Đáp án đã rõ mồn một, khiến nụ cười trên môi Hà An Cần càng tươi hơn. Có điều kĩ thuật tán gái của cái anh chàng cấp trên này thật chả ra làm sao, cách cưa gái tệ như vậy, có cô nào chịu anh ta mới là lạ!
Đỗ Khang nhẹ nhàng buông tay Hà An Ân ra, sau đó đưa tay ra bắt lấy tay Hà An Cần mà siết thật chặt. “Chào anh, tôi họ Đỗ”. Anh đâu có ngây thơ mà nghĩ rằng đối phương chỉ muốn bắt tay và chào hỏi mình, nếu đơn giản vậy thì đối phương đã không đưa tay phải ra để bắt anh phải buông tay Hà An Ân ra rồi.
“Anh Đỗ, cám ơn anh đã đưa Ân Ân tới bệnh viện. Tôi thấy Ân Ân đã truyền nước biển rồi, chắc sẽ không sao đâu.” Hà An Cần đi đến bên cạnh giường, vén mái tóc trên má Hà An Ân với vẻ yêu thương nhiều lắm.
Ý của cậu ám chỉ là ở đây không còn phận sự của Đỗ Khang nữa, Đỗ Khang có thể về bất cứ lúc nào.
Hàm ý rõ ràng như vậy, Đỗ Khang vừa nghe đã hiểu. Có điều thấy cô gái nằm trên giường chưa tỉnh thì anh vẫn không cam tâm bỏ đi. Nhưng anh lấy cớ gì mà nán lại? Đỗ Khang tìm không ra lí do để ở lại. Anh chẳng phải người thân của cô, cũng chẳng phải bạn trai của cô, dựa vào đâu mà anh muốn đợi cô tỉnh chứ?
Nhìn thấy đối phương đang thẫn thờ mà nắm chặt nắm đấm, nụ cười ẩn sau ánh mắt của Hà An Cần càng thâm, muốn nói thêm vài lời kích thích anh ta, để dạy dỗ cái tên ngu ngốc không biết cách tán gái, làm chị mình phải chịu khổ này, thì Hà An Ân trên giường bệnh bỗng cất tiếng rên “ưm..” rồi từ từ mở mắt ra.
“Ân Ân!” Hà An Cần lấy tay sờ lên trán cô, thấy cô đã hạ sốt, những lo lắng trong lòng cũng dần tan biến.
“A Cần, đau tay quá..” Mới tỉnh lại, Hà An Ân không biết gì nên rên rỉ với em trai.
“Ngoan nào, đang truyền nước biển đấy, lát nữa là hết đau à!” Khi Hà An Ân bị bệnh, cô rất thích làm nũng với người thân trong nhà, cho nên Hà An Cần cũng đã quen với việc này và lên tiếng an ủi đứa con nít to đầu là cô.
Nhận được an ủi rồi, những uất ức trong lòng của Hà An Ân gần như được cởi bỏ. Sau đó cô mới nhận ra là mình không phải đang ở trong phòng mình, mà là một nơi xa lạ.
Mở to con mắt mà nhìn cách bài trí cùng với sự trang hoàng xung quanh đây, một hồi sau cô mới run rẩy hỏi: “A.. A Cần, đây, đây là đâu? Đừng, đừng nói đây là Thánh Tâm – cái bệnh viện giá đắt cắt cổ…”
Lần trước, Phương Du Du bị thương có tí xíu, từng tới cái bệnh viện này nằm một đêm, cho nên Hà An Ân – người đã ở lại bệnh viện trông nom cô đồng nghiệp đêm đó – đã “may mắn” biết được cái bệnh viện này thu viện phí như muốn cắt cổ người ta vậy.
Hà An Cần bật cười, lấy ngón tay chĩa vào trán cô. “Vâng, là Thánh Tâm đấy!” Cậu nói rõ ràng rành mạch, cho cô một câu trả lời thẳng thắn.
