Cô đang chạy đi đâu đây? Câu trả lời là…. TÌM NGƯỜI CỨ NÓ. Đơn giản, nó là bạn của cô và không ai được làm nó đau.
Đang chạy thì bỗng cô va phải một người. Ngước gương mặt đẫm nước mắt lên, cô không thể nhìn rõ ai đang đứng trước mặt mình. Tất cả cứ như là ảo ảnh vậy.
- Sao bạn khóc vậy? – Một giọng nói ấm áp vang lên bên tai.
- Làm ơn….làm ơn hãy cứu bạn tôi….Híc! – Cô khóc nấc lên.
- Bạn của bạn là ai? – Vẫn giọng nói ấm ấy.
- Híc….! Lam Bình.
- Lam….Lam Bình ư? Cô ta làm sao? – Cô cảm thấy tay hai vai mình đau, hình như có ai đó đang xiết chặt lấy vai cô. Quệt vội dòng nước mắt, cô cố nhìn rõ mấy người đứng trước mặt mình. Người đang xiết mạnh vai cô là thủ lĩnh của hội BF, Lâm Duy. Và ba chàng trai kia…. Key, Jun, Nguyên Hoàng chính là ba anh chàng nổi tiếng của BF.
- Cô ấy bị mấy người trong hội FM đánh. Híc!….
Không nói thêm một lời nào nữa, Lâm Duy bước đi. Không hiểu sao khi nghe thấy nó bị đánh, cậu lại lo đến như vậy. Ba anh chàng kia và Hân Hân chỉ biết chạy theo Lâm Duy…
Trong lúc đó, nó gần như muốn xỉu, tên kia ăn gì mà ác thế không biết, đánh cả con gái mà không nương tay.
- BỌN BÂY LÀM GÌ VẬY? – Một giọng nói lạnh lùng mà quen thuộc hét lên làm bọn kia ngừng tay lại. Nó khẽ cười vì nó biết thế nào “tên chồng hắc ám” của nó sẽ đến cứu nó mà!
- Liên quan gì đến mày? – Tên cầm đầu của hội FM nói bằng giọng ngang ngược.
Lâm Duy quay sang và nhìn thấy nó….nằm lăn lóc ở giữa sàn nhà, đầu tóc rối bù, cậu nổi giận chạy đến xách cổ áo của tên kia lên.
- Sao lại đánh con gái, mày không biết đánh vần chữ “hèn” à? – Cậu nhiến răng khen két.
- Sao lại làm tổn thương em gái tao? Mày không biết đánh vần chữ “nhục” à? – Hắn cười khẩy.
Lâm Duy ngạc nhiên tự hỏi mình đã làm gì và liệu có phải vì cậu mà nó ra nông nổi này không?
- Anh hai, anh…. – Thiên Kỳ lúc này mới chạy đến.
Thiên Kỳ nhìn thấy Lâm Duy đang xách cổ áo anh trai cô, thấy nó nằm giữa lớp như người sắp chết, thấy vẻ mặt hài lòng của anh trai và khuôn mặt hậm hực của Lâm Duy.
- Hai người sao vậy? – Cô hỏi.
- Cậu đừng nói với tớ là cậu không biết gì về chuyện này đấy nhé. – Lâm Duy nhìn Thiên Kỳ bằng một đôi mắt vô cảm.
- Tớ….
Không để Thiên Kỳ nói hết câu, Lâm Duy đã chạy về phía nó, nhấc bổng nó lên và bước đi trước ánh mắt sững sờ của nhiều người.
- Mày đứng lại, mày bỏ mặc em gái tao vậy sao? – Hắn tức giận khi thấy Lâm Duy dám bế người con gái khác.
- Mày lấy tư cách gì àm ra lệnh cho tao?
- Anh trai của bạn gái mày.
- Có là ba của bạn gái tao, tao còn không nghe nữa, huống hồ là mày, đồ hèn! – Cậu buông một câu **** rủa trước khi khuất bóng sau dãy hành lang.
