_Tại sao?
Đan nhỏ nhẹ nói:
_Vì ông ấy là ba anh!!
Thạc Hy đáp lại lời Đan bằng cách im lặng thấy thế nên Đan lay nhẹ tay anh cô nhỏ nhẹ nói:
_Đừng dối lòng, anh cũng muốn đi mà!
Bàn tay nhỏ nhắn của Đan đan nhẹ vào tay Thạc Hy toát ra chút hơi ấm từ lòng bàn tay như lời an ủi. Thạc Hy gật đầu:
_Uh!!
Bệnh viện Hoàng Thạc Khang đang chữa trị là một bệnh viện không đông người lắm thậm chí có thể nói không gian ở đây khá tĩnh lặng. Đan luôn đi theo sát Thạc Hy không rời cho tới khi họ tới cánh cửa phòng bệnh của Thạc Khang anh mới dừng lại. Đôi chân như muốn quay đi thì đã bị Đan vội níu lại:
_Đừng né tránh! Nói rồi Đan vội gõ cửa phòng, Cánh cửa dần mở ra Thiên Mỹ xuất hiện đằng sau cánh cửa vẻ mặt khá mệt mỏi tiều tụy. Ánh mắt Thiên Mỹ sáng lên khi thấy người đứng trước mặt là Thạc Hy và Đan, cô bước lùi sang một bên cho hai kẻ đứng ở ngoài bước vào.
Thạc Khang đang nằm trên chiếc giường bệnh trải gra màu trắng tinh khôi. Khuôn mặt ông tái đi khá mệt mỏi. Đôi mắt vẫn khép kín. Nhịp thở đều đều vào máy thở. Thạc Hy lặng lẽ bước đến cạnh giường bệnh. Mặc dù luôn nung nấu ý định vạch mặt ông ấy nhưng anh không bao giờ có thể ngờ rằng Thạc Khang lại có ngày trở thành như vậy. Một con người một thời oanh liệt khét tiếng trên thương trường sẽ phải sống cuộc đời thực vật cho tới cuối đời. Một sự thật thật khó có thể chấp nhận. Anh lặng lẽ ngồi xuống cạnh giường Thạc Khang, đôi mắt màu nâu hổ phách lạnh lùng bây giờ còn mang thêm phần xót xa cay đắng.
Đan ra hiệu cho Thiên Mỹ đi theo cô. Cả hai đi dọc dãy hành lang của bệnh viện và dừng lại cuối hàng lang. Thiên Mỹ bực dọc:
_Có gì thì nói lẹ đi!
Đan chậm rãi rút từ trong chiếc túi LV đỏng đảnh của mình ra một phong bì cô đưa cho Thiên Mỹ rồi nói:
_Đây là vé máy bay sang New York, 2 tiếng nữa sẽ cất cánh mẹ cô đang chờ cô ở đó!
Thiên Mỹ ngạc nhiên nhìn Đan:
_Mẹ tôi??
Đan gật đầu. Thiên Mỹ mỉa mai:
_Tại sao tôi phải đi tìm một người đàn bà đã nhẫn tâm vứt bỏ tôi??
Đan nhếch miệng cười:
_Cô nghĩ bà ấy muốn như thế à?? Một người mẹ làm sao có thể dễ dàng vứt đứa con do mình đứt ruột sinh ra chứ??
_Vậy tại sao, tại sao bà ấy lại bỏ tôi??
Đan thở dài thượt ra:
_Cô thông minh không đúng chỗ rồi. Mẹ cô bị ung thư dạ dày đấy. Nếu cô không mau đi thì sẽ không còn thời gian nữa đâu!!
Thiên Mỹ im lặng nhìn Đan ngỡ ngàng:
_Sao cô lại giúp tôi??
Đan cầm lấy tay Thiên Mỹ và đặt vào tay cô nàng cái phong bì rồi mỉm cười:
_Mau đi đi và đừng bao về quay về lôi kéo Thạc Hy của tôi nữa đó cũng là lí do tôi giúp cô! Nói rồi Đan quay đi. Thiên Mỹ cầm chắc phong bì trong tay rồi vụt chạy xuống đường bắt vội một chiếc taxi và đi thẳng ra sân bay để đáp chuyến bay Đan đã an bài cho cô.
