watch sexy videos at nza-vids!
Đọc truyện teen, tiểu thuyết, truyện tình yêu, truyện teen full, đọc truyện cập nhật mới,
Wap giải trí - Đọc truyện

wap xem phim miễn phí
Thông báo mới
Lưu ý Cái quảng cáo các bạn thấy nó trôi trên màn hình mà các bạn thấy là quảng cáo của sever mình không tắt nó đi được, để ẩn nó bạn chick vào dấu X bên trên góc trái của ảnh nha
Lưu ý nếu bạn thấy Xtscript error: timeout Click vào đây để sửa lỗi
Lưu ý Các bạn ấn play rồi nhớ đợi video load khoảng 30s - 50s nhé, à nhớ Zoom cho vừa màn hình nhé..!
HoT vnchat.net wap kết bạn 4 phương Vào ngay
» » Nhật ký dạy chồng của hổ cái - chương 3,4,5
Tìm kiếm » Tệp tin (0)
↓↓

Nhật ký dạy chồng của hổ cái - chương 3,4,5


Đăng Admin
Lượt Xem : 4.5 sao trên 1024người dùng 1937
Chia sẻ: SMS Google Zing Facebook Twitter


Thực ra rất đơn giản, đó chính là vì khoảng cách.

Cũng giống như nước xa không cứu được lửa gần, bánh vẽ không thể no bụng, thì dù có là tiên nữ, đối với đàn ông mà nói, không sờ được, không ăn được, cũng chẳng thực tế bằng điếu thuốc kẹp trên tay, huống hồ tôi lại chẳng phải là tiên nữ gì.

Mặc dù tôi không muốn thừa nhận nhưng vẫn phải dũng cảm, không sợ mất mặt, đối diện với sự thực tàn khôc rằng, việc đổ lỗi cho cách thức liên lạc, cơ bản chỉ là một cái cớ. Lâm Lỗi đã say mê “mùa xuân thứ hai” từ lâu. Nếu không sao bọn họ có thể phát triển nhanh với tốc độ thần kỳ như vậy? Tính cả thời gian kể từ lúc chúng tôi có mâu thuẫn, không ai quan tâm đến ai thì chưa tới ba tháng. Đến Hitler đánh chớp nhoáng còn cần có thời gian chuẩn bị nữa là, mà cô ta lại không phải loại làm tiền, cứ đưa tiền là được, bảo gì làm đấy, bảo gặp ai cũng gặp…

Nhưng cũng tại tôi ấm đầu. Sau khi tốt nghiệp đại học, Lâm Lỗi bảo tôi đến thành phố nơi anh ta ở tìm việc, tôi đã không đồng ý.

Vì lúc đó tôi nghĩ, dựa vào đâu mà tôi phải lao đầu về phía anh ta còn anh ta lại không đâm về phía tôi? Nam nữ bình đẳng đã bao năm nay, dựa vào cái gì mà lúc nào phụ nữ cũng phải là người hy sinh? Nếu anh ta yêu tôi thì anh ta nên từ bỏ tất cả để đến tìm tôi, như vậy mới thể hiện rằng anh ta quan tâm đến tôi nhường nào. Chẳng phải trong phim Hàn Quốc luôn diễn như thế sao?

Nhưng anh ta lại nói rằng sự nghiệp của anh ta khó khăn lắm mới có chút tiến triển, cơ hội không dễ đến nên phải nắm chắc, không được từ bỏ. Do vậy tôi nói, ừ thôi, chúng ta vẫn tiếp tục chơi trò tình yêu xa cách này vậy. Thực tế như thế cũng rất lãng mạn mà. Ha ha ha…

Thấy không? Điển hình của bệnh công chúa cộng với hơi tổn thương não bộ.

Dựa vào những điều trên, có thể rút ra kết luận là:

Thứ nhất: Trên thế giới này, ngoài bố mẹ mình ra, không ai có nghĩa vụ phải xoay quanh mình, phải từ bỏ bất cứ thứ gì vì mình.

Thứ hai: Trong tình yêu không tồn tại sự cống hiến, chỉ có sự thỏa hiệp. Đôi khi lùi một bước cũng chẳng tổn thất gì.

Thứ ba: Tình yêu có sâu đậm đến mấy cũng không vượt qua được sự bào mòn của khoảng cách địa lý, thế nên đừng có yêu mà mỗi người một nơi.