“Cô có điên không vậy? Sao lại bị đánh ra nông nổi này chứ? Mà cũng tại tôi. Tôi xin lỗi….” – Lâm Duy thầm nghĩ rồi bế nó xuống phòng y tế.
Đặt nó xuống giường một cách nhẹ nhàng, cậu ân cần băng bó cho nó, dán băng cho nó trước những ánh mặt tò mò + ngạc nhiên của Hân Hân, Key, Jun và Nguyên Hoàng.
- Cậu cứ về đi, để tôi ở lại chăm sóc cậu ấy. – Hân Hân dịu dàng nói.
- Vậy thì phiền cậu!
Bốn chàng trai bước đi, trong phòng chỉ còn lại….hai người bạn.
- Xin lỗi nhé, Lam Bình. – Hân Hân thì thầm.
Nó tỉnh lại và thấy cả người ê ẩm.
- Bạn tỉnh rồi à? Bạn làm mình lo quá trời quá đất luôn đấy, biết không? – Hân Hân cười hiền.
- Ai đưa mình vào đây vậy? – Nó hỏi.
- BF đó, bạn quen họ hay sao vậy? – Hân Hân tỏ vẻ tò mò.
- Quen đâu, mà sao bạn không vào học, để mình ở lại đây là được rồi! – Nó đánh trống lãng.
- Bạn ổn không? – Hân Hân lo lắng.
- Mình ổn hơn cả ăn ổi nữa đó. – Nó cười.
- Vậy mình vào lớp trước nhé.
Hân Hân nói rồi bước đi, nó thở phào (suýt nữa thì bị cô bạn phát hiện)
Vừa định ngủ một giấc thì từ cửa phòng y tế có một dáng người cao cao bước vào, nhìn quen quen.
- Cô bé tỉnh rồi à?
- Ai là “cô bé” mà quen biết gì sao hỏi vô duyên vậy? – Nó chun mũi.
- Không phải “cô bé” thì là… “cậu bé” chắc? Mà có quen mới hỏi câu hỏi…có duyên đó chứ? – Chàng trai đáp rành rọt.
- Xí, lý sự cùn. – Nó giận dỗi.
- Hì!
- Tôi tên là Nguyên Hoàng, là bạn của Lâm Duy….
- Thì sao? – Nguyên Hoàng chưa kịp nói hết câu, nó đã nhảy vào làm…mất cả hứng.
- Thì chỉ là sơ khảo thôi, dù sao cũng có gặp một à không hai lần rồi thì cũng có thể gọi là có quen mà? – Nguyên Hoàng nhún vai.
- Vậy chứ “lũ kiến” cứ bu lấy mấy người ngày nào chẳng gặp, quen hết sao?
Nguyên Hoàng cười xòa, quả thật khi đứng trước nó, anh luôn là người…đuối lý (xạo quá, mới nói chuyện có một lần à!)
- Ra mua gì đó ăn đi! – Nó nói như ra lệnh làm Nguyên Hoàng ngớ người.
- Là sao? – Anh chàng trố mắt nhìn nó.
- Thì là ra canteen mua gì đó ăn đi, tôi đói.
Anh cười rồi cũng bước về phía canteen!!!
- Nguyên Hoàng, đi đâu vậy? – Jun vỗ vai khi thấy Nguyên Hoàng vừa đi vừa cười.
- Đi thực hiện nhiệm vụ. – Nguyên Hoàng nghiêm mặt.
- Nhiệm vụ á? Gì cơ? – Jun ngớ người y như Nguyên Hoàng lúc nãy.
- Đồ ngốc. Ăn nhiều vào cho nó bớt ngu đi! – Nguyên Hoàng bước đi, bỏ lại Jun với một cục tức trên đầu.
Trở lại với nó đang thui thủi một mình trên giường bệnh.
“If you wander off too far, my love will get you home. If you follow the wrong star, my love will get you home….”
- Alo. Ai vậy?
