi nhé. Hôm nay mẹ đến chỗ đông người, con phải ngoan ngoãn không được làm mẹ mệt nghe chưa?
Kỳ Tuấn âu yếm đặt tay lên bụng Minh Thư và tâm sự với đứa con. Điều đó làm Thư quay trở về thực tại, bây giờ cô là vợ của Kỳ Tuấn, con của hai người sắp ra đời. Thư không được phép để những suy nghĩ thoáng qua như lúc nãy làm phiền cuộc sống yên bình của cô nữa.
Lễ cưới kết thúc bằng một nụ hôn nồng cháy giữa cô dâu và chú rể. Minh Thư không hiểu tại sao cô lại muốn ra về ngay lập tức. Không phải vì không muốn trông thấy cảnh đó. Mà đơn giản vì nó làm cô khó chịu. Đám cưới. Lẽ ra ngày cưới phải là ngày vui nhất nhưng đám cưới của cô thì cô phải hoàn toàn diễn kịch. Đúng hơn là cô đang ghen tị với cảm giác hạnh phúc của Trình Can và Phương Dung đang trải qua. Thư không hiều vì sao cảm giác ấy cứ văng vẳng theo cô mãi. Điều đó khiến cô ngại ngùng và xa lánh Kỳ Tuấn. Cả hai nắm tay nhau bước ra khỏi Nhà thờ trong sự chúc mừng của vô số bạn bè, đồng nghiệp, người thân. Nhưng Trình Can vẫn nhớ tới Minh Thư đang có mặt, anh và Phương Dung tiến lại:
- Chào!
- Hôm nay hai bạn rất đẹp đôi.
Minh Thư mỉm cười nhận cái ôm từ Phương Dung, Kỳ Tuấn cũng miễn cưỡng bắt tay Trình Can. Phương Dung đặt tay lên bụng Minh Thư và hỏi:
- Em bé khi nào ra đời?
- Cuối tháng này.
- Chúng tôi cũng mong lên chức sớm như hai bạn.
Trình Can nói xong lại nhận được cái hôn âu yếm từ Phương Dung. Cả hai mỉm cười nhìn nhau, Kỳ Tuấn nói:
- Xem ra chiếc ghế Tổng biên tập của ba anh để lại rất có duyên với những phụ nữ, ngồi lên đó chưa bao lâu thì kết hôn, sinh con,…
- Anh nói cái gì vậy?
Minh Thư nhăn mặt, Kỳ Tuấn nói:
- Ồ em yêu, anh đang tự hào mà. Xem này, anh sắp có con. Còn anh ấy thì chưa.
Minh Thư nhăn mặt nhìn Trình Can, cô bối rồi quay đi chỗ khác:
- Em xin lỗi vì không thể đến dự tiệc, hôm nay em bé lại quậy rồi. Em cảm thấy không khỏe!
- Tiếc quá!
Rồi Minh Thư lại nhìn