watch sexy videos at nza-vids!
Đọc truyện teen, tiểu thuyết, truyện tình yêu, truyện teen full, đọc truyện cập nhật mới,
Wap giải trí - Đọc truyện

wap xem phim miễn phí
Thông báo mới
Lưu ý Cái quảng cáo các bạn thấy nó trôi trên màn hình mà các bạn thấy là quảng cáo của sever mình không tắt nó đi được, để ẩn nó bạn chick vào dấu X bên trên góc trái của ảnh nha
Lưu ý nếu bạn thấy Xtscript error: timeout Click vào đây để sửa lỗi
Lưu ý Các bạn ấn play rồi nhớ đợi video load khoảng 30s - 50s nhé, à nhớ Zoom cho vừa màn hình nhé..!
HoT vnchat.net wap kết bạn 4 phương Vào ngay
» » Bà xã keo kiệt đến đòi tiền - phần 1
Tìm kiếm » Tệp tin (0)
↓↓

Bà xã keo kiệt đến đòi tiền - phần 1


Đăng Admin
Lượt Xem : 4.5 sao trên 1024người dùng 2183
Chia sẻ: SMS Google Zing Facebook Twitter


Đây chẳng phải ức hiếp người khác một cách trắng trợn sao? Hà An Ân cảm thấy máu nóng đã bốc lên tới não. Quả nhiên tên Đỗ Khang này không thích cô, thậm chí là ghét cô.

“Nếu không có việc gì khác thì tôi về trước đây.” Hà An Ân nhanh chóng quyết định trước khi mình phát hỏa với anh ta. Đấu không lại thì chỉ có nước đi chứ biết sao?

“Đợi chút đã.” Giọng nói trầm thấp của Đỗ Khang vang lên, ngăn bước chân đang định bước đi của cô.

“Còn chuyện gì sao ạ?” Đã 9 rưỡi gần 10 giờ rồi, còn có chuyện gì bảo cô làm nữa chứ?

Hà An Ân cảm thấy mình đúng là xui xẻo. Đấu không lại thì thôi, ngay cả bỏ đi cũng không có quyền nữa, trên đời này còn có công lý không đây?

“Đợi tôi 10 phút.”

10 phút? Đợi 10 phút làm cái gì? Hà An Ân nhìn anh bằng ánh mắt dấu chấm hỏi.

“Tôi cũng phải về, tiện đường đưa cô về luôn.”

Hà An Ân ngẩn người, sau một hồi đấu tranh tư tưởng thì từ chối: “Không cần đâu giám đốc, công ty và nhà tôi đều rất gần trạm tàu điện.”

Thật ra, nếu là ngày thường, có xe miễn phí để đi thì chắc chắn Hà An Ân sẽ gật đầu đồng ý ngay mà không cần phải nghĩ, cho dù đó có là người cô ghét chăng nữa. Thế nhưng hôm nay cô đã bị đả kích quá lớn, sợ là lỡ như lên xe bị Đỗ Khang kích thích thêm chút xíu nữa thôi là sẽ nổi cơn tam bành, hóa thành quỷ dữ bóp chết anh.

“Không cần thật sao?” Giọng Đỗ Khang hết sức lãnh đạm, kiểu như ‘tôi chỉ hỏi cho có, cô đừng tưởng thật’.

“Phải, cảm ơn.” Gần như nghiến răng để nói cảm ơn, cô xoay người ra khỏi phòng làm việc, trở về chỗ của mình tắt máy tính, sau đó đi tới thang máy với tốc độ nhanh nhất, cứ như là phía sau có con quái vật gì đáng sợ lắm đang đuổi theo cô vậy.

Đỗ Khang từ phòng làm việc ra sau, vừa vặn nhìn thấy bộ dáng cuống quýt như chạy trốn của cô.

Anh tựa người vào khung cửa. Nói thật, đúng là anh cũng không thích hành vi đòi nợ công khai trước mặt mọi người của cô. Thử hỏi có người nào bị người ta nhìn với ánh mắt ‘nợ không chịu trả’ mà mặt không đổi sắc không? Nhất là anh không cố ý quỵt nợ cô.

Năm ấy ông ngoại anh đột nhiên bị tai biến, anh và người nhà vội vã lên máy bay sang Mĩ, ai ngờ trước đó ba mẹ anh cũng đã sớm quyết định cho anh sang bên đó du học nên anh vừa đi thì ông bà đã nhờ cậu làm thủ tục thôi học cho anh.

