watch sexy videos at nza-vids!
Đọc truyện teen, tiểu thuyết, truyện tình yêu, truyện teen full, đọc truyện cập nhật mới,
Wap giải trí - Đọc truyện

wap xem phim miễn phí
Thông báo mới
Lưu ý Cái quảng cáo các bạn thấy nó trôi trên màn hình mà các bạn thấy là quảng cáo của sever mình không tắt nó đi được, để ẩn nó bạn chick vào dấu X bên trên góc trái của ảnh nha
Lưu ý nếu bạn thấy Xtscript error: timeout Click vào đây để sửa lỗi
Lưu ý Các bạn ấn play rồi nhớ đợi video load khoảng 30s - 50s nhé, à nhớ Zoom cho vừa màn hình nhé..!
HoT vnchat.net wap kết bạn 4 phương Vào ngay
» » Cô dâu 30 ngày - phần 3
Tìm kiếm » Tệp tin (0)
↓↓

Cô dâu 30 ngày - phần 3


Đăng Admin
Lượt Xem : 4.5 sao trên 1024người dùng 1186
Chia sẻ: SMS Google Zing Facebook Twitter

Tuyết Ni đang đứng cạnh chiếc ô tô của ba nó, đứng kế bên nó là ông bà Lâm, gương mặt hai người có vẻ mệt mỏi sau những chuyện vừa rồi, nó cảm thấy bản thân thật đáng trách, nó không muốn kết hôn với người con trai không yêu nó:
- Con… con xin lỗi hai bác nhiều lắm… - Nói rồi nó cúi đầu xuống tạ lỗi – Con đã làm hai bác và ba mẹ buồn lòng…
- Không sao đâu mà! Bác hiểu hết mà… - Bà Lâm mỉm cười nhìn nó, bà thật sự không hề trách nó, bà cũng hiểu cảm giác của nó thế nào, dù gì hai đứa nó có yêu thương nhau gì đâu, cần chi phải ép buộc như vậy ? – Qua đó rồi, con nhớ giữ gìn sức khỏe…
Nhìn thái độ của Tuyết Ni hiện giờ, ông Lâm phần nào cũng cảm thông, ông khẽ mỉm cười gật đầu chào tạm biệt:
- Không sao đâu con! Bác sẽ không trách con và Việt Anh nữa đâu…
Rồi chợt Tuyết Ni ôm chầm lấy hai ông bà: “ Con sẽ không bao giờ quên hai bác…”
Xong rồi nó lên xe, nó thở phào một cái như trút được gánh nặng trong lòng, chiếc xe từ từ lăng bánh rồi xa dần…
- Con sẽ không bao giờ quên nơi này và cả anh ấy… - Tuyết Ni nói với ông Dương, nhưng ánh mắt vẫn nhìn xa xăm.
- Ba xin lỗi… - Ông Dương – Ba không nghĩ rằng mọi thứ lại xảy ra như vậy…
- Không đâu ba! Ba đừng nói vậy mà… Chỉ tại con… tại con đã yêu người ấy… - Nói rồi nó bật khóc, từng dòng lệ cứ rơi xuống ướt đẫm đôi má trắng hồng của nó. Trái tim nó giờ cảm thấy vô cùng đau nhói, cảm thấy vô cùng tiếc nuối, nó không biết phải bao lâu mới quên được Việt Anh, dù lòng tự nhủ “ Mọi thứ sẽ qua nhanh thôi... Rồi tất cả sẽ chỉ còn lại là những ký ức bị lãng quên…”. Nó sẽ tìm cho nó một người yêu nó thật sự, nó tin rằng nó sẽ tìm được.
Chiếc xe tiến thằng về ngôi biệt thự của nhà họ Dương. Giờ đây Tuyết Ni chỉ việc về nhà nghỉ ngơi, chờ bà Dương trở lại Việt Nam thì cả ba người sẽ cùng trở về Thượng Hải.Có lẽ vì lo lắng cho sức khỏe cũng như tinh thần của Tuyết Ni, thay vì ở lại Thượng Hải chờ chồng và con gái cùng trở về, bà Dương lại muốn một lần nữa quay lại Việt Nam đón hai người về.
Tuyết Ni đang ở trong phòng…
Nó đang ngồi trên giường với chiếc gối được kê sau lưng, trên tay cầm một quyển sách, mắt luôn chăm chú không rời quyển sách, chợt có ai đó gõ cửa khiến nó giật mình:
- Ai đó ? – Trong lòng nó tự dưng nghĩ đến là Việt Anh, nhưng lại vội phủ nhận “ không thể nào…” Chắc có lẽ cái tên Việt Anh luôn hiện diện trong tâm trí của nó, nên việc nghĩ đến Việt Anh là chuyện đương nhiên. “ Có lẽ là…” – Là ba hả…?
Nó vội đặt quyển sách xuống, định ngồi dậy thì cánh cửa chợt mở ra.
Nó chợt bất ngờ to mắt, trong lòng luôn hoài nghi những gì đang diễn ra trước mắt, người đứng trước mặt nó là Việt Anh, nó cố chớp chớp mắt mong rằng nó không bị hoa mắt.
