watch sexy videos at nza-vids!
Đọc truyện teen, tiểu thuyết, truyện tình yêu, truyện teen full, đọc truyện cập nhật mới,
Wap giải trí - Đọc truyện

wap xem phim miễn phí
Thông báo mới
Lưu ý Cái quảng cáo các bạn thấy nó trôi trên màn hình mà các bạn thấy là quảng cáo của sever mình không tắt nó đi được, để ẩn nó bạn chick vào dấu X bên trên góc trái của ảnh nha
Lưu ý nếu bạn thấy Xtscript error: timeout Click vào đây để sửa lỗi
Lưu ý Các bạn ấn play rồi nhớ đợi video load khoảng 30s - 50s nhé, à nhớ Zoom cho vừa màn hình nhé..!
HoT vnchat.net wap kết bạn 4 phương Vào ngay
» » Đừng nói với anh ấy tôi vẫn còn yêu - chương 7
Tìm kiếm » Tệp tin (0)
↓↓

Đừng nói với anh ấy tôi vẫn còn yêu - chương 7


Đăng Admin
Lượt Xem : 4.5 sao trên 1024người dùng 1543
Chia sẻ: SMS Google Zing Facebook Twitter
Chương bảy: Mua dây buộc mình
“Nếu anh ấy đã yêu tôi thì nhất định sẽ yêu tất cả mọi thứ thuộc về tôi, kể cả khuyết điểm!”

Tôi nói câu này trong sự hãnh diện và thỏa mãn, chẳng qua là vì khi ấy, tôi còn đang hoàn toàn dựa vào sự yêu thương và nuông chiều của “anh”. Tôi hoàn toàn không biết, đến một ngày nào đó anh thấy mệt, thì tất cả những thứ ấy đều trở thành xiềng xích làm nặng đôi vai anh. Ngây thơ rằng hiểu rõ bản thân, cuối cùng sẽ phải trả giá vì cái ngây thơ ấy. Đem tình yêu ra cân đo đong đếm cuối cùng chỉ khiến cho tình yêu ấy mất thăng bằng.


Bước vào năm thứ tư, sinh viên cuống cuồng lo luận văn tốt nghiệp, lo tìm công việc[1] .Năm thứ ba coi như là thời kỳ an nhàn cuối cùng, cũng là đường ranh giới lớn trong cuộc đời. Có người dự định thi nghiên cứu sinh, lại có người muốn đi làm ngay, tất cả đều phải đưa ra những quyết định cho tương lai của mình.

[1] Một số trường đại học ở Trung Quốc, sinh viên mới bắt đầu năm thứ tư đã phải đi tìm công việc và có thể làm việc từ lúc chưa tốt nghiệp.

Hai trong số bốn người cùng phòng ký túc với Trần Tử Hàn đều thi nghiên cứu sinh tại trường, vừa được hưởng ưu tiên, chuyên ngành học lại rất tốt. Đây là quãng thời gian nước sôi lửa bỏng nhất đối với mỗi sinh viên, ai đã ký hợp đồng làm việc rồi thì hằng ngày chỉ việc ở nhà chơi game, ai quyết định học thạc sỹ thì ngày ngày đều phải chạy đến thư viện ôn tập.

Trương Văn Đào là một trong hai người học tiếp. Người còn lại đã tìm được công việc ở quê, hiện giờ chỉ ru rú trong phòng chơi game online, thỉnh thoảng lại vợ vợ chồng chồng chuyện trò với người yêu. Chỉ có Trần Tử Hàn là chưa quyết định dứt khoát.

Trương Văn Đào mua hai chai nước, nhét một chai vào tay Trần Tử Hàn đang ngồi đọc báo Tài chính Kinh tế: “Rốt cuộc là ông dự định thế nào rồi? Ngành của chúng ta hot như thế, tìm một công việc tốt là chuyện dễ như trở bàn tay. Huống chi với năng lực mấy năm nay của ông, làm nên chuyện lớn là hoàn toàn có thể!”.

Trần Tử Hàn đương nhiên đã suy nghĩ về vấn đề này, nghiên cứu sinh kỳ thực chiếm ưu thế hơn cử nhân rất nhiều, bố mẹ anh anh cũng có chủ ý cho anh tiếp tục học lên. Nhưng không hiểu vì sao, Trần Tử Hàn lại không thật sự hào hứng với việc này, mặc dù việc thi nghiên cứu sinh đối với anh hoàn toàn không thành vấn đề. Anh muốn sớm ra ngoài xã hội, sớm đối mặt với những điều thực tế, không muốn tiếp tục nhốt mình trong tòa tháp ngà voi lộng lẫy kia nữa.