Mới đầu anh cũng canh cánh trong lòng là chưa trả được 200 tệ cho cô gái tốt bụng kia. Nhưng không may là anh vừa sang Mĩ, cần phải thích ứng với hoàn cảnh mới, nên sau đó lỡ quên mất 200 tệ kia đi. Mãi đến hôm ấy, cô gái năm xưa giờ đã trở thành cấp dưới của anh, còn bất ngờ nhào tới đòi nợ, anh mới nhớ thì ra mình còn khoản nợ chưa trả.

Thật ra anh cũng rất ngạc nhiên, 200 tệ mà có thể khiến một người nhớ mãi trong lòng thế sao? Nhất là với thu nhập của cô bây giờ, 100 tệ chắc chắn không phải là con số to tát gì. Thế nhưng sau khi tiếp xúc với các đồng nghiệp ở bộ phận tài chính, anh đã bắt đầu hiểu ra tại sao 200 tệ lại khiến cô nhớ mãi không quên như thế.

Cô là một người yêu tiền như mạng, đối với cô mà nói tiền có sức hấp dẫn đến nỗi có thể khiến cô nhớ kỹ mỗi một người thiếu nợ, có thể khiến cô làm ra những chuyện làm người ta phải cười sặc sụa như các đồng nghiệp kể. Thêm vào đó cô cũng có thể bất chấp hình tượng, khi người ta gác đũa trò chuyện thì cô còn ăn những món đắt tiền kia một cách hăng say.

Nhớ tới bộ dạng ăn đến nỗi phồng cả hai má của cô, y như con chuột lang đứa cháu anh nuôi thì Đỗ Khang không khỏi cong môi cười khẽ một tiếng.

Xoay người quay vào phòng làm việc, anh nhìn bảng báo cáo tài chính được sắp xếp gọn gàng kia, rồi nghĩ tới việc anh giao thêm việc cho Hà An Ân trong thời gian vừa rồi. Thật ra lúc đầu, anh cũng có ý chơi xấu cô, thêm cho cô chút ít công việc mà thôi, để trả thù chuyện cô làm anh mất mặt.

Nhưng anh ngàn lần không ngờ tới là cô hoàn toàn có năng lực để ứng phó với mọi công việc nhưng lại cố ý giấu tài, có thể làm được 10 điểm thì cố ý chỉ làm tới 7 điểm, khiến người ta tưởng cô chỉ là một nhân viên nhỏ nhỏ hết sức bình thường.

Thân là cấp trên, cũng là người có quyền lực đề bạt cấp dưới, đương nhiên anh sẽ gắng hết sức để khai thác năng lực của cô.

Ví dụ như bảng báo cáo tài chính trên tay anh, với quy mô của công ty này, cho dù là người có lão luyện cũng cần cả buổi trời để làm. Thế mà cô chỉ cần 3 tiếng rưỡi là làm xong. Điều này chứng tỏ cô gái này cam tâm làm một người bình thường, tích trữ một ít tiền tiết kiệm, nhận một khoản lương ổn định là đã hài lòng, hoàn toàn không tham vọng được nhiều hơn. Đáng tiếc là cô đã gặp phải anh.

Anh biết phó giám đốc bộ phận tài chính sắp về hưu, anh tính đề bạt Hà An Ân ngồi vào vị trí này. Nhưng để ngăn chặn lời ra tiếng vào của những người làm lâu năm hơn cô, không để cô phải chịu những tin đồn nhảm không hay, anh đành phải bắt cô chịu khổ ít ngày, khiến mọi người nghĩ là cô ‘gian nan vất vả lắm’ mới có thể ngồi vào vị trí phó giám đốc.

Nhìn dáng vẻ mệt mỏi đến độ sắp nằm xoài ra bàn nhưng vẫn cố gắng hoàn thành công việc của cô, anh tin là cô có thể làm được.

Chương 2

Dịch: Mon

Hà An Ân cảm thấy mình như sắp chết đến nơi, hai ngày nghỉ cuối tuần không đủ để dù đắp nỗi cực nhọc vì bị tra tấn suốt cả tuần qua. Sáng nay, vừa thức dậy, cô đã biết hôm nay sẽ là một ngày bi thảm.

Cô bị cảm rồi. Đầu đau như búa bổ, hai hàng nước mũi chảy dài, mắt và chóp mũi đỏ hoe. Cô vừa đi đến phòng khách là đã làm cho ông nội, ba, mẹ và đứa em trai đang học đại học giật mình, ai cũng nghĩ rằng cô đã khóc cả đêm. Sau khi nghe nói cô bị cảm, họ cố gắng thuyết phục cô đừng đi làm, ngoan ngoãn ở nhà nghỉ ngơi.