Gương mặt Việt Anh có vẻ lạnh lùng, nhưng thật ra trong lòng lại cảm thấy vẻ mặt Tuyết Ni hiện giờ rất buồn cười, không nghĩ cô ta mới có mấy ngày không gặp mình mà không còn nhận ra mình là ai nữa.
- Cô làm sao vậy ? – Việt Anh lên tiếng, rồi vội đóng cửa phòng lại cẩn thận.
- Là anh thật sao ? – Tuyết Ni tròn mắt, trong lòng đã định hình được những gì đang xảy ra trước mắt, thật sự không phải là ảo giác, nó bỗng cảm thấy trong lòng ngập tràn một niềm hạnh phúc mà bấy lâu nay nó luôn tìm kiếm.
- Chứ cô nghĩ tôi là gì mà còn hỏi câu hỏi kiểu như vậy ? – Việt Anh đi đến ký nhẹ lên đầu nó. Rồi Việt Anh vội quay mặt sang nơi khác khẽ mỉm cười, để tránh Tuyết Ni nhìn thấy. Nhưng Việt Anh vội đổi giọng,. – Nhưng mà... Nhìn cô hiện giờ có vẻ không khỏe cho lắm. Tôi không phiền cô nghỉ ngơi… - Có vẻ hàm ý như mong Tuyết Ni sẽ nói một câu gì đó níu kéo hắn ở lại, không hiểu sao Việt Anh lại thích như vậy, rồi Việt Anh chợt quay lưng đi như hễ chuẩn bị bước đến mở cửa phòng để ra về.
Tuyết Ni sực nhớ ra gì đó, chợt đưa tay ra như để chạm đến Việt Anh, nhưng nó vội nắm tay và thu tay lại…
- À này! – Tiếng gọi của Tuyết Ni khiến Việt Anh có vẻ đắc ý, nhưng mặt lại tỏ vẻ không quan tâm – Cho tôi mượn… điện thoại… được… chứ? – Tuyết Ni cố gắng thốt ra câu nói. Có lẽ cái đề nghị của nó hơi kỳ quái, tự dưng lại mượn điện thoại của một thằng con trai mà đối với nó chẳng thân là mấy, phải gọi là “quan gia” thì đúng hơn.
- Gì ? Sao lại mượn điện thoại của tôi làm gì ? – Việt Anh to mắt quay sang nhìn nó, thật ra cô ta đang định dở trò gì vậy ?
- À! Không có gì đâu …. – Nó khẽ cười trừ với Việt Anh khi nhìn thấy nét mặt hiện giờ của Việt Anh, có lẽ anh ta đang hoài nghi nó đang thực hiện một “mưu đồ” không chính đáng nào chăng ? – Anh đừng nhìn tôi với ánh mắt đáng sợ như vậy chứ? Tôi chỉ muốn biết số điện thoại của Kỳ Vy thôi mà, tôi muốn gặp cô ấy lần cuối trước khi trở về Thượng Hải.
- Chỉ vậy thôi hả ? – Việt Anh có lẽ đôi chút bất ngờ trước câu nói của Tuyết Ni, nhưng dễ hiểu thôi, trước kia hai cô gái có đôi chút hiểu lầm với nhau, gặp nhau “ giải quyết” luôn cũng không có gì ngạc nhiên, nhưng hẳn là kiểu nói chuyện đàng hoàng chứ không phải kiểu “ giải quyết” như người ta thường hiểu lầm.Rồi Việt Anh lấy điện thoại trong túi ra, rồi ném sang Tuyết Ni.
Tuyết Ni vội bắt lấy cái điện thoại:
- À này! – lời nói mở đầu của Việt Anh khiến Tuyết Ni vội ngẩng đầu lên nghe - Làm ơn đừng có nói “ lần cuối” được không ? Nghe ghê quá ! Cứ như là không bao giờ được gặp lại vậy…
Đáp lại, Tuyết Ni khẽ gật gật mỉm cười.
Nụ cười ấy khiến trái tim Việt Anh như loạn nhịp. Phải chăng anh đã thật sự phải lòng cô nàng tiểu thư lanh chanh này rồi chăng? Nhưng điều này thật sự là không thể nào, rõ ràng Kỳ Vy mới thật sự là bạn gái của anh cơ mà? Dường như hình bóng của Kỳ Vy đang mờ dần trong tâm trí của Việt Anh, điều này khiến anh đang rất bối rối, thật sự bản thân mình đang nghĩ gì ? Hay rằng vào hôm đó, hôm Tuyết Ni xảy ra chuyện và khi đột nhiên có một tên con trai xuất hiện đỡ giúp Kỳ Vy cái tát tay của ông Lâm – ba của anh, thì mọi thứ đã thay đồi
Khi lưu lại trong điện thoại số điện thoại của Kỳ Vy, Tuyết Ni vội đưa lại cho Việt Anh, anh vội cầm lấy rồi đi ra cửa và không quên nhắc nhỡ cô tiểu thư họ Dương:
- Ráng mà nghỉ ngơi cho tốt, tôi có mua trái cây cho cô đấy, tôi để ở ngoài… - Nói đến đó, nét mặt Việt Anh có chút bối rối, nhưng rồi anh vội hít một hơi thật sâu rồi vội bước đi.
Rõ ràng rằng trái tim Việt Anh đã thật sự thay đổi, rồi chăng mọi chuyện sẽ xảy ra như thế nào nữa đây ? Thật sự Việt Anh cũng chẳng dám nghĩ tiếp nữa.