-
- Rồi rồi, thấy rồi. Lâm Duy hả? Làm gì mà cứ như ma, ám người ta suốt ngày! – Nó lầm bầm.
-
- Thôi được rồi, tôi là ma….
-
- ….còn anh là quỷ. Hahaha…..
-
- Ơ….
Tút….tút….tút…..
Chứ kịp nói trăn trối gì thêm thì Lâm Duy đã “cắt đứt liên lạc” từ bao giờ.
- Thức ăn của cô nè! – Nguyên Hoàng bước vào và chìa ra cho nó một bao đồ ăn.
- Cảm ơn. – Nói rồi, nó nhanh tay chụp lấy bao đồ ăn, ngấu nghiến y như kẻ bị bỏ đói lâu ngày vậy.
- Lam Bình này, cô…là vợ sắp cưới của Lâm Duy thật hả? – Nguyên Hoàng nhìn nó đầy tò mò.
- Không! – Nó cương quyết.
- Vậy sao? Tốt quá! – Nguyên Hoàng thì thầm. (nghĩ gì đây nhỉ?)
Tuy Lâm Duy bảo qua đón nó nhưng chẳng hiểu sao anh chàng lại quên béng mất nhiệm vụ quan trọng đó.
- Lâm Duy, xuống xe! – Key bước đến chắn đầu xe như ra lệnh.
- Có gì không? Hôm nay định làm cảnh sát giao thông hả? – Lâm Duy thò đầu ra ô cửa rồi ngập ngừng xuống xe.
Chủ xe vừa bước xuống, Key đã phóc lên chiếm lấy cái vô-lăng:
- Mượn xíu, chịu khó cuốc bộ về nhá! – Key nói rồi lái xe đi, để lại lâm Duy đứng trơ ra như phỗng.
- Đồ điên, trả lại đây! – Lâm Duy gọi với theo với tất cả sự tức giận của mình nhưng chiếc xe đã khuất bóng từ bao giờ.
Thoáng thấy bóng Thiên Kỳ trước cổng trường, Lâm Duy tặc lưỡi rồi đi về phía cổng sau. Quả thật, lúc này cậu không muốn gặp Thiên Kỳ bởi sẽ rất khó xử cho cả hai về chuyện của Lam Bình lúc nãy.
Đẩy cánh cửa sau với sự uể oải, cậu giật mình khi nghe thấy suýt xoa nhỏ ven bụi cỏ. Chần chừ một hồi, cậu quyết định bước tới xem thử. Dùng tay khẽ vén lớp cỏ còn xanh non, tim cậu thót lên, thoảng thốt:
- Lam Bình!
Con nhóc đang dùng tay ôm lấy cổ chân, khẽ suýt xoa. Nghe thấy có người gọi tên mình, nó ngước mặt lên nhìn, mắt ứa lệ:
- Chắc là trặc chân rồi! – Mặt méo xẹo.
Lâm Duy ngồi xuống, quay lưng lại, giọng lo lắng:
- Để tôi cõng cô về nhà!
- Có nổi không? – Nó nghi ngờ.
- Nếu cô không phải là heo! – Lâm Duy trêu.
Nó leo lên lưng Lâm Duy, mặt nhăn nhó vì đau. Lâm Duy cõng nó, đi thật chậm.
- Có đau lắm không? – Cậu ân cần hỏi.
- Có. Đau lắm! – Suýt khóc.
- Này, đừng khóc nữa, đồ mít ướt. Cô có biết nước mắt làm tăng trọng lượng cơ thể không? – Lâm Duy quay mặt nhìn nó, khẽ cười.
- Tăng lên bao nhiêu? – Nó ngu ngơ.
- Khoảng một phần tỉ tỉ tỉ tỉ tỉ tỉ tỉ tỉ…. đó! – Cậu ngó lơ đi chỗ khác.
Nó phì cười trước bộ dạng của Lâm Duy. Dựa đầu vào vai Lâm Duy, nó nói như là đang thì thầm với chính mình vậy:
- Tôi định trốn anh về bằng cổng sau nhưng không ngờ lại bị ngã.
