watch sexy videos at nza-vids!
Đọc truyện teen, tiểu thuyết, truyện tình yêu, truyện teen full, đọc truyện cập nhật mới,
Wap giải trí - Đọc truyện

wap xem phim miễn phí
Thông báo mới
Lưu ý Cái quảng cáo các bạn thấy nó trôi trên màn hình mà các bạn thấy là quảng cáo của sever mình không tắt nó đi được, để ẩn nó bạn chick vào dấu X bên trên góc trái của ảnh nha
Lưu ý nếu bạn thấy Xtscript error: timeout Click vào đây để sửa lỗi
Lưu ý Các bạn ấn play rồi nhớ đợi video load khoảng 30s - 50s nhé, à nhớ Zoom cho vừa màn hình nhé..!
HoT vnchat.net wap kết bạn 4 phương Vào ngay
» » Bà xã keo kiệt đến đòi tiền - phần 2
Tìm kiếm » Tệp tin (0)
↓↓

Bà xã keo kiệt đến đòi tiền - phần 2


Đăng Admin
Lượt Xem : 4.5 sao trên 1024người dùng 1485
Chia sẻ: SMS Google Zing Facebook Twitter


“Chào anh, anh là anh Dương ạ?” Trên đường tới đây, mẹ cô có giới thiệu sơ sơ về người mà cô sắp xem mắt là người thế nào.

Ngoài biết việc Dương Thiếu Đình cũng giống Đỗ Khang, vừa mới từ nước ngoài về, cô còn biết anh là con út, còn có một người anh và một người chị. Tất cả đều đã kết hôn, cho nên trở thành đứa con cuối cùng của gia đình, đã tới 30 tuổi mà vẫn chưa kết hôn. Điều này khiến cho nhà họ Dương rất lo lắng và sốt ruột.

Mà vừa may nhà họ Hà có cô con gái 25 tuổi chưa có bồ như cô, cho nên hai bên gia đình bèn đồng thuận muốn tác hợp hai đứa với nhau.

“Phải, không ngờ cô Hà lại xinh đẹp như vậy, tôi có chút bất ngờ đấy!” Dương Thiếu Đình nở nụ cười nhẹ trên môi, cùng với khuôn mặt ôn hòa như ngọc, thật lòng mà nói, Hà An Ân cảm thấy anh ta rất đẹp trai, nhìn không giống như người đang đi xem mắt để tìm đối tượng tí nào.

Cho nên Hà An Ân cũng nói thẳng. “Tôi cũng vậy đấy, không ngờ anh Dương đẹp trai vậy mà phải đi xem mắt. Lời giải thích duy nhất chắc là do bị người nhà ép tới đúng không?

Dương Thiếu Đình xấu hổ cười trừ. “Đúng vậy, mẹ tôi thấy tôi từng tuổi này mà chưa kết hôn, thậm chí chưa có bạn gái, cho nên nôn nóng, nhưng mà nói đi phải nói lại, không lẽ cô Hà cũng vậy sao?”

Hà An Ân bất đắc dĩ nhún vai. “Phải, tôi cũng là bị mẹ ép tới đây”

Nghe vậy, Dương Thiếu Đình cười càng tươi hơn. “Thì ra mình đều bị ép tới đây xem mắt. Nếu như chúng ta đã cùng chung vận mệnh, tin rằng chúng ta sẽ có thể hợp với nhau!”

Nụ cười trên khuôn mặt Hà An Ân cứng đơ, như vậy cũng có thể định họ sẽ có thể thành đôi sao? Tên Dương thiếu Đình này đùa quá chăng!

Nhưng chuyện đâu cũng sẽ vào đấy thôi, cô cũng chẳng muốn tranh cãi việc họ hợp nhau hay không làm gì. Nếu như bọn họ hợp nhau thật, thì cô cũng không ngần ngại mà hẹn hò với anh ta. Còn nếu như họ không hợp nhau, thì cô sẽ nói bái bai mà không liên lạc nữa.

Nói ra thì cô hơi vô lý, bởi vì cô muốn tìm một người đàn ông để quên cảm giác đối với Đỗ Khang, cho nên đối với Dương Thiểu Đình rất lịch sự và ân cần.

“Xem xem cô thích ăn món gì.” Dương Thiếu Đình đưa menu đến trước mặt cô, để cô chọn.

