watch sexy videos at nza-vids!
Đọc truyện teen, tiểu thuyết, truyện tình yêu, truyện teen full, đọc truyện cập nhật mới,
Wap giải trí - Đọc truyện

wap xem phim miễn phí
Thông báo mới
Lưu ý Cái quảng cáo các bạn thấy nó trôi trên màn hình mà các bạn thấy là quảng cáo của sever mình không tắt nó đi được, để ẩn nó bạn chick vào dấu X bên trên góc trái của ảnh nha
Lưu ý nếu bạn thấy Xtscript error: timeout Click vào đây để sửa lỗi
Lưu ý Các bạn ấn play rồi nhớ đợi video load khoảng 30s - 50s nhé, à nhớ Zoom cho vừa màn hình nhé..!
HoT vnchat.net wap kết bạn 4 phương Vào ngay
» » Truyen teen - Đợi gió giao mùa - p4
Tìm kiếm » Tệp tin (0)
↓↓

Truyen teen - Đợi gió giao mùa - p4


Đăng Admin
Lượt Xem : 4.5 sao trên 1024người dùng 2214
Chia sẻ: SMS Google Zing Facebook Twitter


Còn không biết phải làm gì trong hoàn cảnh này thì Hải Dương đã đi đến trước mặt Lucy, anh ta đưa tay lên vuốt mái tóc của cô bé, mỉm cười nhẹ nhàng.

-Sao không trả lời anh ? Mà không sao. Đi với anh nào. Anh có chuyện cần làm với em đó !

Nói xong, anh ta cầm cánh tay Lucy lôi cô bé lên xe, Lucy hoảng hốt giẩy dụa cố thoát ra, nhưng cánh tay Hải Dương vẫn cầm chặt Lucy một cách thô bạo và lôi cô bé đi xệch xệch. Lucy vùng mạnh ra sau hét lớn:

-Tôi không đi…Thả tôi ra…

Bất ngờ, một con dao nhỏ phóng đến cắm phập vào bảng quảng cáo ở trạm chờ xe bus, ngập đến chuôi, đường đi của nó khá chính xác, rạch một vệt trên vai Hải Dương, không xây xát gì, nhưng chiếc áo vét đen của anh ta bị rách toạc một đường thay cho một lời cảnh cáo…

Hải Dương tức giận quay về nơi xuất phát của con dao tìm kẻ vừa phóng nó. Kei và Thanh Phong bên cạnh con bọ đen đỏ cũng đang nhìn anh ta với đôi mắt bừng bừng sát khí. Không nói câu gì, Kei lạnh lùng đi lại lôi Lucy ra khỏi tay Hải Dương :

-Đừng có dại dột đụng vào con bé này. Nếu không anh sẽ phải hối hận đấy Hoàng Hải Dương.

Thấy Kei nhìn Hải Dương trừng trừng như muốn ăn tươi nuốt sống anh ta. Lucy hơi lo sợ, tim cô bé đập mạnh trong lồng ngực, thấy chủ mình bị đe dọa, mấy người thuộc hạ của Hải Dương đang ở trong xe cũng bước ra, trên tay cầm những thanh mã tấu trắng lóa. Bây giờ thì Lucy cảm thấy hoảng hốt thật sự, cô bé sợ sẽ phải chứng kiến lại cơn ác mộng đêm giáng sinh một lần nữa. Bàn tay cô run rẩy nắm chặt lấy tay Kei. Hải Dương thì nhìn cậu nhóc cười nhạt:

-Hừm ! Hai con chó săn nhà họ Hà ! Tụi mày thì làm được gì chứ. Đây không phải chuyện của tụi mày, muốn sống thì xéo sang một bên.

“Vút…”

Hai cây phi đao từ tay Thanh Phong bay thẳng vào người Hải Dương, nhưng anh ta đã lách người ra tránh được. Thanh Phong tiếp tục lao lên, hai bàn tay cậu xòe ra mấy con dao nhỏ xếp thành hình chiếc quạt, ánh mắt sắc lẻm nhìn trừng trừng vào đối thủ như con dã thú săn mồi. Hai con dao mà cậu phóng ra khi nãy đều nhắm vào cổ họng Hải Dương, cũng hên là ở khoảng cách xa nên anh ta mới tránh được, nhưng anh ta cũng hơi bất ngờ, Hải Dương không nghĩ rằng Thanh Phong lại dám ra tay dứt khoát với mình như vậy. Thấy hành động hung hăng của Thanh Phong và Kei. Lucy run rẩy đưa đôi mắt hốt hoảng nhìn hai người. Lucy sợ lắm. Đứng trước mặt cô bé bây giờ không còn là thiên thần, không còn là những người bạn hiền lành như mọi ngày nữa, mà họ giống sát thủ, giống những người như Hải Dương hơn…

-Mày hỏi tụi tao làm được gì hả ? Tao sẽ xé xác mày ra, cho dù mày có là ai đi nữa.

