Trang Tử Nam gật đầu, sắc mặt có vẻ khó coi.
“Vì nguyên nhân này, anh thường bay đi bay về giữa hai nơi. Lúc bấy giờ, cô ấy chắc mới học thiết kế khoảng một năm. Cô ấy cùng bạn mở một cửa hàng bán giày nhưng đứng trước nguy cơ đóng cửa. Anh tình cờ gặp cô ấy, khi cô ấy đang thương lượng với người chủ cho thuê nhà ở bên ngoài cửa hàng. Cô ấy vừa dùng tiếng Anh khẩn cầu người ta vừa dùng tiếng Trung chửi rủa, trông rất thú vị. Đáng tiếc là lúc đó anh không dừng lại thưởng thức. Sau khi về nước, anh tình cờ nhớ đến cô ấy, thế là anh nhờ người giúp việc của mẹ anh đến cửa hàng đó mua giày, rồi anh tặng đôi giày cho mẹ anh.”
Rốt cuộc là hồi ức thú vị đến mức nào mà khóe mắt anh tràn ngập ý cười?
Trang Tử Nam cụp mi mắt. Cô không biết nên làm gì để đối diện với người đàn ông có bộ dạng ấm áp chưa từng thấy trước mặt.
“Đáng tiếc, mẹ anh chưa từng xỏ chân vào đôi giày đó. Có thể thấy trình độ thiết kế của cô ấy không cao.”
“Hóa ra hai người đã sớm quen biết…” Giọng nói của Trang Tử Nam như tiếng thở dài.
Lộ Chinh cười cười. “Kể từ lần đó, mỗi tháng anh đều nhờ người giúp việc của mẹ anh đến cửa hàng cô ấy mua giày. Mỗi đôi giày đều tặng kèm thư viết tay của cô ấy. Ngoài lời cám ơn thông thường, cô ấy thỉnh thoảng kể về ước mơ của mình. Tuy chỉ gặp cô ấy một lần nhưng thực ra anh đã biết cô ấy từ lâu.”
Trang Tử Nam lặng lẽ lắng nghe nhưng cô vô thức cắn môi dưới. Lộ Chinh luôn là người quan sát rất giỏi, lần này, anh cố tình không để mắt. “Mặc dù không phải là người trong ngành nhưng anh cũng có thể nhận ra, thiết kế của cô ấy ngày càng tiến bộ. Nhưng một năm sau, trong lá thư cám ơn, cô ấy nói cho anh biết, cô ấy và người bạn định bán cửa hàng. Cho đến khi cô ấy đi tìm anh vì chuyện đặt quầy Nhã Nhan ở Minh Đình Square, anh mới biết cô ấy cũng giống anh, buộc phải từ bỏ lý tưởng vì sự nghiệp của gia đình.”
Trang Tiểu Nam cố mỉm cười. Nhưng khóe miệng cô cứng đờ.
Lộ Chinh giống như trút bỏ gánh nặng. “Nhiều khi thương hại và thương yêu chỉ cách nhau một đường thẳng. Thật ra anh đã sớm không thể phân biệt tình cảm của anh đối với cô ấy là tình yêu hay sự thương hại. Trang Tử Nam, anh cảm thấy em nên suy nghĩ cho kĩ. Người đàn ông như vậy có đáng để em gửi gắm cả cuộc đời hay không?”
Buổi tiệc đính hôn bắt đầu, Lộ Chinh mặc com lê chỉnh tề, đi lên sân khấu theo lời mời của người chủ trì.
Tiếng người chủ trì lại vang lên: “Tiếp theo, xin mời Trang tiểu thư lên sân khấu!”
Không ai xuất hiện.
Người chủ trì bất giác cất cao giọng: “Mời Trang tiểu thư!”
Khi người chủ trì lặp lại lần thứ ba, nhân viên phục vụ trong cả hội trường đưa mắt nhìn nhau, khách dự tiệc thì thầm to nhỏ, Lộ Minh Đình lập tức đứng dậy.