“Cám ơn.” Hà An Ân nhận lấy cái menu tinh xảo kia, khi mở ra, giá tiền cao ngất ngưởng khiến hai mắt cô phải trợn tròn lên thật to.

Đây rốt cuộc là nhà hàng năm sao Michelin cái quái gì chứ! Ngay cả món canh nấm hương nhỏ xíu cũng có giá gấp 3, 4 lần bên ngoài. Đấy chẳng há nào ăn cướp trắng trợn?

Thấy khuôn mặt cô có chút khó coi, Dương Thiếu Đình nhịn không được hỏi cô. “Sao vậy, không có món nào hợp khẩu vị sao?”

“Cũng không phải là không có… chỉ có điều thấy giá tiền ở đây có chút hơi mắc mà thôi. Anh xem, một combo mà phải tốn gần 5 trăm mấy tệ, thật quá đáng và quá tính toán.”

Cô ăn gì cũng đều ưu tiên hàng đầu cho những món rẻ. Giờ bắt cô phải chọn món với giá cao như vậy trông chốc lát, cô thực sự lực bất tòng tâm.

Nghe thấy cô cảm thấy nơi này giá đắt, Dương Thiếu Đình ngạc nhiên đến ngẩn người ra. Vì anh biết rõ rằng, với gia cảnh nhà họ Hà thì cho dù Hà An Ân ngày ba bữa đều ăn tại đây cũng chẳng thành vấn đề. Bản thân là đại tiểu thư nhà họ Hà thì sao lại có thể cảm thấy thực đơn ở đây mắc nhỉ? Đúng là không thể tượng tưởng nổi!

Tuy nhiên, trong số tất cả những người phụ nữ vây quanh anh hoàn toàn chẳng có một ai như cô, ở trước mặt anh nói ra ác cảm về giá cả món ăn như vậy, anh cảm thấy Hà An Ân quả là một cô gái thật đặc biệt!

“Nếu như cô không chọn được, hay là để tôi chọn nhé?” Anh vừa nói vừa với tay cầm lấy cái menu khiến cô nhức đầu.

Hà An Ân thực sự rất muốn dẫn anh ta đến một nhà hàng khác, tuy không phải là nhà hàng Michelin gì đấy, nhưng chí ít cũng không mắc tới nỗi khiến người ta thấy khó chọn món. Nhưng từ lời lẽ và cách ăn mặc lịch thiệp của anh ta, cô đành từ bỏ việc dẫn anh ta rời khỏi đây.

Với lại cảm giác của cô đối với Dương Thiếu Đình cũng không tệ… Anh ta không vì chuyện cô hà tiện mà thấy khó chịu, điều đó thật sự rất hiếm gặp. Hà An Ân cũng biết, cái bản tính kẹo kéo của mình không phải ai ai cũng chấp nhận được, cho nên khó có người nào không để bụng, nói thật là cô rất vui.

Nhưng cô cảm thấy Dương Thiểu Đình và cô hoàn toàn khác nhau. Anh ta rất biết hưởng thụ, điểm này thông qua cách ăn mặc, đồng hồ đeo tay, và cả cách chọn rượu và món ăn có thể dễ dàng thấy được. Nếu như muốn anh ta đi ăn hàng ở chợ đêm như Đỗ Khang thì rõ ràng chuyện đó là không thể nào.

Có một lần vì cô lười nên đã mua cơm tối ở chợ đêm đến, đêm đó mặc dù Đỗ Khang nhíu mày, hình như không được hài lòng với bữa tối, nhưng anh vẫn ăn, thậm chí ăn sạch sành sanh.

Phát hiện ra bản thân lại nghĩ tới Đỗ Khang, Hà An Ân cố ép buộc mình, mặc dù không thể cùng người đàn ông trước mặt thành một đôi, nhưng ít ra trong bữa cơm xem mắt, không cần nghĩ tới người đàn ông khác mà phớt lờ người đàn ông trước mặt.

Chọn món xong, Dương Thiếu Đình bắt đầu nói chuyện với cô về một số vấn đề, như chuyện công việc và những sở thích hằng ngày v.v… Nói mới biết, thì ra cô và Dương Thiếu Đình cũng giống nhau, đều thích xem những bộ phim cổ điển. Nhận món ăn mà bồi bàn đem tới, họ lại vừa nói vừa ăn, khoảng thời gian nhẹ nhàng của buổi xem mắt cứ vậy mà trôi qua.

