Kei vẫn đứng đó, lạnh lùng vung tay vẩy mạnh thanh kiếm dài đẫm máu đang tan trong nước mưa nhìn những kẻ đang nằm la liệt xung quanh. Máu của họ hòa vào dòng nước lạnh làm đỏ ngầu cả một đoạn đường. Lucy lặng người, cô bé run rẩy và cảm thấy có cái gì đó đè nặng trên ngực khiến mình khó thở...
Kí ức ngày xưa hiện về trong cô, nước mưa lạnh buốt, chiếc sơ mi nhuộm máu nhòa đi trong mưa. Nhìn Kei bây giờ giống y như bác cô trước kia. Nhưng…Lucy loạng choạng làm rơi cây nhị khúc côn xuống đường. Nghe tiếng động của cây sắt rơi xuống, Kei quay ngoắt lại, ánh mắt sắc lẻm khiến Lucy giật mình, bây giờ cậu mới nhận ra Lucy đang ở trước mặt cậu, cô bé đang run rẩy, ánh mắt đen thẳm của cậu nhìn cô chợt thấy bối rối. Kei không muốn để Lucy thấy cảnh này, không muốn cô bé thấy cậu cả người nhuốm máu như ác quỷ thế này…
-Lucy, Kei ! Không sao chứ ?
Thanh Phong từ sau chạy lại, thấy Lucy như người mất hồn, cậu còn tưởng cô bé bị thương ở đâu. Nhưng bất ngờ từ một góc con hẻm, có một tên lao ra cầm gậy sắt nhằm vào đầu Lucy phang mạnh…
-Lucy !!! Coi chừng !!!
Kei và Thanh Phong cùng hét lên. Như một phản xạ cô bé vội lao người ra phía trước nhưng vẫn không tránh kịp cây gậy sắt đang giáng xuống, có điều nó chỉ đập mạnh vào vai và lưng Lucy một cú trời giáng, cô bé ngã xuống đường. Hiển nhiên gã này cũng gục xuống với một vết chém dài từ vai xuống bụng của Kei. Trước khi ngất đi, Lucy còn nghe tiếng Kei quát lớn với Thanh Phong đầy giận dữ:
-Phong !!! Cậu điên hay sao mà để con bé quay lại đây…
Lucy ngất lịm trong vòng tay của Kei, trời vẫn mưa mãi không dứt, đột nhiên một chiếc xe hơi trắng từ cổng trường chạy ra, cửa kính xe hạ xuống, Nhật Dạ ló đầu ra hét lớn:
-Lên xe mau. Kei, Phong !!! Cảnh sát sắp đến rồi.
Thanh Phong vội chạy lại mở cửa xe để Kei bế Lucy lên, chiếc xe lăn bánh, bỏ lại đằng sau một bãi chiến trường đẫm máu…
Chap 30 Chạy trốn
Cú đập từ cây gậy sắt của tên sát thủ quả thật rất mạnh. Phải mất một khoảng thời gian khá dài thì Lucy mới tỉnh dậy, đó là khi những tiếng chuông nhà thờ buổi sáng vang lên. Cô bé từ từ mở mắt ra và lờ mờ nhận thấy những hình vẽ lộng lẫy của thiên chúa trên trần nhà. Cô cựa người ngồi dậy, vết thương ở vai và lưng đau nhói khiến cô nhăn mặt đưa tay chống xuống giường, bây giờ Lucy mới để ý đến căn phòng mình đang ở, lạ hoắc y như phòng con trai, còn cô thì đang mặc trên người bộ đồ thể dục rộng thùng thình và nằm trên giường có chăn nệm trắng tinh ấm áp, còn đang ngẩn ngơ thì có một giọng nói vang lên bên cửa sổ :
-Vẫn còn sớm mà Lucy ! Cậu ngủ thêm một chút nữa đi !