Thanh Phong gằn giọng lao lên trước mặt Kei và Lucy, hai tay cậu vụt chéo qua người, sẵn sàng tung ra những con dao sắc lẻm vào người Hải Dương. Và với khoảng cách của hai người lúc này, Hải Dương sẽ khó thoát, nhưng ở đằng sau anh ta, mấy gã thuộc hạ cũng lao lên vung mã tấu…

-Dừng lại đi !!!

Lucy gào lên, chạy vội lên phía trước đứng chắn giữa Hải Dương và Thanh Phong, cô ngước nhìn Hải Dương với ánh mắt giận dữ, lớn tiếng:

…-Dừng lại đi !!! Hải Dương !!! Tôi sẽ nói chuyện với anh.

-Hở ? Hải Dương mỉm cười, bất ngờ với quyết định của Lucy, anh ta đưa tay ra hiệu cho mấy tên thuộc hạ lùi lại.

-Tôi sẽ nói chuyện với anh ! Nếu như những gì chú Khánh nói là đúng, tôi cũng có việc phải làm với anh. Nhưng không phải là bây giờ. Hôm nay tôi phải thi học kì, đây lại là ngày thi đầu tiên của tôi, tôi không muốn bỏ dở nó, đối với tôi việc học bây giờ rất quan trọng, hãy chờ tôi một tuần, khi kết thúc kì thi này tôi sẽ đến gặp anh, lúc đó chúng ta sẽ giải quyết dứt khoát chuyện này.

-Hừm ! Anh thì lại muốn em đi với anh ngay bây giờ thôi ! Ông già đã nói anh đến đây đón em thì làm sao anh về tay không được. Nếu em không muốn hai thằng nhóc kia gặp rắc rối thì hãy đi với anh !

-Xin lỗi ! Anh không có quyền ra lệnh cho tôi. Hải Dương ! Nếu các người thật sự muốn gặp tôi thì hãy đợi tôi một tuần nữa. Còn nếu không...

-Nếu không ?

BRỐP !!!!

Cây nhị khúc côn từ cặp sách Lucy bay thẳng vào cây cột sắt bên cạnh, cây cột bị hỏm vào một lỗ và oằn sang một bên, Lucy nắm chặt cây nhị khúc trong tay thủ thế, liếc ánh mắt sắc lẻm và Hải Dương chờ nghe câu trả lời.

-Nếu không, tôi sẽ phải nói chuyện với anh theo cách mà anh vẫn thường làm…

-Chậc ! Em cũng dễ sợ quá nhỉ ?

-Một tuần nữa, hoặc là không bao giờ nữa...

Hải Dương nhìn cô bé mỉm cười bất ngờ, anh ta nhớ lại lần bắt cô bé tới chân cầu ngoài thị trấn, lúc đó cô nhóc cũng đã cho anh thấy cô là kẻ liều mạng như thế nào. Lucy là kẻ không thể dùng bạo lực để khuất phục được. Phải tìm cách khác...

-Đừng cứng đầu nữa Lucy ! Anh chỉ lo lắng cho em thôi. Nếu ở đây lâu, em sẽ gặp nguy hiểm. Em có thể chính là em gái anh. Mà anh và nhà họ Hoàng thì không ít kẻ thù đâu, cô bé. Trước khi làm rõ mọi chuyện, anh không muốn kẻ nào làm hại em. Vì vậy hãy đi cùng anh đi.

-Tôi không quan tâm các người có bao nhiêu kẻ thù. Tôi biết tự lo cho mình, một tuần nữa anh hãy đến gặp tôi.

-Em không định bỏ trốn đó chứ ? em không thể thoát khỏi anh đâu.

-Tôi không có lí do gì để bỏ trốn cả. Tôi còn việc phải làm với các người. Còn rất nhiều thứ phải đòi lại ấy chứ. Tôi nhất định sẽ gặp lại anh...