“An Ân, vẫn còn sớm, hay là chúng ta đi xem phim đi!” Sau khi ăn cơm được một lúc, nói chuyện cũng đã vui vẻ nên anh ta đã trực tiếp muốn họ gọi nhau bằng tên cho thân mật, chứ không phải anh Dương, cô Hà nữa. Không nỡ chia tay với cô ngay, Dương Thiếu Đình liền đề nghị đi xem phim.

Hà An Ân cũng muốn đi, dù là bắt cô phải trả tiền đi xem phim ở rạp chiếu chứ không phải mướn đĩa ở tiệm về nhà xem. Dẫu sao thì người bạn nói chuyện hợp như vậy rất khó gặp. Nhưng ngay lúc này thì điện thoại của cô lại reo lên.

Chương 5.3

Dịch: Tử Linh Lan

Chỉnh dịch: Mon

Cô lấy điện thoại ra xem, người gọi chính là Đỗ Khang, ngón tay cô do dự hồi lâu, vẫn không thể quyết định có nên bắt máy hay không, cho nên chỉ có thể để chuông điện thoại cứ reo như thế. Nhưng nhạc chuông vừa dừng thì lại reo, reo một lúc lại dừng, cứ thế mà lặp đi lặp lại mấy lần, có vẻ như là chưa đạt được mục đích thì chưa cam lòng.

Nghe máy hay không đây?

“An Ân?” Dáng vẻ cô quá kì lạ, ngay cả Dương Thiếu Đình cũng nhịn không được phải gọi tên cô, để cô hoàn hồn lại.

Ngẩng đầu lên, cô mỉm cười với Dương Thiếu Đình, đáp lại sự lo lắng của anh. “Tôi đi nghe điện thoại một chút, xin lỗi anh!” Cô đứng dậy đi qua một bên, rồi mới nhận cuộc điện thoại dai như đỉa này.

Cô không lên tiếng, ai ngờ Đỗ Khang cũng không nói một lời. Nếu như không có hiển thị người gọi, Hà An Ân nhất định sẽ nghĩ đây là cuộc gọi đùa rồi.

“Đỗ Khang, anh gọi có chuyện gì không?” Đợi một hồi, anh vẫn không nói gì, cảm thấy không thể cứ trơ ra với anh như vậy được, Hà An Ân lên tiếng hỏi.

“Hà An Ân, bây giờ cô đang ở đâu?” Đợi một hồi lâu, cuối cùng Đỗ Khang cũng cất tiếng, nhưng nghe có chút buồn buồn, trầm trầm, như là không được vui vẻ vậy.

“Tôi đang ăn cơm cùng bạn!”

“Bạn nào thế?” Yên lặng một hồi, Đỗ Khang lại hỏi tiếp chứ không trả lời câu hỏi của cô, giọng có vẻ sắc bén.

Nếu như không nghĩ rằng Đỗ Khang sẽ không thể thích mình thì Hà An Ân sẽ hiểu lầm rằng Đỗ Khang đã phát hiện ra cô đang xem mắt với một người đàn ông khác nên đang ghen.

“Đỗ Khang, rốt cuộc anh sao vậy?” Anh quá kỳ lạ khiến Hà An Ân có chút bực mình. “Còn nữa, đi ăn với bạn như thế nào là chuyện cá nhân của tôi, tôi vốn chẳng cần phải báo cáo với anh.”

Cảm thấy sự tức giận của cô, Đỗ Khang im lặng một hồi: “An Ân, hôm nay đáng ra cô phải tới nhà tôi dọn dẹp.”

“Hôm nay tôi có công chuyện, hôm khác tôi tới dọn.” Hôm nay cô không cách nào đối diện được với anh. Mặc dù hiện tại chỉ đang nghe giọng anh qua điện thoại, cô đã nhớ tới giọng nói trầm ấm của anh một cách điên cuồng.

“Hà An Ân, chúng ta đã kí hợp đồng.”

“Đừng có lấy hợp đồng ra uy hiếp tôi!” Cô không kiềm chế được mà hét to lên, sau đó mới hối hận mà mím chặt môi lại, muốn xin lỗi nhưng lại không thể mở miệng, chỉ có thể cương với anh như vậy.

Nghe tiếng hít thở ở đầu dây bên kia, Hà An Ân chỉ cảm thấy bản thân như muốn khóc. Tại sao cô lại thích một kẻ đáng ghét như vậy? Và tại sao lại có thể thích anh một cách đáng ghét như thế?