Hà An Ân bị đả kích. Ôi, đi tong một phần ba tháng lương của cô rồi… cô cảm thấy như sắp ngất đến nơi. Nhưng ngay sau đó cô lại liếc thấy một bóng người cao lớn, khiến cô trợn tròn mắt như thấy người ngoài hành tinh: “Đỗ Khang sao?”
Từ khi cô mở mắt tỉnh dậy đến giờ, anh vẫn luôn không di chuyển tầm mắt, nhìn cô và tên thanh niên kia thân mật với nhau. Anh không thể phủ nhận là anh rất tức tối, thấy đố kị. Cô nhìn thấy anh như thấy ma lại càng khiến anh tức giận thêm. Tên trẻ tuổi kia thì được cô làm nũng, còn với anh thì lại là ánh mắt kinh ngạc, kì quái.
Thấy một lúc lâu mà Đỗ Khang không trả lời mình, Hà An Ân căng thẳng nuốt nước bọt cái ực. Nhớ lại lúc cô ngất đi, hình như là 5 giờ mấy, còn chưa tới giờ tan ca cô đã rời khỏi công ty, vậy lương hôm ấy của cô liệu có bị trừ đi một phần không?
Cô vẫn chưa kịp thắc mắc thì Đỗ Khang liền bước đến cạnh cô, nhìn xuống cô hỏi: “Cậu ta là gì của cô?”
Cô ngớ người, nhưng miệng thì ngoan ngoãn trả lời: “A Cần là em trai tôi.” Là em trai nhỏ hơn cô đúng 5 tuổi, là cháu trai bảo bối thứ hai của nhà họ Hà.
Mặt Đỗ Khang liền xuất hiện một biểu cảm rất kì lạ, Hà An Ân nhìn sao cũng không hiểu nó là ý gì. Cô hồi hộp chờ đợi câu tiếp theo của anh, nhưng chỉ nghe được duy nhất một câu “nghỉ ngơi cho khỏe đi” rồi đi mất, hoàn toàn chẳng kịp cho cô cơ hội để hỏi vấn đề cô đang thắc mắc.
“A Cần, em nói xem có phải anh ta rất đáng ghét không?” Hà An Ân tức lắm mà lại không dám chiến đấy một mình nên đành phải kéo Hà An Cần về phe cô, phải đồng ý cách nói của cô.
Nào ngờ Hà An Cần lại cười nham nhở: “Ân ân, Ân thấy như thế nào mới gọi là thích?”
Hà An Ân cau mặt: “Gọi chị là chị, cái gì mà như thế nào mới gọi là thích? Thích là thích chứ sao? Làm gì phân chia ra thế này thế kia.”
“Phải không? Vậy… Ân Ân nè, ghét có phải là một loại thích không?”
“Sao có thể được chứ? Ghét là ghét, sao có thể là một loại thích được?” Hà An Ân trả lời chắc như đinh đóng cột, bởi vì cô ghét Đỗ Khang đến thế thì làm sao mà thích anh ta được cơ chứ?
“Ân Ân, chị nghĩ như vậy thật sao?” Hà An Cần vừa cười vừa hỏi chị gái mình, trong lòng có chút thông cảm cho tên đàn ông họ Đỗ ấy, xem ra con đường tình yêu của anh ta còn nhiều chông gai lắm đây!
Chương 3
Dịch: Mon
Hà An Ân hạ sốt nhưng lại bị ép ở nhà nghỉ ngơi 2 ngày. Thấy giải thưởng chuyên cần chắp cánh bay xa, cô than vắn thở dài một trận rồi trở về với phòng làm việc đã xa cách 2 ngày nay.
Vừa tới nơi, đương nhiên là một hồi chị chị em em hàn huyên tâm sự, hỏi thăm từ đầu đến chân, rồi nhận được một đống đồ ăn dinh dưỡng, cảm nhận được tình cảm các chị em dành cho cô. Hà An Ân còn chưa kịp giở xem các tài liệu trên bàn thì điện thoại vang lên.