Hải Dương im lặng một lát nhìn Lucy, rồi mỉm cười lạnh lùng quay đi.

-Được rồi. Nếu em đã nói vậy thì anh cũng không làm khó em nữa. Một tuần thì cũng không phải là thời gian dài. Kết thúc kì thi đi, anh sẽ tới tìm em. Liếc qua Kei và Thanh Phong, anh ta cười nhạt.-Đến lúc đó nhớ ngoan ngoãn đi theo anh và đừng để kẻ nào xen vào chuyện của chúng ta nữa.

-Hừ…

-Hẹn gặp lại !

Chiếc xe hơi màu đen lạnh lùng lao đi. Lucy nhìn theo thở phào nhẹ nhỏm. Hên là Hải Dương cũng còn biết thỏa thuận với người khác.

Ngồi trong xe, Hải Dương mỉm cười mở bàn tay ra. Bên trong là một sợi tóc mảnh mượt như tơ. Chính động tác đưa tay lên vuốt tóc Lucy ban nãy anh ta đã lấy được nó. Hiển nhiên cô bé và hai người bạn kia không hề biết được điều này và đây cũng là lí do mà anh ta có thể dễ dàng bỏ qua cho Lucy. Cẩn thận bỏ sợi tóc đó vào một túi nhựa nhỏ màu trắng, Hải Dương ngồi ngã người ra sau ghế, ánh mắt lạnh lẽo cười thầm…

Chap 28: Dự định không thành…
-Nè !!!! Làm được bài không mọi người ? Sao mà ủ rủ thế ?

Nhật Dạ chạy đến trước mặt ba người bạn vui vẻ, nhìn cô bé là biết ngay bài thi khi nãy làm tốt thế nào rồi. Nhật Dạ không biết được chuyện xảy ra sáng nay nên cô nhóc vẫn líu tíu hết chuyện này đến chuyện khác. Còn Lucy thở dài vẫn nằm ườn trên bàn không buồn ngồi dậy. Mới sáng sớm đã có ác quỷ đến nắn gân làm sao mà vui cho nỗi chứ. Cũng may lúc đó Hải Dương không bắt Lucy đi, nếu không, không biết Kei và Thanh Phong đã làm gì họ rồi. Kei cúi xuống đưa tay xoa đầu Lucy mỉm cười động viên :

-Không sao đâu Lucy, đừng lo lắng gì cả, tớ sẽ không để ai đụng vào cậu đâu.

Cô bé nhìn Kei không nói gì. Đây mới chính là điều mà Lucy lo sợ nhất. Được người khác bảo vệ và khiến họ gặp nguy hiểm vì mình. Lucy không muốn như vậy đâu, cô cảm thấy mình chỉ đem lại tai họa cho mọi người thôi. Lucy không muốn ai phải gặp nguy hiểm vì cô nữa, cô hoàn toàn không muốn kéo Kei và Thanh Phong vào chuyện này. Đầu óc cô quay cuồng lên với bao nhiêu dằn vặt cào xé.

“Tớ chỉ là kẻ vô dụng. Chỉ biết đem lại tai họa cho mọi người thôi. Làm ơn đừng ở bên cạnh tớ nữa. Kei ! Phong, Nhật Dạ…”

Cô bé đứng dựa lưng vào tường đưa tay lên ôm đầu, đó là những gì mà cô bé muốn nói với những người bạn. Nhưng Lucy lại sợ phải cô đơn một mình, cô sợ khi phải nói lời chia tay với những người bạn, khó khăn lắm cô mới có bạn, cô đã phải chờ đợi cô độc trong suốt 5 năm qua để có những người như vậy ở bên cạnh, cô không muốn buôn g tay để họ rời xa mình, nhưng Lucy lại khiến họ gặp nguy hiểm, nếu họ ở bên cạnh cô họ sẽ gặp nguy hiểm. Như vậy là đủ rồi, dù có phải xuống địa ngục cô cũng không muốn ai bị mình liên lụy nữa, nhưng những người bạn của cô lại không nghĩ như vậy…

-Cậu sao vậy nhóc con ! Đau đầu hả, chắc tại tối qua thức khuya quá chứ gì ? Để tớ đưa cậu về nhà nhé ! Kei đi đến bên cạnh Lucy khoác vai cô bé thì thầm, một cảm giác yên bình bao lấy Lucy khi cô ở trong vòng tay của cậu, nhưng đâu đó còn vương chút bất an, Lucy ngước lên nhìn Kei tha thiết…

-Kei à ! Các cậu không nên…

-Đi thôi !!!