Lucy giật mình ngước lên, Thanh Phong đang ngồi bên cửa sổ ngay trước mặt cô, những ngọn gió lùa qua mái tóc vàng của cậu tung bay, một vài dãi nắng sớm đậu trên vai làm cho khuôn mặt cậu trở nên rạng rỡ, Lucy vội tung chăn ra chạy xuống.
-Đây là đâu vậy Phong ? Sao tớ lại ở đây ?
-Đây là kí túc xá của nhà thờ, ở đây rất an toàn. Bọn người đó không thể tìm ra cậu đâu. Cậu thấy trong người thế nào rồi, Lucy ? Thanh Phong bước xuống đi lại gần cô bé mỉm cười dịu dàng.
Nghe Thanh Phong nói, Lucy giật mình nhớ lại chuyện xảy ra hôm qua, một hình ảnh vụt lên trong đầu cô, cô bé ngước đôi mắt hoảng hốt nhìn cậu run rẩy :
-Kei…Cậu ấy đâu rồi Phong ? Kei đâu rồi ?
Reng…Reng…Reng…!!!!!!!!!
Chiếc đồng hồ báo thức trên bàn réo lên inh ỏi, đột nhiên nó bị một cái chân thô bạo ló ra đá “bốp” một phát dã man, đáp thẳng vào tường rồi im luôn. Kei tung mạnh cái chăn lồm cồm ngồi dậy, vươn vai ngáp dài.
-Ồn ào quá đấy nhóc con !!! Buồn ngủ chết đi được…
Kei….
Đôi mắt trong veo ngơ ngác của Lucy nhìn Kei, nhòa nước, cô bé lao lại ôm chầm lấy cậu nức nở :
-KEI !!!....
Cậu nhóc trợn mắt bất ngờ, cơn buồn ngủ của cậu cũng dứt hẳn luôn. Sau một lúc im lặng, cậu đưa tay lên ôm lấy cô bé đang run rẩy vào lòng. Lucy vẫn ôm chặt Kei, nước mắt, nước mũi cô bé chảy ra giàn dụa làm ướt hết cả chiếc áo của cậu, cô bé cứ thế, ôm chặt Kei và khóc nức nở.
Quả thật không còn biết phải diễn tả cảm giác mà Lucy đã trải qua như thế nào vào trưa hôm qua. Chỉ có thể nói bằng hai từ “khủng khiếp”. Cô bé đã gần như sắp chết khi thấy Kei một mình ở ngoài con hẻm nhỏ, rồi cả lúc thấy cậu người đẫm máu trong màn mưa lạnh buốt. Lucy đúng là gần như chết đi sống lại rồi. Chỉ vì cô mà Kei và Phong mới gặp nguy hiểm. Nếu Kei mà có mệnh hệ gì chắc Lucy sẽ không bao giờ tha thứ được cho bản thân mình. Bây giờ thì cậu ấy đang ở đây, trước mặt cô và vẫn bình an vô sự. Lucy không thể kìm được nước mắt nữa …
-Nè ! Cậu khóc ướt hết áo tớ rồi Lucy. Nín đi nào !