“Tôi cũng chưa nghĩ kỹ.” Trần Tử Hàn mở nắp chai nước uống một ngụm.

“Công ty Q vẫn cho người tới đàm phán với ông suốt đấy thôi?” Trương Văn Đào lấy làm lạ, Q là một công ty có tiếng, năm nay chỉ tới trường đại học của bọn họ chiêu mộ duy nhất một người, chính là Trần Tử Hàn. Với nhiều người, đây hẳn là một cơ hội vô cùng hấp dẫn, có thể vào làm ở một công ty lớn, mức lương cao như vậy tuyệt đối không có gì phải lăn tăn cả.

“Nói sau đi!” Trần Tử Hàn thở dài. Nếu như anh nói không bị cám dỗ bởi công ty Q, thì chắc chắn là nói dối, nhưng hiện giờ anh vẫn chưa hoàn toàn hạ quyết tâm. Giá như chỉ có mình anh, thì anh chẳng cần do dự lâu như vậy.

Buổi tối Trần Tử Hàn gọi điện cho Vương Y Bối như mọi khi, chỉ có điều hôm nay anh cố ý lôi vấn đề này ra nói. Anh cảm thấy bản thân cũng có phần ích kỷ. Một vài đàn anh khóa trên sau khi tốt nghiệp đều muốn người yêu phải theo mình tới nơi mình làm việc sinh sống. Hiện giờ, không thể không thừa nhận, trong đầu anh cũng có suy nghĩ như vậy.

“Tiểu Bối, em có nghĩ tới chuyện sẽ chuyển tới một thành phố khác không?” Trần Tử Hàn mím môi, sau khi nói ra câu này, lòng anh nhẹ nhõm hẳn, Không lo lắng câu trả lời của cô thế nào, anh chỉ cảm thấy tảng đá lo lắng đè trên ngực rơi xuống.

Vương Y Bối vừa mới tắm xong, tóc còn ướt sũng, quần áo mỏng manh, cô lạnh đến run cả người, nhưng thói quen của cô vẫn vậy, nghe điện thoại sẽ ra ngoài chứ không ở trong phòng nói chuyện. Cô gạt dòng nước chảy trên trán: “Sao phải chuyển đi?’.

“Chẳng hạn như làm việc, hoặc du lịch.”

Vương Y Bối suy nghĩ nghiêm túc rồi nói: “Du lịch thì được, còn làm việc thì miễn đi. Ở nơi khác cuộc sống cũng khác, mà khả năng thích ứng của em kém lắm, trước giờ chưa từng có ý nghĩ một ngày nào đó rời khỏi Yên Xuyên. Em chưa bao giờ đi đâu phải ngồi tàu hỏa, ngồi máy bay, lần đi xa nhất là hôm tới trường tìm anh, hôm ấy vừa xuống xe em bị nôn. Anh nghĩ mà xem, nếu như tới nơi khác sinh sống, mỗi lần về quê đều rất lâu, tết nhất còn phải về nhà ăn tết, thấy nhiều người chen chúc tàu xe như thế đã chẳng muốn đi rồi”.

Cô nói liên miên đủ thứ, Trần Tử Hàn chỉ biết chăm chú lắng nghe. Cuối cùng, bao nhiêu thứ còn lấn cấn trong lòng anh tiêu tán, anh đưa ra quyết định dứt khoát cho tương lai của mình: “Ừ, em nói rất đúng. Mấy hôm nữa anh sẽ về nhà”.

Vương Y Bối nghe anh nói vậy, không khỏi hét lên một tiếng sung sướng.

Trần Tử Hàn vội bảo cô không nên quá phấn khích, khuyên cô đi ngủ sớm để sáng hôm sau còn đi học.

Trường của Trần Tử Hàn bắt đầu kỳ nghỉ khá sớm, sau ba tuần thực tập thì mọi người đều phải tự lo cho bản thân. Thời gian trôi rất nhanh, kỳ thực tập kết thúc, Trần Tử Hàn cũng cho bạn bè biết quyết định của mình, anh không ở lại thành phố A để học tiếp mà quay về Yên Xuyên lập nghiệp. Anh là một người không dễ dàng đưa ra quyết định nhưng một khi đã quyết định thì sẽ không chần chừ.