Do có được b
a dòng kết luận vô cùng thực tế và sáng suốt này nên tôi luôn cố gắng vén đám mây mù trong lòng để lại có thể nhìn thấy ánh ban mai. Cuối cùng cũng ngẩng đầu ưỡn ngực trở về hàng ngũ thanh niên ngoan của Xã hội chủ nghĩa.

Thế nên, tôi thực sự rất thông cảm đối với những việc làm của Lâm Lỗi, tôi không hề hận anh ta chút nào, chỉ có điều đôi khi rảnh rỗi quá thì sẽ vẽ một vòng tròn, nguyền rủa anh ta và cô bạn gái hiện tại mà theo anh ta là có thể tay trong tay cùng nhau đi đến trọn đời chia tay. Đương nhiên, nếu có thể biết anh ta đang sống không lấy gì làm hạnh phúc thì tôi rất yên tâm. Chỉ có vậy mà thôi…

Sau khi sàng lọc những thứ linh tinh trong đầu thêm một lần nữa, tôi quyết định đưa ra câu trả lời chính thức đối với câu hỏi của Thương Ngô là:

- Do tính cách không hợp.

Hắn bĩu môi tỏ vẻ không tin nhưng cũng không tiếp lục tra hỏi mà bảo tôi ngồi xuống rồi dùng bàn tay nhỏ bé xoa xoa đầu tôi, giọng nói trẻ con của hắn trong vắt thở than:

- Tiểu Tường, em vẫn như vậy. Hễ có tâm sự là nói không ngừng. Nhưng ta chỉ cho phép em buồn vì anh ta lần cuối cùng này thôi, nhớ chưa?

Lúc này, hắn đứng, tôi ngồi, cả hai cao bằng nhau nhưng biểu lộ trên mặt hắn vô cùng nghiêm nghị. Ánh sáng đèn trước của một chiếc ô tô lao đến khiến cặp mắt hắn sáng rỡ. Điều này làm tôi có chút hoảng hốt. Trong lúc tâm trí rối bời, tôi ngoan ngoãn gật đầu, nói:

- Yên tâm đi. Kể từ hôm nay, anh ta chỉ là một người đồng hương bình thường của tôi thôi.

Hai người vốn biết rõ về nhau, trừ khi là sang Hàn Quốc một chuyến, nếu không thì không thể gặp nhau mà xem như xa lạ. Sở dĩ giả vờ không quen, không biết, cũng là vì trong lòng vẫn chưa thực sự hết quan tâm mà thôi.

Tôi nghĩ, lần sau mà có gặp lại Lâm Lỗi, tôi nhất định sẽ không thân người ra như vậy, tôi sẽ tươi cười hỏi thăm anh ta, sẽ chuyện trò vui vẻ, rồi nở một nụ cười khi tạm biệt, sau đó nên làm gì thì làm cái đó.

Năm năm yêu đương đã lấy đi năm tháng nước mắt của tôi. Quá đủ rồi.

Vừa dứt lời, nhìn gương mặt nghiêm nghị của Thương Ngô, tôi bỗng cảm thấy có gì đó hơi kỳ quặc, liền vội vàng đứng dậy, day day đỉnh đầu hắn, nói:

- Lúc anh gọi mẹ nuôi, tôi tự hỏi, sao bỗng dưng anh lại thay đổi cách xưng hô. Hóa ra mục đích là để dẫn ra ông bố nuôi. Chiêu này tuyệt thật! Bố nuôi, mẹ nuôi, con nuôi, không kẻ nào địch được nhóm ba người này. Hay là ngày mai, tôi đưa anh đến công ty nhận quách Trương Thần là bố nuôi cho xong. A ha ha ha…

Tôi còn chưa cười xong thì tên tiểu Thương Ngô đang bụm miệng cười trước mặt bỗng lật lọng, nói:

- Hoang đường. Sao ta có thể nhận một người phàm trần làm bố nuôi được chứ?

Tôi ngây người:

- Chỉ là buột miệng nói ra thôi. Sao anh kích động vậy? Thế lúc nãy miệng anh nói hai từ bố nuôi không phải ý là Trương Thần sao?

Thương Ngô nắm tay, giậm chân, tức giận hét lớn:

- Là ta nói chính mình!

Nhìn bóng dáng bé nhỏ chạy tâng tâng của hắn, tôi thấy hơi choáng.

Tự mình nhận mình làm bố nuôi sao? Thế chẳng phải là loạn luân à…

Đêm đó, con hổ nhỏ kia giận tôi, chưa đến chín giờ đã đi ngủ rồi.