Đan quay trở lại phòng tâm trạng dường như vô cùng nhẹ nhỏm và thoải mái, công sức bấy lâu nay cô bỏ ra tìm kím tung tích của bà Thiên thanh quả thật không phí hoài công sức. Đan bước nhẹ đến chỗ Thạc Hy đang ngồi, đôi bàn tay nhỏ nhắn vỗ nhè nhẹ lên vai Thạc Hy như một lời an ủi. Thạc Hy của Đan vẫn im lặng.
_Anh không sao chứ??
Thạc Hy giọng xót xa:
_Chỉ là không ngờ ông ấy lại nằm yên như thế này!
Bất chợt Đan cúi xuống ôm choàng lấy cổ Thạc Hy như muốn che chở cho anh, cô thỏ thẻ:
_Sẽ có ngày ba anh tỉnh lại, anh đừng lo!!
Thạc Hy đáp lại lời Đan bằng một cái gật đầu nhẹ, Đan biết Thạc Hy đang bị sốc lắm vì anh chưa bao giờ nghĩ một người mạnh mẽ và quyền lực như Thạc Khang lại có thể nằm im như thế này bao giờ.
“.....”
“Có những thứ tình yêu sẽ bị thời gian làm lu mờ...
…....và sẽ có những lúc thời gian sẽ khiến tình yêu thêm bền chặt.”
Thời gian lặng lẽ trôi qua, thấm thoát đã gần hai tuần Đan ở trong bệnh viện chăm sóc cho Thạc Khang dùm Thạc Hy. Dạo này Thạc Hy khá bận rộn vì anh đang cố hết sức mình vực dậy tập đoàn họ Hoàng. Điều khiến Đan vui nhất là thái độ của Thạc Hy không còn xem cô như người ngoài cuộc nữa mà thậm chí anh còn trở nên khá thận thiết với cô.
Màn đêm hờ hững buông xuống cũng là lúc mọi thứ trong bệnh viện trở về trạng thái yên tĩnh.
_Dậy đi! Vừa nói Thạc Hy vừa cúi xuống hôn vào vầng trán Đan. Cô đang tựa người vào thành ghế và ngủ rất say nhưng khi vừa nghe tiếng Thạc Hy gọi thì đôi mắt cô vội mở to ra ngay. Đưa tay lên dụi dụi mắt:
_Anh về rồi à? Mọi việc thế nào rồi??
Thạc Hy nhún vai:
_Có lẽ không được tốt cho lắm!!
Đan ngạc nhiên:
_Sao vậy??
_Vì trông em ngày càng xanh xao! Nói rồi Thạc Hy đưa tay lên vén tóc Đan lên vành tai rồi cúi xuống hôn vào má cô nàng khiến cô nàng đỏ mặt. Anh dịu dàng nói:
_Từ mai em không cần phải vào nữa. Anh sẽ tìm một người chăm sóc cho ông ấy, bây giờ anh sẽ đưa em về! Nghe Thạc Hy nói vậy nên Đan bước đến lấy túi xách rồi choàng tay vào tay anh cùng anh bước đi.
“....”
Song Nhi đứng tựa vào thành cửa sổ như mọi khi. Không biết từ bao giờ việc này đã trở thành thói quen của cô. Song Nhi ngước mắt lên nhìn bầu trời đêm có những vì sao sáng lấp lánh và cũng có những vì sao đang phát sáng một cách yếu ớt. Đêm nay lại một đêm nữa cô chìm trong sự cô đơn lạnh lẽo. Trong lòng cồn cào một nỗi nhớ. Đã hai tuần rồi, Thiên Quốc vẫn không một lần gọi điện về.
Tiếng gõ cửa phòng kéo Song Nhi ra khỏi dòng suy nghĩ cô cất giọng:
_Ai đấy??
Tiếng bà quản gia vọng từ phía bên ngoài:
_Tôi đây!!
Song Nhi bước đến mở cửa cho bà quản gia:
_Có chuyện gì vậy??
_Tôi vừa nấu chân gà tẩm bổ cho cô xong, dạo này trông cô xanh xao quá, cô mau xuống ăn đi kẻo nguội!