Kỳ Vy đang giúp mẹ rửa rau ở dưới bếp, còn An Phong thì lúc nào cũng theo sát nàng ta không rời, điều này khiến Kỳ Vy có chút không thoải mái, đôi chân mày của nó đôi khi cứ châu lại quay sang nhìn chàng ta như muốn nói “ Đâu cần phải canh giữ mình như tù nhân như vậy chứ?”, còn chàng ta chăng mấy đê ý nét mặt của Kỳ Vy cho lắm, An Phong hình như đang dõi mắt nhìn đâu đó trong căn nhà, chỉ đôi lúc mới quay sang nhìn Kỳ Vy.
Chợt chiếc điện thoại di động của nó để ở phòng khách đổ chuông:
- Con có điện thoại kìa! – Tiếng gọi của bà Hạ,
Ban đầu nó chẳng hề có ý định sẽ bắt máy nhưng vì mẹ đã nhắc thì nó đành phải đi đến bắt máy:
-Kỳ Vy phải không ? – Tiếng nói nhẹ nhàng của một cô gái
-Phài… - Nó khẽ đáp, trong lòng đang tự hỏi không biết cô gái này là ai, nó luôn cảm giác rằng cô gái này rất quen.
-Tôi là Tuyết Ni đây…. – khi tiếng nói của cô gái vừa dứt, Kỳ Vy có chút bất ngờ, đúng thật như thế thì ra là Tuyết Ni, người mà nó thoáng nghĩ đến. Nó tự hỏi không biết cô ta gọi điện cho nó có chuyện gì, nhưng chắc cũng không có gì nghiêm trọng – Kỳ Vy khỏe chứ hả ? Mình có làm phiền cậu không ? – Tuyết Ni đã bắt đầu đổi cách xưng hô với Kỳ Vy, một phần cả hai cũng bằng tuổi nhau, một phần sẽ tạo cảm giác gần gũi, thân thiện hơn với Kỳ Vy, thực chất Tuyết Ni rất muốn kết bạn với Kỳ Vy, nhưng vì Việt Anh lại là bạn trai của Kỳ Vy, nên nó lại sợ Kỳ Vy sẽ không thích.
-À! Vâng – Nó ấp úm, nhất thời không biết phải nói gì với Tuyết Ni, Kỳ Vy lại bất ngờ cách xưng hô của Tuyết Ni, suy cho cùng nó có chút thích cách gọi như thế - Mình khỏe. Tuyết Ni cũng vậy chứ ?
-Ừ! Mình sắp về Thượng Hải rồi! Nhưng ở đây buồn quá, Kỳ Vy qua nhà mình chơi nhé ? – Tuyết Ni vội vào chủ đề cần nói
-Nhà của Ni ? – Kỳ Vy to mắt, cô ấy mời mình đến nhà cô ấy ư?
-À, cậu đừng hiểu lầm mình chuyện gì nhé, chuyện qua rồi mình không còn bận tâm nữa đâu! Mình chỉ muốn Vy đến nhà mình tâm sự với mình thôi. –
Kỳ Vy đồng ý lời mời của Tuyết Ni, nó quyết định đến nhà Tuyết Ni sau khi giúp mẹ làm xong những công việc lặt vặt.
Kỳ đang trong phòng, nó đang chuẩn bị quần áo thay để đến nhà Tuyết Ni, phía sau nó là An Phong, chàng đang ngồi trên giưởng của nó, ánh mắt luôn dõi theo nhất cử nhất động của nó.
-Nàng… định đi đâu sao? –
-À! Tuyết Ni gọi em đến nhà cô ấy chơi – Nó vừa nói vừa tìm quần áo trong tủ. Nó như hiểu ra ý của An Phong, chắc hẳn chàng ấy sẽ lại đi theo nó như kiểu “ta muốn bảo vệ nàng…” – Nhưng anh không cần phải đi cùng em đâu, anh đừng lo lắng cho em nhiều như vậy.
Nghe câu nói mà Kỳ Vy thốt ra, An Phong khẽ nhíu mày