Tới giờ, Lâm Duy mới nhớ ra rằng cậu đã hứa sẽ chở nó về!!! Cậu hối lỗi quay lại nhìn nó thì thấy nó đã ngủ từ bao giờ…ngủ trên vai cậu….
- Cô biết không, hôm nay là lần đầu tiên tôi thấy cô với đúng nghĩ của một đứa con gái đấy! – Cậu mỉm cười.
Sáng hôm sau., vừa thức dậy, nó đã nhận ra rằng nó đang ngủ trong căn phòng của mình. Rồi dần dần những kí ức hôm qua tái hiện trong đầu nó. Bị đánh, bị ngã và cuối cùng là ngủ trên lưng một ai đó….
Vén chăn và bước xuống giường, nó phát hiện ra một giải băng trắng hiện hữu trên cổ chân xinh xinh của mình. Nó khẽ cười, một nụ cười biết ơn….
“Kittttt” Lâm Duy dừng xe….đạp lại trước mặt nó. Hết nhìn chiếc xe mới toanh, nó lại quay sang nhìn Lâm Duy như thể đang nhìn một vật ngoài hành tinh vậy.
- Không lên xe còn đứng đó làm gì? – Lâm Duy lên tiếng thúc giục.
- Lên….lên gì cơ? – Nó ngu ngơ.
- Xe. – Lâm Duy đáp ngắn gọn.
- Xe nào?
- Ơ hay? Mắt cô có vấn đề hả? Có lên không hay định đi học bằng chân hả? – Lâm Duy cáu bẳn.
- Ờ! – Nó leo lên xe mà trong đầu cứ hiện lên hàng nghìn dấu chấm hỏi.
- Này, xe này….tôi tưởng anh không bao giờ biết đến hai tiếng “xe đạp” cơ chứ? – Nó níu áo Lâm Duy, hỏi.
- Coi thường vừa thôi! – Lâm Duy giận dỗi.
- Xe anh đâu?
- Bị cướp rồi! – Lâm Duy nhăn mặt khi nhắc đến vụ chiếc xe.
- TRỜI ĐẤT ƠI! – Nó hét toáng lên làm mấy người đi đường quay lại nhìn hai đứa nó.
- Cô điên hả? Hét gì om sòm vậy? – Lâm Duy mắng.
- Có anh điên thì có, mất xe không lo đi tìm mà còn đứng đó chơi hả? – Nó “phản công”
- Ai đang chở cô vậy mà cô nói hả? – Cậu quay lại.
- Thì ít nhất cũng phải báo công an chứ? – Nó gân cổ cãi.
- Báo làm gì?
- Thì bắt tên lấy xe anh, tống hắn vào ngục chứ gì?
- Hừ! – Cậu lắc đầu rồi lặng lẽ đạp xe.
Chiếc xe vừa dừng lại trước ổng trường, hàng ngàn cái điện thoại đựng rút ra và hoạt động với hết công suất. Bức ảnh có một không hai ra đời mang tên “Hot boy đi xe đạp”
Cùng lúc đó, một chiếc xe màu trắng xuất hiện trước ổng trường. Nó há hốc mồm vì đó là…xe của Lâm Duy. Từ trên xe, một ngưoif con trai bước xuống, là Key.
- Trả xe cho cậu nè! – Key chìa khóa xe trước mặt Lâm Duy và nó.
- Sao? Có muốn báo công an nữa không? – Lâm Duy quay sang nó, khẽ cười....
Để xem phim bạn nhớ ckick vào ô mũi tên đầu tiên ở trong khung phim đợn 15 đến 30 giây trên chữ Để .đối với phim không có khung phim bạn chỉ cần ấn vào chữ xem online là được.Sử dụng chức năng thu phóng hoặc xoay ngang màn hình của điện thoại để xem đầy đủ khung phim nha
Cùng chuyên mục