Nhưng nghĩ đến giải thưởng chuyên cần trị giá 1000 tệ, cô vẫn cố gắng lết tấm thân uể oải này đi làm dưới sự hộ tống của thằng em lâu ngày mới về nhà.

“Chị muốn đi làm thật đấy à? Có cần đi khám bác sĩ không?” Em trai Hà An Cần quàng thêm cho cô một cái khăn ấm áp, vỗ nhẹ vào đầu cô, hỏi với giọng lo lắng.

Thực tế thì cậu biết có hỏi cũng vô ích, một khi đối mặt với tiền thưởng chuyên cần, dù chỉ còn chút hơi tàn, chị gái mình cũng vẫn sẽ bò đi làm. Làm chị em với cô hai mươi mấy năm, cậu hiểu rõ cái tính hám tiền đến mức điên cuồng của chị mình hơn ai hết.

“Đi chứ, 1000 tệ đó.” Cô đã như đồ sắp hết hơi, trả lời em mình một cách thoi thóp.

“Tối về nhà sớm một chút, em sẽ đưa chị đi khám bác sĩ.” Đã không còn biết làm sao với cái tính hám tiền của cô, Hà An Cần lấy bình giữ nhiệt từ trong xe ra, đưa cho cô. “Đây là cháo mẹ đã nấu cho chị, chị bệnh rồi, trưa nay chỉ nên ăn cháo thôi, đừng ăn mấy món dầu mỡ bên ngoài.” Chị gái mình sẽ ăn thứ rẻ tiền gì, cậu không cần đoán cũng biết.

Hà An Ân gật đầu, cầm bình giữ nhiệt đi vào công ty.

Hôm này nhờ Hà An Cần đưa đến công ty nên cô tới sớm hơn mọi ngày. Thang máy cũng chỉ lác đác vài người, có thể hít thở không khí trong lành với điều kiện là hai cánh mũi không bị nghẹt. Có điều khi Đỗ Khang bước vào thang máy thì cô thà rằng nó đã đầy người, không hít được không khí trong lành cũng không sao.

“Chào buổi sáng, giám đốc Đỗ.” Hít nước mũi sắp chảy ra ngoài, cô lịch sự lên tiếng chào buổi sáng với sếp của mình.

“Chào.” Đỗ Khang đưa mắt nhìn cô. Vừa thấy bộ dạng thê thảm của cô hôm nay, đôi mày rậm bất giác chau lại.

Hà An Ân không rảnh để đoán xem cái chau mày của anh là có ý gì. Hôm nay cô bị cảm, sức chiến đấu giảm sút, điều cô có thể làm chính là cách xa tên tai họa này ra, xa được chừng nào tốt chừng nấy, để bệnh tình của cô khỏi bị ‘nặng thêm’.

Thang máy reo lên một tiếng, hai cánh cửa mở ra, Hà An Ân thuận chân định bước ra ngoài. Nhưng bỗng có một bàn tay níu cánh tay cô lại, kéo cô lại gần mình, vừa không để cô cản đường người khác, vừa không cho cô ra ngoài. Hà An Ân tức giận ngước đôi mắt đỏ hoe lên, liếc tên đáng ghét đang ngăn cản mình kia.

“Cô định đi từ lầu 10 lên sao?” Đỗ Khang ra hiệu bảo cô ngẩng đầu nhìn con số hiển thị trên bảng điện tử.

Hà An Ân ngẩng đầu nhìn, quả nhiên không phải là tầng lầu của bộ phận tài chính. Cô xấu hổ cúi đầu, không nói tiếng nào.

Cửa thang máy tiếp tục đóng lại, cả thang máy rộng lớn chỉ còn lại hai người họ. Hà An Ân dựa vào góc, cảm thấy mắt nặng trĩu. Sau khi uống thuốc bán sẵn, cơn buồn ngủ bắt đầu ập tới, khiến cô gần như muốn dựa vào góc ngủ một giấc.

“Đi khám bác sĩ chưa? Bỗng nhiên, người bên cạnh cô lên tiếng, làm cơn buồn ngủ của cô tan biến.

Chẳng phải tên này không thích nói chuyện với cô ư? Sao tự nhiên lại ân cần hỏi han cô, lẽ nào anh ta đang có ý định xấu xa gì ư? Cô nghĩ một cách đầy nghi ngờ.