-Ta chỉ muốn bảo vệ nàng – chưa để An Phong nói hết câu, Kỳ Vy vội chen vào
-Lại như thế nữa rồi, em cảm thấy vô cùng không thoải mái khi lúc nào cũng có người bên cạnh mình như vậy, anh đừng có xem em là trẻ con có được không ?
An Phong chỉ im lặng, không biết chàng có nên nói hết mọi chuyện cho Kỳ Vỳ về Vô Thần ?
-Vì an nguy của ta và nàng, và cả Thiên Giới, ta không thể giấu nàng thêm nữa… - Nghe An Phong nói đến đó, Kỳ Vy chợt tròn mắt sang nhìn chàng “ điều gì mà lại liên quan đến Thiên Giới ?” – Có một thế kẻ xấu đang tìm cách *** hại ta và nàng
- Thế lực xấu ? Ý anh là sao? – Kỳ Vy tự hỏi, là Thần thì làm gì có bất cứ thứ gì có thế đe dọa được chứ? Đối với An Phong chẳng có gì nghiêm trọng, trừ khi tên đó không phải là con người.
- Là tên nam nhân mà nàng gặp vào buổi tiệc hôm đó
- Sao ? anh đùa sao ? Không phải anh nói với em hắn là bạn của anh sao ? – Kỳ Vy cười khẩy nhìn An Phong, trong mắt lóe lên tia thất vọng, sao anh ta có thể nói dối nó như thế
-Nàng không hiểu đâu, ta chỉ là không muốn nàng hoảng sợ và lo lắng khi biết thân thế của hắn, nhưng đến nước này, ta không còn cách nào phải nói với nàng. Hắn là Vô Thần, là kẻ đã bị Thiên Đế trục xuất khỏi Thiên Giới cách đây hơn một ngàn năm
-Nhưng tại sao lại như thế?
-Hắn là một kẻ tham lam, không từ mọi thủ đoạn để chiếm Băng Châu, viên ngọc của Thiên Giới.
-Sao? – Nghe An Phong nói đến đó, Kỳ Vỳ như không thể nào tin được nữa, nhìn tên nam nhân đó đâu đến nỗi xấu xa như vậy, Đúng thật rằng không nên đánh giá con người bằng cái nhìn được, nó không thể ngờ trên Thiên Giới cũng có một vị thần xấu xa như vậy. Nhưng rồi Kỳ Vy vội đi vào nhà vệ sinh với bộ đồ trên tay, An Phong định đứng dậy đi theo thì… - NÈ! anh ngồi im đó… - Nó to mắt quát, anh ta thật bất lịch sự
-À! Ta….ta…. – Nghe Kỳ Vy nói, chàng mới giật mình “ Ôi trời, mình định làm gì vậy chứ….” nghĩ đến đó, hai má của An Phong đã đỏ lên, An Phong khẽ quay mặt sang chổ khác.
Kỳ Vy khẽ mỉm cười khi nhìn bộ dạng hiện giờ của An Phong, trong chàng ta đáng yêu thật.

Chương 23

Kỳ Vy bước đi trên phố, nó đã thuyết ph
<<1...456
Để xem phim bạn nhớ ckick vào ô mũi tên đầu tiên ở trong khung phim đợn 15 đến 30 giây trên chữ Để .đối với phim không có khung phim bạn chỉ cần ấn vào chữ xem online là được.Sử dụng chức năng thu phóng hoặc xoay ngang màn hình của điện thoại để xem đầy đủ khung phim nha
Cùng chuyên mục
Tags:
Liên Hệ: ad.saovn@gmail.com

Giao diện cho PC
 Load: 0.000184s.
sitemap.html
sitemap.xml
urllist.txt ror.xml
[XÓA QU?NG CÁO]