Không để Lucy nói hết câu, Kei vui vẻ lôi cô bé đi luôn. Lucy hơi ngần ngại, nhưng rồi khuôn mặt cô bé chợt thư giản. Cô bé mỉm cười tự trấn an “Không sao, Kei và Phong là con nuôi nhà họ Hà mà. Hải Dương sẽ không nhắm vào họ đâu. Cuối tuần này Lucy sẽ gặp anh ta, và cô bé sẽ kết thúc chuyện này với anh ta (dù không biết bằng cách nào )”. Ít ra thì bây giờ mọi người đang lo lắng cho Lucy, không thể để họ phải bận tâm về mình nữa.

Về cuộc gặp mặt bất ngờ sáng thứ hai, Lucy và hai cậu bạn không kể cho ai nghe nữa, kể cả chú Khánh. Chuyện này nói ra chỉ khiến mọi người thêm lo lắng mà thôi. Suốt cả tuần thi trôi qua, Hải Dương và thuộc hạ của anh ta cũng không đến gặp Lucy một lần nào nữa nên cô bé cũng yên tâm phần nào, vậy là Hải Dương đã giữ lời hứa…

8h30 tối…

-Lucy ! Cháu ngủ chưa ? Đang ôn lại mớ công thức cho môn thi cuối cùng ngày mai thì chú Khánh bước vào. Lucy quay ra mỉm cười :

-Cháu đang ôn bài. Có chuyện gì vậy chú ?

-Mấy hôm nay cháu làm bài thi thế nào rồi ?

-Rất tốt chú ạ, chỉ có môn Anh văn là hơi khó, những môn còn lại thì cháu làm bài rất tốt.

-Cháu giỏi lắm. Chú thấy rất hãnh diện vì cháu.

-Dạ…cũng bình thường thôi mà chú…Lucy đưa tay lên gãi đầu ngượng ngùng khi chú Khánh khen cô. Lúc mới vào cô còn đứng cuối lớp, khó khăn lắm mới đuổi kịp mọi người đó chứ…

Chú Khánh ngồi xuống bên giường nhìn Lucy trìu mến, chuyện xảy ra mấy hôm nay đã khiến chú ấy phải suy nghĩ nhiều, đôi mắt của chú trũng sâu và buồn thảm, râu mọc lởm chỏm trên mặt cũng không buồn cạo đi, cả ngày chú chỉ ở trong phòng làm việc bên chiếc laptop, nhiều hôm chú còn bỏ cả ăn tối để làm việc, cứ như chú ấy muốn lấy công việc để quên đi những thứ đang diễn ra bên ngoài vậy.

-Lucy ! Ngày mai chú có việc phải đi qua thị trấn bên cạnh khoảng hai ngày, dì Thanh và Bạch Dương phải vài tuần nữa mới trở về, để cháu ở nhà một mình chú thấy không yên tâm lắm. Hay cháu qua nhà bạn chú ở tạm nhé. Chỉ hai ngày thôi rồi chú sẽ trở về.

Lucy đưa tay lên gạt vạt tóc qua vai nhẹ nhàng.

-Không cần đâu chú ! Cháu lớn rồi, cháu biết tự lo cho mình mà, với lại chỉ ở nhà hai ngày thì không có vấn đề gì đâu. Chú cứ an tâm đi làm việc của mình đi.

-Như vậy sẽ ổn chứ ? cháu là con gái, lại ở nhà một mình…Dù sao chú cũng thấy không an tâm lắm, tốt nhất là cháu nên đi tới nhà bạn của chú ở đi, như vậy sẽ an toàn hơn....
Để xem phim bạn nhớ ckick vào ô mũi tên đầu tiên ở trong khung phim đợn 15 đến 30 giây trên chữ Để .đối với phim không có khung phim bạn chỉ cần ấn vào chữ xem online là được.Sử dụng chức năng thu phóng hoặc xoay ngang màn hình của điện thoại để xem đầy đủ khung phim nha
Cùng chuyên mục
Tags:
Liên Hệ: ad.saovn@gmail.com

Giao diện cho PC
 Load: 0.000081s.
sitemap.html
sitemap.xml
urllist.txt ror.xml
[XÓA QU?NG CÁO]