Song Nhi mỉm cười:
_Thật phiền bà quá!!
Bà quản gia cũng cười đáp lại một nụ cười hiền từ:
_Không sao đâu, xuống ăn mau đi kẻo nguội!!
Bất chợt Song Nhi cảm thấy biết ơn người phụ nữ này vô cùng, hầu như ngày nào bà cũng chăm lo cho cô từ miếng ăn y như một người mẹ. Đưa muỗng canh lên miệng húp nhưng rồi cô vội bụm miệng lại và chạy nhanh vào toa lét nôn thốc nôn tháo. Không phải vì món canh không ngon mà là vì dạo này cô hay bị như thế. Ngước đôi mắt đỏ hoe lên nhìn bà quản gia đang đứng trước cửa toa lét nhìn cô đầy lo lắng:
_Tôi xin lỗi, không phải vì canh không ngon đâu, tại tôi..!!
_Có phải dạo này cô hay nhức đầu và thường xuyên buồn nôn và chán ăn không??
Song Nhi nhìn bà quản gia rồi gật đầu. Bà quản gia nhìn Song Nhi chăm chăm:
_Cô có thai phải không?
Song Nhi ngỡ ngàng nhìn bà quản gia như không tin được những gì mình vừa nghe:
_Bà nói gì vậy??
Bà quản gia gặng hỏi thêm:
_Cô chưa thử thai phải không??
_Tôi...!! lúc này Song Nhi cũng không biết phải nói sao nên cô đành gật đầu. Bà quản gia lật đật chạy đi một lúc sau bà quay lại tay cầm trên tay một cái hộp nhỏ nhắn. Bà đưa cho cô và nói:
_Cô mau vào đó thử đi! Thấy Song Nhi vẫn còn chần chừ trước cửa nên bà giục:
_Mau lên!
Hai vạch màu hồng hiện rõ rệt trên thân que khiến Song Nhi không khỏi bàng hoàng. Mắt cô đỏ hoe lên trong lòng cô vừa lo lắng mà cũng vừa lo sợ. Thấy Đan bước ra bà quản gia vồn vã hỏi:
_Sao rồi, đưa tôi xem nào!
Song Nhi rụt rè đưa cho bà quản gia. Bà quản gia đón lấy và đưa lên xem. Mặc dù đã biết trước nhưng bà vẫn không giấu được sự ngạc nhiên trên khuôn mặt, bà thốt lên:
_Vậy là tôi đoán đúng rồi!
Thấy Song Nhi nhìn bà đầy ngạc nhiên nên bà bèn giải thích:
_Thấy cô dạo này xanh xao chán ăn và hay buồn nôn nên tôi nghi nên mới đi mua que về tính kêu cô thử nhưng sợ cô ngại nên thôi. Ai dè hôm nay...!! Song Nhi im lặng nghe bà quản gia kể lại. Trong lòng cô rối như tơ vò. Cô sẽ phải làm sao?? Bất chợt bà quản gia như chợt nhớ ra bà vội quay sang hỏi Song Nhi:
_Ba của đứa bé có phải là Thiên Quốc??
Nước mắt từ khóe mắt cô trực tuôn rơi. Cô nghĩ về giọt máu trong bụng mình bàn năng người mẹ trong cô trỗi dậy mạnh mẽ. Cô nhật định phải bảo vệ đứa bé. Song Nhi vội cầm lấy tay bà quản gia van nài:
_Xin bà đừng cho ai biết việc này!
Bà quản gia nhìn Song Nhi ngạc nhiên:
_Đây là tin vui mà sao cô lại không muốn ai biết!
_Tôi có nỗi không riêng xin không thể nói với bà được xin hãy hứa với tôi đừng cho ai biết và nhất là Thiên Quôc!
Bà quản gia nhìn cô vẻ thương cảm. Bà gật đầu mặc dù trong lòng không hề muốn như thế.
“....”