Cô nhanh chóng nhấc điện thoại lên, sau khi nhẹ nhàng nói “xin chào” thì suýt nữa là giật mình làm rơi điện thoại xuống đất. Người gọi cuộc điện thoại này chính là Đỗ Khang, làm tim cô cứ đập thình thịch. Cô sợ Đỗ Khang thấy cô khỏe lại thì sẽ giao cho cô một đống công việc, bắt cô tiếp tục sống những ngày tháng đáng sợ kia nữa.
“Cô đang nghe tôi nói đấy chứ?” Đỗ Khang đợi một lát mà không nghe cô trả lời thì hỏi lại lần nữa.
“Hả? Có, tôi đang nghe đây.” Hà An Ân chột dạ trả lời, thực ra thì tâm hồn cô đang treo ngược cành cây, hoàn toàn không nghe thấy Đỗ Khang đang nói gì.
Đỗ Khang im lặng một lúc rồi nói: “Hà An Ân, vào phòng làm việc của tôi ngay.” Nói xong là cúp máy luôn.
Hà An Ân uể oải gác điện thoại, Phương Du Du ở bên cạnh thấy thế thì thò đầu qua, tò mò hỏi: “An Ân, sao vậy, ai gọi đó?”
Hà An Ân khẽ thở dài. “Đỗ Khang bảo tôi đến phòng làm việc của anh ta ngay.” Câu này đã trả lời hết mấy câu hỏi của Phương Du Du.
Phương Du Du ngẩn ra, sau đó vẫy tay với Hà An Ân: “An Ân, cầu Chúa sẽ luôn ở bên cô.”
Hà An Ân làm ra vẻ khổ không nói nổi, sau đó ‘hiên ngang đi’ về phía phòng làm việc riêng kia. Vừa đến cửa đã nghe Đỗ Khang ra lệnh: “Vào đi, đóng cửa lại.”
Hà An Ân từ từ đóng cửa lại, sau đó ngồi nghiêm chỉnh trước bàn làm việc rộng lớn.
Đỗ Khang bỏ tài liệu trên tay xuống, mắt nhìn vào gương mặt đã hồng hào trở lại của cô.
“Giám đốc Đỗ, xin hỏi anh gọi tôi vào có chuyện gì không?” Hà An Ân như ngồi trên đống lửa, bị ánh mắt sắc bén của anh nhìn chằm chặp như vậy, cô bỗng thấy hoảng hốt.
Nói thật thì cô cũng không biết tại sao mỗi khi đối mặt với Đỗ Khang thì cô lại có cảm giác như chuột thấy mèo. Cô tự hỏi thì trừ cái lần đòi anh ta trả nợ trước mặt mọi người ra, cô chưa làm gì khiến anh ta phật lòng cả.
Mặt cô hiện lên vẻ khẩn trương làm Đỗ Khang không khỏi nhíu mày.
Thật ra thì trong hai ngày cô xin nghỉ bệnh, anh không chỉ một lần tự hỏi lại mình, hôm ấy trong bệnh viện, anh năm lần bảy lượt có biểu hiện khác thường là vì sao, rồi tại sao anh lại để bụng đến cậu thanh niên bị anh hiểu lầm là bạn trai cô?
Thật ra câu trả lời đã rất rõ ràng, anh không cần mất nhiều thời gian để nghĩ thông suốt. Chỉ có một nguyên nhân khiến anh quan tâm đến Hà An Ân như thế, chính là anh đã thích cô. Thế nhưng đến giờ anh vẫn không hiểu nổi tại sao mình lại đi thích mẫu con gái yêu tiền lại không cầu tiến như Hà An Ân.
Nếu nói cô đẹp thì anh cũng đã gặp nhiều người đẹp hơn cô, cùng lắm chỉ có thể nói cô xinh xắn dễ thương mà thôi. Nói cô thông minh thì xung quanh anh có hàng đống người còn thông minh hơn, cô chỉ có thể được coi là giỏi hơn người bình thường một chút. Điểm hơn người của cô, e là chỉ có cái tính yêu tiền như mạng mà thôi.