Nghe Kei nói, Lucy càng khóc to hơn. Có lẽ vì mừng mà cũng có thể vì sợ nữa. Kei nhăn mặt, cậu không chịu được nữa, Lucy đang ôm chặt lấy cánh tay bị thương của cậu làm cho cậu đau nhói, lấy tay vỗ vỗ nhẹ lên lưng Lucy, cậu ghé sát vào tai cô bé thì thầm:
-Buông tớ ra Lucy ! Cậu định ôm tớ như vậy cho đến khi nào đây. Đây là nhà thờ đó, nếu cậu muốn, chúng ta nên tới một chỗ khác yên tĩnh hơn, thích hợp hơn, lúc đó tớ sẽ để cậu ôm tớ thoải mái…
Lucy giật mình ngước lên, khuôn mặt cô bé đỏ ửng như trái cà chua. Vì mừng quá mà Lucy không biết rằng cô bé đã lao đến đè ngửa Kei ra và ôm chặt lấy cậu từ nãy đến giờ. Bây giờ bình tĩnh lại Lucy mới thấy xấu hổ ơi là xấu hổ, cô bé ngồi bật dậy lùi ra xa, lắp bắp:
-Xin lỗi… xin lỗi, tớ…không cố ý…
Kei mỉm cười thích thú nhìn khuôn mặt đỏ ửng của cô bé, còn Thanh Phong đang liếc cậu trừng trừng như muốn ăn tươi nuốt sống Kei ngay lập tức vậy. Cái tội dám quyến rũ cô gái của thiên thần có phải là nhẹ đâu. Nhìn bên cạnh Kei có hai cái chăn trắng tinh trải trên tấm nệm dưới sàn, Lucy mỉm cười một cách vô thức, cô bé quay lại nhìn Thanh Phong rồi nhìn Kei, sao khuôn mặt hai người vẫn bình thản thế này…
-Sao thế nhóc con ? Có vấn đề gì à ? Kei hỏi Lucy tò mò.
-Đừng nói với tớ là…Tối qua… hai cậu ngủ ở đây đấy nhé !
Thanh Phong đưa tay gãi gãi đầu, còn Kei vươn vai ngáp dài….
-À…Biết làm sao được ! Kí túc xá hết chỗ rồi mà bên ngoài ban đêm mưa rét buốt, làm sao bọn tớ nỡ vất cậu nằm ngoài sân được.
Lucy thất thần, cô bé nhăn mặt tức tối, cái gã đáng ghét này, cậu ấy nghĩ Lucy là chó con hay mèo con mà dám bảo là vất ngoài sân chứ ? Đang định nói gì thì Lucy chợt sững người lại khi thấy nửa vai và cánh tay Kei quấn băng trắng xóa, quay lại nhìn Thanh Phong, dưới cánh tay cậu cũng có một dải băng trắng, mặt Lucy tối sầm lại.
-Kei, Phong…Hai cậu bị thương có nặng lắm không ?
-Chỉ là vết xước nhẹ thôi. Bọn tớ không sao ! Thanh Phong đi lại đưa tay lên xoa đầu Lucy mỉm cười.
-Hừm ! Lũ khốn đó làm gì có cửa giết bọn tớ…
Kei đưa tay lên gạt vạt tóc dài rủ trên mặt, ánh mắt cậu bổng trở nên sắc lẻm. Lucy rùng mình, cô bé hơi lạnh người khi nhớ lại cảnh tượng hôm qua. Kei đã chém gục hết đám sát thủ đó một cách tàn nhẫn và nhanh chóng. Đó là điều mà một cậu học sinh bình thường không tài nào làm được. Thậm chí ngay cả anh Bạch Dương-đệ tử ruột của bác Hoàng Long cũng không có được khả năng đó, anh ấy cũng không có đủ can đảm để xuống tay với người khác một cách dã man như vậy…
Kei thực sự là người như thế nào ? Ở cậu ấy có bí mật gì mà Lucy chưa biết được. Thấy cô bé ngồi ngây người nhìn cậu mà mặt tái mét. Kei đứng dậy lạnh lùng đi ra ngoài.
-Lucy ! Theo tớ nào. Tớ đưa cậu xuống nhà ăn. Tối qua không ăn gì chắc cậu đói lắm rồi !
-Ờ….
Đúng là Lucy đói lắm rồi, cô bé ngồi một lát mà đã giải quyết gọn hai tô cháo to đùng. Sau khi ăn sáng xong, Lucy lại được giao cho một vị sơ tên Macta để cô ấy chăm sóc vết thương cho cô. Cây gậy sắt của gã sát thủ giáng xuống đã để lại một vết tím đen trên vai Lucy, miếng cao được dán vào cũng làm cô bé đau nhói. Bước ra khỏi phòng y tế của nhà thờ, cô bé đã thấy Thanh Phong chờ sẵn bên ngoài, cậu đi lại gần Lucy mỉm cười, đưa tay đặt lên vai cô bé lo lắng :
-Có đau lắm không Lucy ?