Cô dâu đã bỏ trốn…
Tin tức vừa lan ra, cả hội trường xôn xao.
Tưởng Úc Nam ngồi yên một chỗ. Hội trường ồn ào, náo loạn đến mức nào cũng không ảnh hưởng đến ánh mắt lạnh lẽo của anh. Chỗ ngồi bên cạnh anh trống không. Cho đến khi Lộ Minh Đình và bố mẹ cô dâu vội vàng rời khỏi hội trường, Tưởng Úc Nam mới rời mắt khỏi vị trí bên cạnh, nhìn người đàn ông trên sân khấu.
Chú rể trên sân khấu không hề tỏ ra ngạc nhiên trước sự vắng mặt của cô dâu. Ánh mắt anh lại khóa chặt vào chỗ ngồi trống không bên cạnh Tưởng Úc Nam.
Viêm Lương rời khỏi khách sạn Minh Đình trước khi buổi tiệc đính hôn bắt đầu, cô lại một lần nữa qua đêm ở bên ngoài.
Nửa đêm, Viêm Lương tắm xong, cuộn khăn tắm đi ra ngoài. Do cô ở trong phòng tắm quá lâu, người đàn ông ở phòng ngoài đã ngủ say.
Viêm Lương ngồi xuống cạnh giường, không khách sáo giơ tay vỗ lên mặt người đàn ông nhưng anh ta vẫn không tỉnh.
Người đàn ông có thân hình màu đồng rắn chắc là DJ tại một quán bar, ngón tay anh ta rất đẹp, nụ cười vô cùng cuốn hút. Viêm Lương cho rằng cô có chút cảm tình với anh ta. Nhưng bây giờ ngắm kỹ anh ta trong giấc ngủ say, Viêm Lương chỉ cảm thấy gương mặt này vô cùng xa lạ.
Trong lòng cô đột nhiên xuất hiện nỗi sợ hãi mơ hồ.
Đây là phòng khách sạn xa hoa, chiếc giường hình bầu dục cỡ lớn, quần áo bừa bộn dưới đất. Viêm Lương đứng dậy, tìm quần áo của cô, mặc vào người. Sau đó cô lục túi xách lấy ví tiền, rút tập tiền đặt lên tủ đầu giường.
Mua hàng trả tiền, sau đêm nay, họ trở thành người xa lạ. Trong lúc đi ra cửa phòng khách sạn, Viêm Lương vô tình nhìn thấy bóng dáng của mình trong chiếc gương cỡ lớn ở bức tường đối diện, bất giác dừng bước.
Người phụ nữ trong gương xinh đẹp nhưng không có linh hồn. Đôi mắt cô trống rỗng, vô cảm.
Viêm Lương về đến nhà là lúc nửa đêm. Vừa lái ô tô vào nhà để xe, một người giúp việc xông đến trước đầu xe của viêm Lương: “Cô chủ, cậu chủ đang đợi cô ở phòng khách.”
“Tôi biết rồi!”
Miệng nói vậy nhưng thực ra Viêm Lương chẳng hề bận tâm. Cô xuống xe, đi cầu thang ở nhà để xe lên thẳng tầng trên, về phòng ngủ liền đặt mình xuống giường.
Trong lúc mơ màng, điện thoại của Viêm Lương rung lên. Cô cầm điện thoại lên xem, là tin nhắn từ một số lạ.
“Tôi là đàn ông, dù thế nào cũng không thể nhận tiền của đàn bà, hơn nữa chúng ta vẫn chưa làm gì cả.”
Viêm Lương cố nhớ xem cô đưa số điện thoại cho đối phương từ lúc nào nhưng nghĩ mãi không ra. Đúng lúc này, cô đột nhiên nghe thấy tiếng tay nắm cửa phòng chuyển động. Theo phản xạ, Viêm Lương ném điện thoại lên tủ đầu giường, nhắm nghiền hai mắt.
Tiếng bước chân mỗi lúc một gần.
Tấm chăn mỏng bị kéo ra, một bên giường hơi lún xuống, Viêm Lương rất phiền não, cô quay người sang một bên giả vờ ngủ say.