Thoắt cái mà đã hơn hai tháng ròng, Song Nhi ngày càng trở nên xanh xao mệt mỏi, dáng vẻ tiều tụy. Thai nghén khiến cô ăn ngủ không ngon. Ngồi bên chiếc bàn cô bắt đầu lấy cuốn sổ ra và bắt đầu viết cho bản thân mình những dòng nhật ký thay cho những lời cô không thể nói ra. Vài cơn gió mùa thu thổi lướt qua cửa sổ. Những giọt nước mắt nóng hổi của Song Nhi lại lăn dài trên đôi gò má nóng hổi rồi rơi xuống trang nhật ký. Đã hơn hai tháng mà Thiên Quốc vẫn chưa về. Không một cuộc điện thoại không một thư từ thông báo anh vẫn bình yên khiến Song Nhi ngày nào cũng thấp thỏm đợi chờ. Bà quản gia thấy cô cứ thế mãi nên chỉ còn biết an ủi:
_Cậu hai đi lâu về lắm, cô đừng trông mà thêm mệt!!
Những lúc như thế Song Nhi chỉ còn biết cười trừ rồi thôi nhưng thật ra chưa bao giờ cô ngừng lo lắng cho anh. Viết xong trang nhật ký cô gục đầu lên bàn ngủ thiếp đi lúc nào không hay...
Trong cơn mê cô cảm thấy dường như mình đang nằm trọn trong vòng tay to lớn của anh và điều đó khiến cô cảm thấy thật hạnh phúc. Khóe miệng cô nhoẽn ra thành nụ cười. Giật mình thức giấc thì mình đã nằm trên giường từ khi nào. Song Nhi lồm cồm ngồi dậy và đi xuống phòng khách. Không gian yên tĩnh đến lạnh người. Cô cất tiếng gọi yếu ớt:
_Bà Lan ơi!! (bà Lan là tên bà quản gia nhá ^^)
Một hồi lâu vẫn không có tiếng bà Lan trả lời. Song Nhi rảo bước một vòng quanh phòng khách xong xuống bếp vẫn không thấy bóng dáng bà Lan đâu. Cái không gian yên ắng này khiến Song Nhi cảm thấy sờ sợ. Cô càng cảm thấy bàng hoàng hơn khi thấy cửa phòng làm việc của Thiên Quốc hé mở. Song Nhi rón rén bước đến gần cánh cửa và đẩy nhè nhẹ. Điều khiến Song Nhi không khỏi ngạc nhiên là Thiên Quốc đang gục đầu trên bàn làm việc. Lòng cô bỗng trở nên rộn ràng. Cô bước đến gần chỗ anh. Hai tháng không gặp trông anh khác quá. Lúc ngủ trông anh thật hiền lành nhưng khi anh tỉnh dậy thì con quái vật trong người anh lại trỗi dậy mạnh mẽ. Tiếng bước chân của Song Nhi khiến Thiên Quốc thức giấc. Anh nhìn cô ánh mắt vẫn lạnh lùng như mọi khi:
_Có chuyện gì??
Song Nhi ấp úng:
_Không.. không có gì...!!
_Không có gì thì đừng làm phiền tôi!
Song Nhi nhìn Thiên Quốc ánh mắt đượm buồn. Cô quay đi và không nói thêm lời nào nữa. Không hiểu sao nước mắt cô lại rơi.
“......”
Màn đêm dần tan mặt trời bắt đầu mọc. Vài giọt sương còn đọng trên lá khẽ rơi xuống. Cả đêm qua Song Nhi không tài nào chợp mắt được cho tới mãi gần sáng cô mới dần chìm vào giấc ngủ sâu. Cho tới khi cô giật mình thức giấc thì trời cũng đã xế trưa. Cô lọ mọ bước xuống phòng khách. Thiên Quốc đang ngồi ăn sáng trong phòng bếp. Vẻ mặt điềm đạm. Thấy Song Nhi anh cất giọng:
_Lại ăn sáng đi!!
Bà quản gia vội dọn cho Song Nhi một phần thức ăn và đặt lên bàn, Song Nhi kéo ghế và ngồi xuống cạnh anh. Suốt buổi ăn cả hai kẻ không ai nói với nhau câu nào. Bầu không khí căng thẳng đến nghẹt thở. Ăn xong Thiên Quôc đứng lên lấy áo khoác rồi đi làm còn Song Nhi cũng ngừng ăn đôi mắt cô dõi theo anh cho tới khi bóng anh khuất sau cánh cổng cao. ...