-Tớ không sao ! Kei đâu rồi, vết thương của các cậu có nặng lắm không ? Đã thay băng chưa?
-Bọn tớ không sao đâu. Kei ra ngoài có chút việc rồi. Tạm thời Lucy hãy ở lại đây nhé. Đừng ra ngoài lúc này nguy hiểm lắm, bọn người đó đang lùng sục cậu khắp nơi đó.
-Nếu ở lại đây tớ có thể đem lại nguy hiểm cho mọi người đó, những kẻ đuổi giết tớ có phải là người của Hải Dương không, Phong ?
-Ừk, chính là bọn chúng…Nhưng có một số chuyện tớ vẫn không hiểu…
-Chuyện gì ? Lucy nghiêng đầu nhìn Thanh Phong, cậu nhóc kéo tay cô đi ra.
-Ra ngoài vườn hoa đi, ra đó rồi nói chuyện.
Vườn hoa hồng ngan ngát hương, sau một trận mưa to thì mọi thứ đều trở nên tươi mới. Lucy khoan khoái vươn vai căng lồng ngực hít đầy một bầu không khí thơm ngát đó, nơi này vẫn không có gì thay đổi so với lần đầu Lucy tới đây. Và nhờ có bàn tay khéo léo của Hải mà mọi thứ càng trở nên đẹp hơn nữa. Đang ngắm nghía một bụi hoa hồng trắng, đột nhiên có một con ong bầu to đùng ở đâu lao tới trước mặt Lucy, với phản xạ cực nhanh của mình, cô bé đưa tay phạt ngang con vật xuống đất, nhưng con vật này không chết mà “vù vù” đôi cánh lao vào Lucy trả thù. Cô nhóc giật mình…
Phập…!!!!!
Một con dao nhỏ bay tới gim thẳng con ong vào thân cây bên cạnh, con dao này còn làm Lucy phải sợ hơn con ong bầu nữa, nó được phóng qua sát vào người Lucy và chỉ cách cô bé có một khoảng trống nhỏ…
-Thanh….Phong !!!!
-Hì…Suýt nữa là con ong giúp Lucy mập lên một chút rồi !
-À..haha…cám ơn cậu…hahaha….cô bé cười gượng gạo, mặt trắng bệch. “Suýt nữa thì cả tớ cũng bị gim rồi đó Thanh Phong !”
Thanh Phong mỉm cười đi lại rút con dao trên thân cây ra rồi dùng một tờ khăn giấy lau chùi nó một cách cẩn thận. Sau một phút im lặng suy nghĩ, Lucy ngước lên nhìn Thanh Phong dò hỏi:
-Phong !
-Chuyện gì ?
-Thực ra các cậu là ai vậy ?
-Là ai hả ? Thanh Phong mỉm cười ngước lên làm ra vẻ nghĩ nghợi.-À...Xem nào...là con chiên ngoan đạo. Hot boy trường BL, bạn thân của Lucy đáng yêu !
-Ý tớ không phải hỏi như vậy…À…Tớ không nghĩ những học sinh bình thường lại có được khả năng thực chiến chuyên nghiệp như cậu và Kei đâu…. Không phải là Karate, không phải Judo hay gì cả, tớ cũng là người học võ, nhưng các cậu không giống tớ... ai đã dạy võ cho các cậu vậy ?
Đột nhiên Thanh Phong nhìn Lucy cau mày, cái nhìn của cậu khiến cho cô bé chột dạ, đây là lần đầu tiên thiên thần nhìn cô với một ánh mắt như vậy, Lucy thấy hơi lo lắng…...