Một ngày trước khi rời khỏi trường, Trần Tử Hàn và bạn bè liên hoan một bữa, sau đó mới mỗi người mỗi ngả. Tương lai, cơ hội được ở cùng nhau chắc chắn rất ít, cũng không thể bất cứ lúc nào muốn cũng được tụ tập bốn người như vậy.

Đàn ông ăn uống đương nhiên không thể thiếu rượu, Trần Tử Hàn cũng uống khá nhiều. Họ cùng nhau ôn lại những kỷ niệm đã trải qua trong thời gian tập quân sự, những chuyện thú vị trên lớp học. Ai cũng ôm tâm trạng não nề, lời nào nói ra cũng khiến người khác lúng túng gượng gạo.

Mọi người vừa uống rượu vừa trêu đùa nhau. Dương Nghị cạn hết một ly, mượn rượu mà nói: “Có chuyện này vẫn luôn muốn hỏi ông, bây giờ rốt cuộc cũng có cơ hội rồi. Ông biết rõ tình ý của Liên Chân Chân, sao lại nhẫn tâm với cô ấy như thế?”.

Những người còn lại đồng loạt phóng ánh mắt về phía Dương Nghị, trong lòng họ có lẽ cũng lờ mờ đoán ra được Dương Nghị dành tình cảm cho Liên Chân Chân, chỉ không ngờ anh ta lại nhằm đúng lúc này mà hỏi. Trong trường có rất nhiều nam sinh từng nói, chỉ cần có thể lọt vào mắt xanh của Liên Chân Chân, họ sẵn sàng từ bỏ bạn gái hiện tại, thật sự không hiểu trong đầu Trần Tử Hàn nghĩ gì.

Trần Tử Hàn uống hết một ly rượu, đột nhiên nhớ tới một câu nói trong bộ phim anh từng xem cùng Vương Y Bối: “Nếu tôi đã thích hoa hồng, tường vi dẫu đẹp có gì liên quan?”.

Trong tim anh chỉ có duy nhất đóa hồng kia, cho dù tường vi có chiếm giữ trái tim của ngàn vạn người, cũng chẳng ảnh hưởng gì tới anh cả.

Dương Nghị liếc nhìn Trần Tử Hàn, không nhịn được bật cười. Đúng vậy, có thể Liên Chân Chân là đóa hồng trong lòng anh ta, nhưng cô ấy không phải đóa hồng trong lòng Trần Tử Hàn.

Trương Văn Đào nhíu mày: “Xin các đại lão gia đừng nói mấy lời hoa mỹ ấy cho tôi nhờ! Uống đi, bớt lời đi một chút!”.

Câu chuyện lại chuyển sang đề tài khác, mọi người tranh nhau thảo luận về tương lai. Trương Văn Đào nói: “Lúc bé tôi nghĩ sau này lớn lên nhất định sẽ làm nhà thiên văn, cả ngày tìm hiểu về vũ trụ huyền bí, đến lúc trưởng thành rồi mới phát hiện, ngay cả bản thân mình còn chưa hiểu hết”.

Có người tiếp lời: “Lúc bé tôi muốn tương lai trở thành một vị quan thanh liêm, vì dân phục vụ… Haizz… Các ông đừng có cười, hiện giờ tôi thấy nếu tôi mà làm quan thì kiểu gì cũng là tham quan, thế nên tốt nhất không đi gây họa nữa!”.



Mấy người vừa uống rượu vừa nói nhảm, cuối cùng Trương Văn Đào không nhịn được hỏi Trần Tử Hàn: “Ông thật sự muốn về Yên Xuyên đấy à?”. Thấy Trần Tử Hàn gật đầu, anh ta tức giận: “Cái đồ trọng sắc!”. Mọi người ai cũng biết bạn gái của anh muốn ở lại Yên Xuyên.

Trần Tử Hàn không đáp, chỉ xem như Trương Văn Đào đang say rượu nói nhảm.

Trương Văn Đào thở dài, thay đổi khẩu khí: “Trọng sắc cũng tốt, còn hơn tôi hiện giờ vẫn chưa gặp được ai khiến tôi trọng sắc như thế. Haizz… Uống!”.

Mọi người bật cười: “Thôi, hát bài ca độc thân được rồi đấy!”.

Trần Tử Hàn về tới Yên Xuyên, Vương Y Bối vẫn còn chưa được nghỉ. Hai người lại ra ngoài thuê phòng, tận hưởng thêm một quãng thời gian hạnh phúc riêng.