Tôi lại thấy hài lòng vì điều này. Trẻ con mà, nên đi sớm.

Nhưng sau vài tiếng đồng hồ, tôi không thể tiếp tục hài lòng được nữa vì ngủ sớm thường đi đôi với dậy sớm.

Ba giờ sáng tinh mơ, hắn dậy luyện công, tôi có thể chấp nhận được, đằng này, năm giờ sang giữa mùa đông giá rét, hắn kéo tôi dậy luyện công cùng, thực sự không tài nào chịu nổi. Tuy nhiên, cánh tay đâu có vặn được đùi, người sao đấu nổi tiên, nên tôi đành phải chịu. Dưới sự bạo ngược của Thương Ngô, tôi không thể không khuất phục.

Ngày đi làm đầu tiên sau kỳ nghỉ Tết, sau khi bị chen bẹp rúm trên tàu điện ngầm, tôi bơ phờ bắt đầu công việc.

Cho đến khi ngáp dài ngay trước khuôn mặt nhẹ nhàng, tuấn tú của Trương Thần, tôi mới sực tỉnh.

Thì ra con hổ chết tiệt muốn dùng chiêu lao động gân cốt này làm tàn phai nhan sắc của tôi.

Có vẻ Trương Thần không muốn thấy tôi với vẻ tiều tụy như sắp chết này, anh mang cho tôi một ly cà phê sữa nói:

- Tiểu Phù sao vậy? Mấy ngày này chắc mải chơi quá hả?

- Đâu có. Em chỉ ở nhà, chẳng đi đâu cả, mải gì mà mải? Tôi đón lấy cốc cà phê, uống hai hớp sau đó đứng lên vặn vặn eo. Mấy năm rồi không tập luyện, mới chạy có vài bước trong tiết trời lạnh giá mà như là bị mất tay, mất chân vậy.

Trương Thần cười, hỏi tiếp:

- Thương Ngô bướng bỉnh lắm phải không?

Tôi ngẫm nghĩ, mà cũng đúng là bị hắn hại ra nông nỗi này nên gật mạnh đầu nói:

- Anh đừng nghĩ nó chỉ như con hổ con, thực chất nó chính là con khỉ dỡ ngói trên nóc nhà đấy.

Trương Thần bật cười:

- Thật thế sao? Anh thấy nó ngoan đấy chứ. So với bọn trẻ cùng tuổi, nó rất hiểu biết.

Cùng tuổi á? Cùng tuổi với con hổ đó thì chỉ có người đời Tần. Dù sao chắc chắn Tần Thủy Hoàng hiểu biết hơn hắn…

Tôi nghĩ, thân phận thật của mình có khi cùng thời với Bao Thanh Thiên, khoảng cách thời đại bỗng khiến tôi cảm thấy có chút tang thương.

Đặt chiếc cốc xuống, tôi thân ái vỗ vai Trương Thần, chân thành nói:

- Anh Trương, xem xét vấn đề không nên chỉ xem bề ngoài. Anh có biết mặt người dạ thú là ý gì không? Chính là nhìn mặt thì có vẻ giống người nhưng thực tế lại là cầm thú.

Trương Thần rõ ràng không theo kịp tư duy nhảy cóc của tôi, anh suy nghĩ một lát rồi dè dặt nói:

- Ý của em là… con cừu khoác trên mình bộ lông nói sao?

- Không, không, không, mà là con hổ đội lốt người!

-… Tiểu Phù, năm Hổ khiến em choáng à?

Trương Thần phá lên cười.

Thông thường mà nói, nụ cười, của anh cũng giống như con người của anh vậy, ấm áp, nội tâm và hàm súc. Nói cho văn vẻ thì là nụ cười như gió xuân, khiến người khác mê say. Tuy thế, cũng có lúc anh cởi mở, giọng nói mạch lạc, lông mày cong cong. Trường hợp này dễ xảy ra khi nói chuyện với tôi. Có lẽ lối phát ngôn nghe khó tin, không bình thường của tôi có thể chạm đến điểm hài hước sâu thẳm trong dây thần kinh cười của anh…

Ánh mặt trời xuyên qua lớp kính của tòa nhà bốn mươi chín tầng rọi lên cơ thể anh khiến chiếc cúc trong suốt của lượt sơ mi trắng dưới lớp áo len mỏng cổ tim màu sữa như mang một thứ ánh sáng đặc biệt, lấp lánh, tròn trĩnh tựa giọt sương mai.