Người đàn ông vừa ngồi xuống giường đưa mắt nhìn chỗ lõm trên đệm, nơi Viêm Lương vừa nằm ngủ. Anh giơ tay chạm vào, vẫn có thể cảm thấy hơi ấm cơ thể cô để lại.
Người đàn ông ngoảnh đầu về phía chiếc đồng hồ cổ ở góc phòng, bây giờ là hai giờ sáng. Cách bữa tiệc đính hôn lộn xộn gần mười tiếng đồng hồ.
Tưởng Úc Nam cúi xuống, kéo tấm chăn mỏng đắp lên người Viêm Lương. Đúng lúc này, anh nhìn thấy những dấu hôn còn rõ nét trên chiếc cổ trắng ngần của cô.
Viêm Lương bị người đàn ông nổi giận kéo tóc. Cô đau đến mức giật mình tỉnh giấc, túm chặt tay người đàn ông nhưng bị anh gạt ra. Cả người cô đổ về đằng sau, đè vào chiếc đèn ngủ trên tủ đầu giường, căn phòng đột nhiên tối hẳn.
Dưới ánh sáng mờ mờ, Viêm Lương nhìn thấy người đàn ông giơ tay định tát cô, nhưng bàn tay anh dừng lại trong không trung, dường như anh đã khôi phục lý trí vào giây phút đó. Vài giây sau người đàn ông nhấc cằm Viêm Lương. “Hôm nay em lại chơi bời ở đâu? Cũng không biết tắm rửa sạch sẽ rồi mới về nhà!”
Động tác của anh khá nhẹ nhàng, giọng kiềm chế. Sự thay đổi thái độ nhanh như tia chớp của anh khiến Viêm Lương ngây người, sau đó cô nở nụ cười thách thức. “Tôi rất mệt, mời anh ra ngoài!”
“Ra ngoài?” Người đàn ông lạnh lùng “hừ” một tiếng. Trong lúc nhìn cô chằm chằm, bàn tay anh lần đến trước ngực cô.
Tiếng loạt xoạt vang lên, cổ áo của Viêm Lương bị kéo ra.
Viêm Lương cố hết sức giật tay anh nhưng tốn công vô ích. Người đàn ông dễ dàng túm cô về giường.
Người đàn ông làm động tác như sắp bóp cổ cô khiến cô phải ngoái đầu sang một bên, để lộ cần cổ trắng nõn. Anh không hề do dự cúi xuống cắn mạnh vào cổ cô.
Hành động hoang dã này đã hoàn toàn phủ lấp những dấu hôn trên đó.
Viêm Lương giơ tay định đánh người đàn ông nhưng bị anh giữ chặt, cô chỉ có thể hét lên: “Tưởng Úc Nam! Có giỏi anh hãy giết tôi đi!”
Tưởng Úc Nam rời khỏi cổ Viêm Lương, hơi thở nóng hổi của anh phả trên làn da lạnh giá của cô, giọng nói của anh trầm thấp đến mức đáng sợ nhưng vẫn lộ vẻ tao nhã từ cốt tủy. Anh nói chậm rãi từng từ: “Tôi là công dân tuân thủ pháp luật, làm gì có gan lấy mạng em. Cùng lắm tôi chỉ nộp bằng chứng phạm tội thương mại của Châu Trình cho cảnh sát, rồi tiễn cậu ta vào tù mà thôi!”
Nghe đến hai chữ Châu Trình, ánh mắt Viêm Lương bỗng trở nên đờ đẫn.
Đây không phải kết quả cô mong muốn. Hủy bỏ cam kết, nhận lời Giang Thế Quân xé lẻ sản nghiệp của Từ thị đem rao bán mới là điều anh nên thốt ra miệng.
Vừa nói dứt lời, Tưởng Úc Nam lập tức kéo váy Viêm Lương…
Viêm Lương đọc được tin tức con dâu tương lai của Lộ gia từ hôn trên báo chí vào sáng hôm sau.