“Khám rồi.” Bởi vì không chắc anh đang có ý gì nên cô nói ra đáp án an toàn nhất.

Nghe câu trả lời của cô, Đỗ Khang gật đầu không nói gì. Mãi đến khi tới tầng lầu của họ, cửa thang máy lại mở ra.

Đỗ Khang bước ra khỏi thang máy trước, sau đó quay đầu lại nói: “Đi tìm cái khẩu trang đeo vào đi.” Anh nói câu này không hề có ý gì khác, chỉ cảm thấy nhiệt độ máy điều hòa trong phòng quá thấp, lúc Hà An Ân nói chuyện sẽ phải hít khí lạnh vào, bệnh sẽ nặng thêm.

Nhưng khi câu này rơi vào tai Hà An Ân, nó lại có một ý nghĩa ‘cao thâm’ khác. Cô tưởng anh bảo cô đeo khẩu trang là vì sợ cô lây bệnh cho người khác, cho nên lúc nãy hỏi cô đã đi khám chưa cũng chỉ vì muốn xác định rằng cô sẽ không biến phòng làm việc thành ổ dịch bệnh.

Cô tức đến nỗi đỏ bừng mặt, ánh mắt vốn đã đỏ hoe giờ lại đỏ như ứa máu, nhìn qua có cảm giác như một oan hồn.

Cô về chỗ ngồi của mình. Tạo hình mới này của cô đã dọa tỉnh mấy đồng nghiệp còn chưa tỉnh ngủ. Sau đó, khi biết cô đã gặp phải chuyện thảm thiết gì thì các đồng nghiệp dâng trào tình thương của mẹ, đem trái cây và vitamin chất đống lên bàn cô.

“Tôi nói cô đó Tiểu Ân Ân à, tôi rất cảm thương cho cảnh ngộ của cô. Tôi thấy bây giờ cô chỉ còn một cách để thoát khỏi tình cảnh bi thảm này thôi.” Phương Du Du cầm một trái chuối lên, lột vỏ ra, lấy hết xơ, xong đưa đến bên miệng của người bệnh.

Hà An Ân cắn một miếng chuối thật to, sau đó chặn trước. “Đừng có bảo tôi từ chức, tôi sẽ không vì tên đáng ghét đó mà bỏ công việc lương cao, tiền thưởng nhiều này đâu.” Nhớ năm đó, để vào được công ty, cô phải chuẩn bị rất nhiều thứ, hy sinh rất nhiều cơ hội kiếm tiền.

“Đồ ngốc, sao chúng ta có thể làm ra hành vi chưa đánh đã chạy này chứ?” Phương Du Du tiếp tục đút chuối, đợi cô ăn xong miếng cuối cùng mới từ tốn dạy bảo con nhóc không được nhạy bén này. “Điều cô cần làm không phải là từ chức, mà là đi dụ dỗ anh ta.”

Hà An Ân như ngừng thở, miếng chuối trong miệng thiếu điều làm cô nghẹn. Cô ho mấy tiếng, xong dùng ánh mắt oán hận nhìn Phương Du Du: “Đây là ý tưởng tào lao gì thế này?”

“Tôi có nói sai sao?” Phương Du Du không đếm xỉa tới ánh mắt đáng sợ kia, tiếp tục thuyết phục: “Hà An Ân, cô nghĩ mà xem, khi cô thành người của anh ta thì anh ta còn đối xử không tốt với cô được sao?”

“Cái gì mà người của tôi, người của anh ta chứ? Phương Du Du, cô mau stop đề tài này lại, nếu không tôi không để yên đâu.” Cô vỗ mạnh vào bàn tay đang vuốt ve đầu mình, hung dữ nói. Đáng tiếc, ngay sau đó, cô bị sặc nước miếng, ho đến nỗi không thở được, bộ dạng như sắp ngất xỉu tới nơi....
Để xem phim bạn nhớ ckick vào ô mũi tên đầu tiên ở trong khung phim đợn 15 đến 30 giây trên chữ Để .đối với phim không có khung phim bạn chỉ cần ấn vào chữ xem online là được.Sử dụng chức năng thu phóng hoặc xoay ngang màn hình của điện thoại để xem đầy đủ khung phim nha
Cùng chuyên mục
Tags:
Liên Hệ: ad.saovn@gmail.com

Giao diện cho PC
 Load: 0.000063s.
sitemap.html
sitemap.xml
urllist.txt ror.xml
[XÓA QU?NG CÁO]