Cô gái này có điểm nào để thu hút anh chứ? Khi nào thì ánh mắt và sở thích của anh lại trở nên thấp kém đến thế? Nhưng cho dù không hiểu, cho dù còn mơ màng nhưng thích là thích, anh chưa từng nghĩ đến việc trốn tránh.
Có điều đối với Hà An Ân mà nói, anh thật sự đáng sợ đến thế sao? Anh tự hỏi tuy thời gian qua anh không vui vẻ ôn hòa cho lắm, nhưng cũng chưa đến mức khiến cô cảm thấy sợ hãi và căng thẳng mới đúng chứ? Câu trả lời duy nhất chính là cách thức anh muốn cô danh chính ngôn thuận ngồi vào chiếc ghế phó giám đốc đã làm cô hoảng sợ.
Nhưng anh không hề hối hận, vì hôm qua đề nghị thăng chức cho cô đã được duyệt, tin tức này sẽ được công bố vào tuần sau, đồng nghiệp trong công ty cũng không thể nói tới nói lui, mục đích của anh đã đạt được.
“Hà An Ân, bắt đầu từ tuần sau, cô sẽ tiếp nhận công việc của phó giám đốc Trần.” Đỗ Khang từ tốn nói, không mất lý trí đến độ trước khi cô chưa thả lỏng cảnh giác với anh thì đã nói trăng nói hoa.
“Hả?” Hà An Ân có vẻ như không tư duy kịp những gì anh nói.
Đỗ Khang có vẻ bất lực khi nhìn vẻ mặt ngơ ngơ ngác ngác của cô. Anh phát hiện khi đối mặt với anh, hình như Hà An Ân rất hay thất thần. “Những gì tôi nói khó hiểu lắm sao chứ? Cấp trên đã quyết định cho cô tiếp nhận chức vụ của phó giám đốc Trân, thông báo sẽ được công bố vào tuần sau.”
Lúc này Hà An Ân mới từ trong mộng tỉnh lại, tròn xoe mắt không dám tin: “Sao, sao lại thế được? Có khối người giàu kinh nghiệm hơn tôi, sao lại chọn tôi vào vị trí phó giám đốc?”
“Là do tôi tiến cử với cấp trên đấy. Hà An Ân, rõ ràng cô có thể làm được 10 điểm, sao lại chỉ làm đến 7 điểm là thôi?” Nếu anh đã không giải thích được, vậy thì hãy bắt cô trả lời là xong.
“Cái gì mà 10 điểm và 7 điểm? Giám đốc Đỗ, anh nói gì tôi nghe không hiểu?” Hà An Ân tròn mắt, dùng ánh mắt vô tội nhìn anh.
“Cô hiểu tôi đang nói gì mà, đừng có giả ngu với tôi. Cô tưởng là thời gian qua tôi giao cho cô một đống công việc như thế là do rảnh quá không có gì làm sao?”
Mắt Hà An Ân lại trợn tròn hơn, giống như đang hỏi anh: không phải anh rảnh quá không có gì làm nên cố tình gây sự với tôi sao?
Đỗ Khang thấy thế thì vừa giận vừa tức cười. Gần đây anh đâu có rảnh rỗi tới mức đi gây sự với cô: “Hà An Ân, đừng có giả nai với tôi.”
Thấy anh cứ khăng khăng muốn có được câu trả lời, Hà An Ân nửa xấu hổ, nửa ngượng ngập nói: “Bởi vì tôi không muốn thăng chức, chỉ muốn làm một kế toán bình thường, như thế mới được về đúng giờ, không phải tăng ca.”
“Đây chính là lý do của cô sao?”
Lần này, Hà An Ân im lặng khá lâu so với lần trước. Một lúc sau cô mới lí nhí nói: “Sau khi tan ca, có thể tới chợ đêm bày hàng bán kiếm tiền.” Cô vẫn luôn cố gắng giấu diếm chuyện này, bởi vì công ty quy định nhân viên không được làm thêm gì khác....