Trước đó, cuộc hôn nhân giữa hai họ Lộ và Trang đã gây xôn xao toàn thành phố. Vì vậy tin tức từ hôn liền trở thành đề tài bàn tán sôi nổi. Giới truyền thông không ngừng suy đoán, bọn họ thậm chí điểm lại từng chi tiết nhỏ trong một năm Lộ Chinh và Trang Tử Nam hẹn hò, hòng tìm ra nguyên nhân tại sao Trang Tử Nam quyết định từ hôn.
Viêm Lương lặng lẽ gấp tờ báo, đặt sang một bên rồi cầm cốc cà phê. Đồ ăn sáng trên bàn đều làm theo sở thích của cô, không bỏ hành hoa nhưng Viêm Lương vẫn chẳng muốn ăn. Cô mới chỉ nhấp một ngụm cà phê đã bị người khác cướp mất.
Viêm Lương ngẩng đầu, bắt gặp Tưởng Úc Nam ăn mặc chỉnh tề, đầu tóc gọn gàng đang uống ly cà phê của cô. Tưởng Úc Nam lạnh nhạt nhìn lại Viêm Lương rồi chuyển ánh mắt đi chỗ khác. Anh vừa cầm ly cà phê vừa giở tờ báo, lật đến đúng bài báo vợ anh vừa xem qua.
Sau khi đọc tin tức, Tưởng Úc Nam mỉm cười. Anh rời tay khỏi tờ báo, quay sang nâng cằm Viêm Lương. Động tác bất ngờ này khiến người giúp việc đứng ở cửa ra vào không dám lại gần khiến Tưởng Úc Nam có thể nhìn thẳng vào mắt cô vợ của anh mà không bị ai quấy rầy. “Nhân tình của em đã loại bỏ chướng ngại giữa hai người, tại sao trong mắt em vẫn không có vẻ gì là vui mừng?”
Cằm bị Tưởng Úc Nam bóp đến phát đau, nhưng Viêm Lương lại cảm thấy vui mừng. Cô nhếch miệng cười. “Xem ra tối qua anh ngủ không ngon, sắc mặt rất tệ.”
Nói xong, cô giơ tay vuốt ve mặt anh.
Sự quan tâm theo kiểu “nghĩ một đằng, nói một nẻo” của Viêm Lương khiến Tưởng Úc Nam ngẩn người. Nhưng ngay sau đó anh gạt tay Viêm Lương, bỏ ly cà phê xuống bàn rồi ngồi xuống vị trí của mình, bắt đầu ăn sáng.
Viêm Lương thu lại nụ cười, đưa mắt nhìn người giúp việc đứng như trời trồng ở cửa ra vào, lên tiếng hỏi: “Chị Chu, chị đã mua thứ tôi bảo chưa?”
Lúc này, người giúp việc mới bừng tỉnh, lập tức tiến lại gần. Chị ta nhìn Tưởng Úc Nam ở phía đối diện bằng ánh mắt khó xử, băn khoăn không biết có nên đưa cái túi nylon cho Viêm Lương. Viêm Lương giơ tay cầm lấy túi.
Tưởng Úc Nam chỉ liếc một cái rồi lại cúi đầu ăn sáng, coi như không để ý. Viêm Lương rút hộp thuốc trong túi, cô cố ý gây ra tiếng động mạnh, nhưng người đàn ông đối diện vẫn cúi đầu. Viêm Lương đành thu lại ánh mắt, dùng cà phê uống thuốc tránh thai rồi đứng dậy. “Tôi đi làm đây, anh cứ ăn từ từ.”
Viêm Lương quay người đi mất. Tiếng giày cao gót của cô mỗi lúc một xa, cho đến khi biến mất hoàn toàn, Tưởng Úc Nam mới ngẩng đầu.
Người giúp việc đứng yên lặng ở đó. Chị ta biết rõ ánh mắt Tưởng Úc Nam dừng ở chỗ nào, vội vàng gọi anh: “Cậu chủ…”
Tưởng Úc Nam như không nghe