“Hà An Ân, tôi bệnh rồi, em mau tới chăm sóc tôi đi!” Lại là sau một hồi lâu im lặng, Đỗ Khang lại cất tiếng nói, giọng vừa yếu, vừa uể oải tột cùng.

Tim nhói lên, Hà An Ân phát hiện sau khi nghe nói anh bị bệnh, tự nhiên rất muốn mau chóng tới bên cạnh anh. Nhưng đây không phải chuyện cô nên làm. Chăm sóc một người đàn ông bị bệnh, chỉ có người phụ nữ của người đàn ông đó mới được làm, mà cô chỉ là một cấp dưới, một người giúp việc trên hợp đồng mà thôi, cho nên cô cự tuyệt không đi. “Đỗ Khang, anh bệnh thì người anh cần tìm không phải tôi, mà là bác sĩ và chuyên gia chăm sóc.”

“Hà An Ân, trên hợp đồng có ghi một điều khoản là khi tôi bị bệnh thì em sẽ là người giám hộ cũng như chăm sóc tôi. Hôm nay em có thể không quét dọn, nhưng em cần phải tới chăm sóc tôi. Nếu em không muốn hủy hợp đồng, ngay bây giờ, lập tức tới nhà tôi!” Giọng anh có chút giận dữ, Đỗ Khang đã đoán được cô nhất định sẽ không dám không đến, liền cúp máy.

Hà An Ân không thể tin nổi là Đỗ Khang dám cúp máy với cô, càng không ngờ cái hợp đồng ngày đó cô kí không chỉ là người giúp việc mà còn là người giám hộ. Cô nghĩ trong đầu là khi về tới nhà, sẽ coi kĩ lại xem cái bảng hợp đồng đáng chết đó có những điều khoản bất công nào nữa, nhưng bây giờ cô không thể không tới nhà Đỗ Khang.

Hà An Ân cảm thấy mình thật ngu ngốc, rõ ràng hôm nay không muốn tới nhà anh, nhưng vì chuyện anh bị bệnh, bây giờ lại vội vàng muốn tới gặp anh.

“Hà An Ân, mày đúng là vô phương cứu chữa rồi!” Cô tự mắng chính mình.

Về tới chỗ ngồi, cô ái ngại nói với Dương Thiếu Đình “Thiếu Đình, xin lỗi vì không thể đi xem phim với anh, vừa rồi bạn tôi vừa gọi điện bảo anh ấy bị bệnh, tôi phải tới xem anh ấy như thế nào.”

Một lí do không khéo léo như vậy, cô vừa tức giận mà gào to, Dương Thiếu Đình làm sao mà không nghe thấy chứ. Nhưng anh cũng không quấy rầy cô nữa, mà nói: “Không sao, tôi tin chúng ta còn có cơ hội xem phim, chỉ cần cô đồng ý cho tôi số điện thoại của cô.”

Yêu cầu đơn giản như thế, so với những yêu cầu thường ngày và khi bị bệnh của Đỗ Khang thì dễ dàng hơn nhiều. “Được, anh đưa điện thoại cho tôi”

Nhận lấy điện thoại, cô nhập số của mình vào, sau đó gọi qua máy mình, lưu lại số của anh. Cô nhìn anh mỉm cười như để xin lỗi, rồi cầm lấy giỏ xách chuẩn bị rời khỏi.

“An Ân, có cần tôi tiễn cô không?” Trước khi cô đi, Dương Thiếu Đình kéo tay cô lại, nhẹ nhàng hỏi.

Hà An Ân sửng sốt, sau đó rút tay lại. “Không cần đâu, chỗ tôi tới gần lắm, tôi đi bộ qua đó là được rồi. Rất xin lỗi, lần sau tôi sẽ mời anh đi xem phim.”...
Để xem phim bạn nhớ ckick vào ô mũi tên đầu tiên ở trong khung phim đợn 15 đến 30 giây trên chữ Để .đối với phim không có khung phim bạn chỉ cần ấn vào chữ xem online là được.Sử dụng chức năng thu phóng hoặc xoay ngang màn hình của điện thoại để xem đầy đủ khung phim nha
Cùng chuyên mục
Tags:
Liên Hệ: ad.saovn@gmail.com

Giao diện cho PC
 Load: 0.000062s.
sitemap.html
sitemap.xml
urllist.txt ror.xml
[XÓA QU?NG CÁO]