Giọt sương mai…

Trong đầu tôi tự nhiên nảy ra hàng loạt câu hỏi: Giờ này Thương Ngô đang xem tivi, đang lên mạng, hay đang ngủ nhỉ? Thịt xiên nướng tối qua đóng gói mang về chắc là đủ cho hắn ăn hôm nay. Đúng rồi. Liệu hắn có biết dùng lò vi sóng, có biết dùng bếp gas để làm nóng đồ để ăn cho ngon không? Sau khi tan làm, mình có nên mang về cho hắn thêm ít thịt nướng không? Nhưng mà thịt nướng đắt như vậy, mình phải mua bao nhiêu mới đủ cho tên hổ đói này ăn đây…

Thấy ánh mắt tôi mơ màng, tâm hồn như ở trên chín tầng mây thì người luôn điềm tĩnh như Trương Thần hình như cũng hơi ớn lạnh, anh đưa tay ra trước mặt tôi khẽ huơ huơ:

- Tiểu Phù, em nghĩ gì vậy?

Tôi thành thật trả lời:

- Thịt nướng…

Anh ngẩn người rồi lập tức cười phá lên. Tôi thật không biết phải làm sao, thế nào mà lại ngớ ngẩn vậy chứ?

- Mới mấy giờ mà em đã đói rồi? Đi ra chỗ anh lấy chút gì lót dạ trước, buổi trưa anh mời em ăn thịt nướng.

Để tránh tiếp tục bị cười nhạo, tôi tức tốc chui vào phòng làm việc của anh, mở cái ngăn kéo quen thuộc trên cùng phía bên phải bàn làm việc, lôi ra một lọ thủy tinh chứa đầy đồ ăn vặt.

Nói về mấy tháng trước, sau khi quyết định mục tiêu là Trương Thần, tôi liền nghĩ cách triển khai kế hoạch, nhưng rồi lại cho rằng lần này không nên quá chủ động để lại rơi vào thế bị động về sau. Nghĩ nát óc trong ba ngày mới lóe lên một ý tưởng – đó là ăn cắp bản quyền chiêu Thái Thiếu Phân quyến rũ Ngô Khởi Hoa trong bộ phim Diệu thủ nhân tâm1.

1Diệu Thủ nhân tâm: Bộ phim có tên tiếng Việt là Bàn tay nhân ái, trong đó diễn viên Thái Thiếu Phân thủ vai bác sĩ cấp cứu Đường Tư Lễ, Ngô Khởi Hoa thủ vai bác sĩ ngoại khoa có tay nghề cao Trình Chí Mỹ. Hai nhân vật Chí Mỹ và Tư Lễ ban đầu có những xích mích, hiểu lầm nhưng sau đó họ đã yêu nhau lúc nào mà không biết.

Rất trùng hợp là dạ dày của Trương Thần không tốt cho lắm, thường xuyên bị khó chịu, hễ khó chịu, khuôn mặt anh liền trắng bệch, toát mồ hôi, nhìn mà thấy xót. Chúng tôi là dân kỹ thuật, có dự án là tăng ca cả ngày lẫn đêm, ăn uống không giờ giấc, do vậy trông người chả ra người, quỷ chả ra quỷ. Điều này đồng nghĩa với việc tôi sở hữu một yếu tố có thể coi là thiên thời địa lợi nhân hòa.

Do vậy, tôi đã mua cái lọ thủy tinh này, rồi sau đó chất đầy những thịt bò khô, bánh quy, bánh đậu xanh, bánh gạo… lợi dụng một lần tăng ca của tháng nào đó lẻn vào đặt trong phòng làm việc của Trương Thần.

Anh đang đứng trước bản vẽ ngước đầu lên, dùng tay đẩy đẩy gọng kính trên mũi, nhìn cái lọ to chất đầy đồ ăn rồi lên tiếng:...
Để xem phim bạn nhớ ckick vào ô mũi tên đầu tiên ở trong khung phim đợn 15 đến 30 giây trên chữ Để .đối với phim không có khung phim bạn chỉ cần ấn vào chữ xem online là được.Sử dụng chức năng thu phóng hoặc xoay ngang màn hình của điện thoại để xem đầy đủ khung phim nha
Cùng chuyên mục
Tags:
Liên Hệ: ad.saovn@gmail.com

Giao diện cho PC
 Load: 0.000065s.
sitemap.html
sitemap.xml
urllist.txt ror.xml
[XÓA QU?NG CÁO]