Chớp mắt Vương Y Bối đã bước vào năm ba, Trần Tử Hàn cũng thuận lợi tìm được việc làm. Anh tìm hiểu qua vài công ty lớn ở Yên Xuyên, cuối cùng quyết định chọn Quảng Vũ. Người phụ trách trước đây rất đề cao Trần Tử Hàn, thấy anh chủ động liên hệ thì không chút chần chừ, tập tức sắp xếp công việc cho anh. Hơn nữa, sinh viên mới tốt nghiệp thường phải trải qua ba tháng thử việc nhưng Trần Tử Hàn chỉ mất một tháng đã được nhận vào làm chính thức.

Suy nghĩ của anh rất đơn giản, năm đầu tiên đi làm coi như là để tích lũy kinh nghiệm, không quá quan trọng vấn đề tiền tương. Đối với sinh viên vừa ra trường, thiếu hụt lớn nhất chính là năng lực thực tiễn. Trần Tử Hàn nghĩ, đợi một năm nữa sẽ tính tới chuyện tìm một nơi khác, xin vào một công ty mà mình ngưỡng mộ.

Công việc của nhân viên mới như anh rất bận rộn.

Trần Tử Hàn không ở trong căn hộ mà công ty phân cho, anh thuê nhà bên ngoài nên mỗi tháng đều được nhận tiền phụ cấp từ công ty.

Cuối tuần, Vương Y Bối thường tới chỗ Trần Tử Hàn, mua đồ ăn, làm cơm đợi anh về. Tay nghề bếp núc của cô hiện giờ rất tiến bộ, thỉnh thoảng còn tự làm được vài món mới. Trần Tử Hàn cũng thích mỗi cuối tuần được ở bên cô, có cô ở nhà trọ, anh không còn cảm thấy trống trải. Vì muốn tiết kiệm tiền thuê nhà nên Trần Tử Hàn chọn một nơi khá xa công ty, giảm được mấy trăm tệ một tháng, như thế cũng coi như được bù đắp phần nào.

Vương Y Bối làm cơm nước xong xuôi, yên vị trên sofa xem ti vi. Những lúc chờ đợi buồn chán, cô thích nhất là ngắm nghía chiếc nhẫn trên ngón áp út bên tay phải của mình, đây là chiếc nhẫn mà anh mua tặng cô bằng tiền lương tháng đầu tiên. Lúc anh tặng cho cô, cô cảm động đến bối rối. Nói thật lòng, Trần Tử Hàn không phải một người đàn ông lãng mạn, rất hiếm khi anh tặng đồ cho Y Bối, thế nên mỗi lần anh tặng quà đều khiến trái tim cô rung động.

Chiếc vòng tay anh tặng cô khi còn học cấp ba được cô cất giữ như vật báu, sau đó hai người biệt ly, cô liền ném nó xuống hồ. Giờ đây nhìn chiếc nhẫn trên ngón tay, cô thầm nghĩ nhất định phải giữ gìn nó cẩn thận, phải đeo nó cả đời.

Trần Tử Hàn đi làm về, cùng cô ăn cơm tối rồi mới tắm rửa, sau đó, hai người sẽ ngồi trên sofa xem ti vi. Vương Y Bối thích nhất những lúc như thế này vì sẽ được anh ôm trong lòng, anh sẽ không tranh ti vi với cô, mà sẽ lặng yên nghe cô cằn nhằn những chi tiết trong phim.

Sáng hôm sau, Trần Tử Hàn ngủ dậy khá muộn, Vương Y Bối biết anh làm việc cả tuần vất vả nên sẽ dậy sớm làm bữa sáng rồi gọi anh dậy ăn. Nếu tâm trạng tốt, anh sẽ đưa cô ra ngoài dạo phố, nếu anh quá mệt thì hai người sẽ chỉ đi dạo quanh khu chung cư....
Để xem phim bạn nhớ ckick vào ô mũi tên đầu tiên ở trong khung phim đợn 15 đến 30 giây trên chữ Để .đối với phim không có khung phim bạn chỉ cần ấn vào chữ xem online là được.Sử dụng chức năng thu phóng hoặc xoay ngang màn hình của điện thoại để xem đầy đủ khung phim nha
Cùng chuyên mục
Tags:
Liên Hệ: ad.saovn@gmail.com

Giao diện cho PC
 Load: 0.000127s.
sitemap.html
sitemap.xml
urllist.txt ror.xml